Xin Chào, Chàng Trai Của Tôi

10/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Mi Một người là tay mơ một lần yêu đương cũng chưa có, một người là mặt trắng nhỏ có thành tích yêu đương không đếm nổi. Tình cảm của hai người cuối cùng sẽ như thế nào? Tôi nói với Tần Khoa, …
Xem Thêm

Chương 11
Tiêm một ngày liền hạ sốt, tôi vốn muốn trốn luôn mấy mũi còn lại, kết quả một câu “Em có gan trốn một mũi cho anh xem xem” của Tần Khoa liền đánh gãy âm mưu nho nhỏ này của tôi.

Sau này có lần hắn hỏi tôi, không phải bình thường em rất trâu sao, sao tự nhiên lại bị sốt?

Giỡn quài, nếu tôi nói thật cho hắn hắn không hung hăng dạy tôi một bài học mới lạ, kết cục đó chắc chắn còn thảm hơn việc bị sốt 40 độ.

Tôi nắm tay đấm nhẹ vào ngực hắn lên án, anh có còn là người không vậy anh có còn là người không vậy? Sao lại có thể sử dụng từ “trâu” để hình dung em? Đồ vô lương tâm, em ghét anh em ghét anh.

Cứ như vậy, tôi hóa thân vào vai nữ chính Quỳnh Dao, Tần Khoa đương nhiên không còn hơi nào để nghĩ tới vấn đề đó nữa.

Khỏi bệnh chưa được vài ngày tôi liền nhận được tin nhắn của Tiểu Quyển, cậu ấy sắp đi.

Tôi thử thử nói với Tần Khoa, Lí Minh Vũ sắp đi rồi, em đi tiễn cậu ấy được không?

Hắn cười, đương nhiên là được, nói đi nói lại dù gì cũng là bạn học của em. Chừng nào đi, anh đi tiễn với em.

Tôi sợ nhất vẻ mặt này của hắn, trong tình huống không nên cười lại cười vô cùng ấm áp, vô cùng không giống người bình thường.

Tôi nói, anh đừng có giở trò gì bậy bạ, cậu ấy rất ngây thơ, đấu không lại anh đâu.

Hắn vẫn cười vô cùng động lòng như cũ, thấy tôi nói đúng không, hắn đúng là không phải là người bình thường.

Hắn nói, ha ha, thì ra hình tượng của anh trong lòng em là như vậy sao.

Tôi cười giả lả, sao vậy được, trong cảm nhận của em anh luôn luôn chính trực sáng rực ánh mặt trời.

Hắn nói, không quan trọng, anh nhìn một cái là biết ngay em tương thân tương ái với anh bạn cùng lớp lông xoắn kia của em cỡ nào.

Hôm đi tiễn Tiểu Quyển, lúc Tiểu Quyển nhìn thấy Tần Khoa còn cảm thấy hơi kinh ngạc.

Tần Khoa mỉm cười vỗ vỗ bả vai Tiểu Quyển nói, tôi vốn tính đợi hôm nào rảnh rỗi lại cùng đi chơi, không ngờ cậu lại đi nhanh như vậy, thật đáng tiếc.

Giọng điệu này động tác này trông y như bạn bè cũ gặp nhau vậy, tôi không thể không cảm thấy kính nể Tần đại nhân, ngài thật sự rất giả!

Tiểu Quyển cười cười, không quan trọng, sau này còn cơ hội.

Ba người cùng nhau đi về phía trước, tạo nên một cục diện vô cùng quỷ dị.

Quan hệ giữa Tần Khoa, tôi, Tiểu Quyển chính là quan hệ tay ba tình nhân, người yêu và gian phu, hơn nữa trong lòng ba người này biết vô cùng rõ ràng, lại còn muốn bôi bôi trét trét thành một bức phong cảnh thiên hạ thái bình.

Trước khi lên xe, Tiểu Quyển giỡn giỡn nói với tôi, nếu Tần Khoa dám đối xử không tốt với cậu thì cậu hãy đá cậu ta đi rồi tới với mình.

Tần Khoa cười, yên tâm, cô ấy sẽ dắt Tần Húc đi gặp cậu.

Tôi hỏi, Tần Húc là ai?

Hắn cười nói, con trai em.

Xe lửa cuối cùng cũng mang Tiểu Quyển đang đơ ra đi xa.

Tôi cũng nhìn rõ một chuyện, đó chính là có thể đối nghịch với trời, nhưng không thể đối nghịch với Tần đại nhân.

Sau “Biến cố Tiểu Quyển” không lâu, tôi lại nhận được một quả bom nặng kí.

Tối hôm đó đột nhiên nhận được tin nhắn của dì, tôi mở ra nhìn, trên đó ghi, hôm nay em gái cháu dẫn em rể cháu về nhà, ui chao, mẹ cháu bị kí©h thí©ɧ suýt nữa chịu không nổi ^___^.

Tôi hoảng sợ, bắn lên từ trên giường gọi điện thoại đường dài về nhà.

Tôi nói, mẹ, dì nói hôm nay Giang Tình mang thằng nhóc nào đó về, đúng không vậy mẹ?

Mẹ tôi hừ một tiếng nói, ừ, nó nói đó là bạn trai nó.

Tôi nói, được nha, bọn nó bắt đầu từ hồi nào?

Giọng mẹ tôi bỗng dưng to lên, nhắc tới cái này tao vẫn tức! Con nhỏ kia gan to thật, từ cấp ba liền lén lút yêu dương! Mới bao lớn đã đòi yêu đương? Nếu lúc ấy nó tập trung học tập thì nói không chừng có thể thi được trường Đại Học rất tốt, biết đâu là Thanh Hoa Bắc Đại!

Tôi nói, mẹ, con đang gọi đường dài, mẹ đừng nói lạc đề được không.

Mẹ tôi nói, thằng nhóc kia là bạn học cấp ba của nó chứ ai nữa. Bọn nó yêu đương hơn hai năm rồi.

Tôi nói, hôm nay chắc chắn rất kí©h thí©ɧ đúng không, tình huống như thế nào?

Mẹ tôi nói, kí©h thí©ɧ, vô cùng kí©h thí©ɧ. Mới sáng sớm nó đã chạy ra ngoài mang thằng nhóc đó về, lúc bọn nó vào bố mày vẫn còn đang mặc quần đùi hoa.

Tôi sốt ruột hỏi, vậy cậu ta như thế nào?

Mẹ tôi hừ hai tiếng, ừm, bình thường. Thành tích bình thường, bộ dạng bình thường, trông có vẻ không thành thật cho lắm.

Tôi nghe giọng điệu của mẹ tôi, có lẽ tên kia của em tôi không được lòng mẹ tôi cho lắm nhưng vẫn đủ qua cửa.

Tôi hỏi, ui cha, vậy bố nói sao? Không phải bố phản đối “yêu sớm” sao?

Mẹ tôi nói, có vết xe đổ của mày rồi thì bố mày còn dám nói gì nữa?

Tôi bị mẹ làm nghẹn lời, tôi nói, hôm nay mẹ giỏi ghê, còn biết thành ngữ “Vết xe đổ”.

Mẹ tôi nói, mày xem xem mày có giỏi giang gì không? Thân là chị gái mà yêu đương lại trễ hơn em mình, bây giờ nó cũng mang bạn trai về rồi. Mẹ nói mày cũng nhanh lên chút đi chứ, nhanh nhanh dẫn cái cậu tên Tần Khoa kia về đi. Ừm, nghỉ hè, ngay nghỉ hè đi, mày bắt người ta về cho mẹ!

Tôi nói, sao vậy được, làm gì có chuyện mới yêu đương một năm đã dẫn về nhà?

Mẹ tôi nói, chị họ mày không phải vậy sao?

Tôi nói, cả nhà dì đều không bình thường sao lại so sánh nhà mình với nhà dì được?

Mẹ tôi rống vào điện thoại, tao không biết, chỉ cần nghỉ hè mày không dẫn người ta về thì mày đừng hòng bước chân vào cửa!

Đúng là thiên hạ to lớn không gì là không thể, bây giờ lại còn bắt con gái dẫn người yêu về nhà nữa.

Tôi cuối cùng vẫn là kẻ hy sinh dưới chính sách lấy máu của kẻ mạnh (ví dụ như mẹ tôi và Tần Khoa).

Đối mặt với hai người đó, chỉ có hai con đường có thể đi, một là phục tùng tuyệt đối, còn lại là phản kháng – bị chèn ép – phục tùng tuyệt đối.

Tôi lớn tuổi rồi, không chịu nổi dằn vặt nữa, nhất là đối mặt với người theo phái mạnh mẽ áp đảo như mẹ tôi, tôi chỉ có thể lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời.

Tôi đang nghĩ xem nên làm thế nào để có thể vừa uyển chuyển lại vừa không mất mặt đưa ra yêu cầu này với Tần Khoa, nhưng không tài nào tìm ra cơ hội để nói, tôi cảm thấy nói ra sẽ rất xấu hổ.

Mắt thấy kì nghỉ hè đã tới ngay trước mắt, tôi không thể không mở miệng.

Tôi hỏi hắn, nghỉ hè anh có rảnh không?

Tần Khoa nói, ở trường có việc. Nhưng mà có hai tuần nghỉ.

Tôi nói, vậy tranh thủ lúc đó đi chơi đi, bọn mình đi du lịch.

Hắn gật đầu, em muốn đi chỗ nào chơi.

Đầu tôi đổ mồ hôi, nói, quê em.

Nói xong tôi cũng không dám nhìn hắn, rất rất rất xấu hổ.

Hắn nắm tay tôi, cười vô cùng ái muội, nói, thì ra em nóng nảy tới mức đó rồi.

Con gái ít nhiều gì cũng phải rụt rè một chút, mặc dù tôi cũng còn lại không bao nhiêu.

Tôi lập tức nghiêm túc giải thích với hắn, anh đừng nghĩ sai nha, là mẹ em muốn gặp anh một chút, em không hề có ý tưởng gì hết, hoàn toàn là ý của một mình mẹ em!

Hắn nói, thật không, anh biết rồi.

Hắn nói là nói vậy, nhưng mà nhìn xem vẻ mặt của hắn xem, còn có giọng điệu của hắn nữa!

Tôi thấy mình oan chết đi được, Đậu Nga còn phải kêu tôi một tiếng Sư Tỷ.

Trước khi kỳ nghỉ hè đầy hy vọng tiến đến thì tôi còn phải lo lắng cho kỳ thi cuối kì đầy tra tấn kia, vào những lúc như vậy, ngay cả con người lười tới tận xương tủy như tôi cũng không thể không ngồi nghiêm chỉnh chăm chỉ một phen.

Tôi khác Tần Khoa, mục tiêu học tập của tôi không phải là hoàn hảo không tì vết, nhưng cần phải không có gì mạo hiểm. Tôi cũng chính là loại người từ tinh thần tới hành động đều thả lỏng, không hề có chí tiến thủ.

Nhưng tôi không sợ, tôi có thể vô tư như vậy là vì sau lưng tôi còn có một người tên là Tần Khoa chứ sao.

Sau lưng một người đàn ông thành công là gì tôi không biết, nhưng sau lưng một cô gái lười biếng nhất định phải có một tên con trai ưu tú, có vậy mới không biết sợ ai chứ.

Ngày đầu tiên của kì nghỉ, Tần Khoa và tôi cùng lên xe lửa về nhà.

Lúc tới dưới lầu tôi nói với hắn, anh đừng khẩn trương nha.

Tần Khoa giúp tôi xách hành lý, hắn cười nói, khẩn trương cái gì? Không phải nói mẹ vợ xem con rể càng xem càng thuận mắt sao.

Tôi nghĩ cũng đúng, âm hiểm như kẻ họ Tần kia thì đúng là không có cảm xúc tên là “khẩn trương” không phù hợp với khí chất kia.

Cửa vừa mở ra, khuôn mặt tươi cười của mẹ tôi liền ập vào mắt.

Nụ cười ấm áp của mẹ chỉ dừng lại trên mặt tôi vài giây liền nhanh chóng lướt qua tôi trực tiếp hướng về Tần Khoa đứng đằng sau.

Bà nói, đây là Tần Khoa đúng không, nào nào nào, mau vào đi, vào ngồi nhanh lên.

Tần Khoa lướt qua tôi vẫn còn ngây ngốc đứng ngay cửa, cười nói, cảm ơn cô.

Mẹ tôi hình như tới lúc này mới nhìn thấy tôi, ngạc nhiên nói, hả? Đứng đây nữa làm gì? Đi vào nhanh lên.

Tôi căm giận đóng cửa lại.

Trước kia nhà tôi trông như thế nào nhỉ, không tới mức vừa dơ vừa lộn xộn, nhưng tuyệt đối không đủ tiêu chuẩn sạch sẽ, dùng một câu để tổng kết chính là vô cùng nguyên sinh.

Mà bây giờ thì sao, trong nhà rõ ràng là cố ý lau dọn một phen, một hạt bụi cũng không có vô cùng khác thường. Điều khiến tôi không chịu nổi là, trên bệ cửa sổ còn đặt một bó hoa nhựa, cắm trong chiếc lọ trước dùng để bỏ tiền lẻ – nay sáng bóng lòe lòe.

Mẹ tôi cười nói, hai đứa đi tàu mệt lắm đúng không. Ăn cơm trước, ăn cơm xong tắm rửa một cái rồi ngủ một giấc thật ngon.

Mẹ tôi có bao giờ dịu dàng săn sóc như vậy đâu, giọng địu mềm dịu tới mức chảy nước.

Trên bàn cơm đồ ăn đã dọn ra sẵn sàng, còn dùng loại bàn tròn chuyên dùng vào dịp Tết.

Tôi lặng lẽ nói với Tần Khoa, anh đang hưởng thụ đãi ngộ cho đại sứ nước ngoài, nhớ trước đây mỗi lần em về làm sao được ăn cơm ngay lập tức được.

Vào bàn ăn, mẹ tôi vừa nói “Gắp đồ ăn đi gắp đi, cứ coi như đang ở nhà vậy” vừa dùng ánh mắt gϊếŧ người với tôi ý bảo tôi gắp đồ ăn cho hắn.

Tần Khoa cười nói, cô đừng khách sáo.

Mẹ tôi xua xua tay hào sảng nói, sao còn gọi cô nữa.

Câu này bà nói quá đột nhiên, tôi vẫn còn đang gặm cánh gà, nghe bà nói như vậy, xuýt nữa lỡ tay trực tiếp nuốt cánh gà vào bụng.

Mẹ ơi là mẹ, mẹ cũng dữ dội quá!

Hiệu quả của câu này vô cùng đáng sợ, trong nhát mắt bốn người nhà họ Giang đang ngồi trên bàn ăn ngây dại. Bố già, em gái tôi, tôi đồng thời nhìn mẹ tôi chằm chằm.

Ngay lúc này, Tần Khoa vươn đũa kéo miếng cánh gà tôi đang ngậm trong miệng xuống, hắn nói, xem em kìa, sao ăn cơm giống con nít vậy.

Câu nói dịu dàng này đánh vỡ cục diện bế tắc, tôi quay đầu nhìn Tần Khoa, mặt hắn vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn nhà họ Tần, không có gì khác thường.

Bố tôi cười, đúng vậy, con bé này từ nhỏ đã như vậy rồi.

Vụ này vốn trôi qua rồi, ai ngờ mẹ tôi lại cố tình chêm thêm một câu, bà nói, còn gọi cô làm gì, gọi là bác đi.

Câu này nói ra có hiệu quả y như kể chuyện cười vô duyên vậy, làm mọi người chết cứng. Không bằng không nói, hành vi lấp liếʍ rất vụng về.

Hèn gì bình thường Tần Khoa hay chê tôi ngốc, thì ra là có ngọn nguồn.

Nhưng không ngờ Tần Khoa lại cười gật đầu phụ họa nói, dạ, bác.

Ăn cơm xong, đi tắm.

Lúc Tần Khoa tắm, mẹ tôi vào bếp gọt trái cây.

Em gái tôi nói với tôi, chị nói xem sao mẹ lại bất công như vậy chứ. Mấy lần Dương Dương tới làm gì có bàn tiệc thịnh soạn như vậy, chỉ có ba mặn một canh thôi, trong đó có một món là đồ thừa từ hôm qua. Nhìn lại hôm nay xem, trái cây sau khi ăn xong cũng chuẩn bị tốt. Còn có hôm Dương Dương tới, mặt mẹ đoan trang như Thánh Mẫu Nương Nương vậy, chị xem lại bây giờ đi, mẹ cười còn tươi hơn hoa hướng dương nữa.

Mẹ tôi đi tới nhẹ giọng nói, mày nói nhỏ giọng chút đi, để người ta nghe được thì không tốt.

Em gái tôi nói, mẹ, có phải mẹ nhặt được con trước cổng bệnh viện không? Sao mẹ lại bất công như vậy?

Tôi nói, nói không chừng mẹ nhặt được con ở cổng sau bệnh viện, cái kẻ đang tắm kia mới chui từ bụng mẹ ra đúng không? A, thì ra anh ấy tên Giang Khoa.

Mẹ tôi nói, rồi rồi rồi, đừng gây sự với mẹ.

Bà nói với em gái tôi, thằng nhóc Dương Dương kia sao sánh bằng bạn trai của chị mày được.

Lại nhìn về phía tôi nhỏ giọng nói, nhìn mày bình thường ngốc ngốc đần đần, tìm bạn trai cũng khá được. Nếu mày giữ không tốt để người ta chạy thì xem xem mẹ có xử mày không.

Em gái tôi cũng chồm tới nhỏ giọng nói, đúng rồi, mẹ, lúc ăn cơm nửa câu sau của câu “Sao còn gọi là cô” là gì vậy nhỉ?

Mẹ tôi kêu lên một câu “Ui cha, quên gọt táo rồi” liền xoay người đi vào bếp.

Lúc Tần Khoa tắm xong vừa đi ra thì tóc còn nhỏ nước, đúng là bức tranh trai đẹp mới tắm xong nha.

Tôi cầm khăn mặt nuốt nước bọt vẫy vẫy tay với hắn, muốn lau tóc cho hắn.

Đợi tới khi Tần Khoa đi tới, tôi vừa giơ khăn mặt lên lại thả xuống, kéo hắn nói, đi, vào phòng em.

Công suát ánh sáng ở phòng khách quá lớn, tôi chịu không nổi.

Vào phòng ngủ, tôi vòng tay ra sau lưng đóng cửa lại.

Tần Khoa nhàn nhã ngồi trên giường tôi, khẳng khái nói với tôi, muốn làm gì thì làm, cứ việc nhào lên đi.

Tôi nhào lên phủ khăn mặt lên đầu hắn chà đạp một hồi.

Hắn cười nói, được rồi được rồi đừng quậy nữa.

Tôi cười dữ dằn nói, địa bàn của em em quyết định!

Giỡn quá đà, Tần Khoa vươn tay nắm chặt đôi tay đang chà đạp đầu hắn, đầu lộ ra từ dưới khăn mặt, lông mày nhếch lên nói, em đúng là ba ngày không đánh là lên mặt nha.

Hai tay tôi bị hắn dùng một bàn tay nắm chặt, vì vừa rồi đùa giỡn nên cả người bị hắn ôm lấy.

Hai chân hắn khép lại, thuận thế kéo tôi về phía trước, hay thật, tôi cứ như vậy áp sát vào hắn, ép chặt vào lòng hắn.

Hắn cười khẽ, giọng cười khiến người ta vô cùng ngứa ngáy, hắn nói, ôi, sao mặt em đỏ vậy, hả?

Lúc hắn nói những lời này, tốc độ thong thả, giọng điệu khiêu gợi, lúc nói phun ra hơi thở nóng hổi kèm theo hơi ẩm trực tiếp phả vào mặt tôi. Chữ “Hả” cuối cùng, âm điệu ngân nga, trực tiếp khắc vào tim tôi.

Mẹ ơi! Yêu nghiệt nha!

Tôi bắt đầu tâm luật không đồng đều.

Hắn dùng một bàn tay đặt lên cổ tôi cười nói, a, sao em lại nuốt nước bọt vậy.

Tôi hoảng hồn, đẩy mạnh hắn ra, kết quả bị vấp. Tần Khoa vội vàng vươn tay muốn đỡ tôi, tôi nhìn thấy đôi tay sát thủ kia liền vội vàng đẩy ra, kết quả không có gì để bám víu, “Rầm” một tiếng, ngửa mặt ngã xuống sàn gỗ.

Nằm trên mặt đất, tôi nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết, nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra, qua một hồi mới phản ứng lại được, vô cùng đau đớn, liền nằm ngay đó rên hừ hừ.

Tần Khoa vội vàng nâng tôi dậy, xoa xoa gáy tôi nói, vốn đã ngốc, bây giờ ngã thì không còn lại bao nhiêu chất xám.

Tôi nửa dựa vào lòng hắn, vừa hừ hừ vừa nói, tại anh chứ tại ai, nếu em mà bị gì thì đều là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh.

Hắn vừa xoa đầu tôi vừa cười nói, rồi rồi rồi, đều là lỗi của anh, em bị gì thì anh nuôi em.

Tôi vừa nghe được câu cuối cùng kia liền há miệng cười.

Bên này tôi còn nằm trên đất, bên kia cửa liền có động tĩnh.

Mẹ tôi đứng ngoài gõ cửa, còn lớn tiếng gọi, hai đứa ra ngoài ăn trái cây nhanh lên.

Đứa ngốc cũng biết “Ăn trái cây” chỉ là cái cớ, nhưng mà cũng đúng, mới nãy lúc ngã xuống tiếng vang hơi lớn.

Nếu để mẹ tôi gõ tiếp thì chắc cửa cũng hỏng luôn, tôi đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đầu mẹ tôi liền thò vào xem xét, nhìn vẻ mặt của tôi sửng sốt, bà hỏi, sao vậy?

Tôi đỡ gáy bĩu môi, còn sao nữa, con bị ngã.

Vẻ mặt quan tâm của tôi lập tức biến thành không sao cả, vẫy vẫy tay nói, ngã rồi thì ra ngoài ăn trái cây đi.

Lúc ngồi ở phòng khách ăn trái cây, em gái tôi chớp chớp mắt, vẻ mặt ái muội, chị, mới nãy, hửm hửm?

Tôi lấy một miếng táo nhét vào miệng nói, nghĩ gì vậy? Ăn đi!

Buổi tối ngủ, Tần Khoa và bố tôi một phòng, ba mẹ con tôi ngủ phòng khác.

Lúc nằm trên giường, mẹ tôi còn hồi tưởng lại nói, thằng bé Tần Khoa này bộ dạng khá tốt, trắng trẻo nõn nà.

Tôi nói, chứ sao nữa, hồi trước con chấm anh ấy ở điểm này.

Mẹ tôi nói, mẹ thấy thằng bé này được đó, định ra sớm một chút thì tốt.

Em gái tôi nói, đúng vậy, chị, chị xem tuổi của chị, bộ dạng của chị, suy nghĩ của chị, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn cơ hội nào khác đâu.

Con nhỏ này muốn ăn đánh mà.

Vừa vặn tôi nằm trên giường, nó trải nệm nằm dưới đất, tôi liền đạp một chân xuống.

Nó rên lên một tiếng nói, chị, nếu chị đánh em thành ngực lép, em rể chị sẽ tìm chị báo thù!

Tôi nói, ôi, ngày mai mày mang thằng nhóc Dương Dương kia tới cho chị xem thử xem.

Nó nói, chị đừng làm sợ anh ấy, ảnh mắc cỡ lắm ~

Mẹ tôi đột nhiên sẵng giọng, mắc cỡ mới sợ, tao thấy nó càng ngày càng mặt dầy.

Em gái tôi bắt đầu nằm trên đất động kinh, hai tay hai chân đồng thời vỗ đạp lên sàn, bất công nha, mẹ bất công quá! Đều là con rể, sao lại có đãi ngộ khác nhau cơ chứ!

Tôi ngẩng đầu lên vui hớn hở nói, ôi, Giang Tình, động tác này của mày đúng chuẩn phim ca nhạc Ấn Độ luôn nha.

Tôi vẫn còn cười, mẹ tôi nằm cạnh lại một cước đá tôi xuốn giường, hai chị em mày nếu có nhiều chuyện để nói như vậy thì xuống dưới mà nói, đừng cản trở tao ngủ.

Tội nghiệp cái gáy yếu đuối của tôi, hồi chiều bị va chạm rồi, bây giờ lại bị nữa, tôi cảm thán, gia đình này đúng là càng ngày càng ấm áp.

Thêm Bình Luận