Chương 3

13.

Tôi cắn môi, hai tay nắm thật chặt, không nói lời nào

Bọn họ thấy tôi thừa nhận, lại bắt đầu quá đáng hơn.

Không biết là ai đã lớn tiếng nói: “Chó gian lận cút ra khỏi ban 3 đi!”

Giây tiếp theo, một viên phấn ném thẳng vào đầu tôi.

Trên trán truyền đến cơn đau âm ĩ.

Tôi vô thức lùi về phía sau nửa bước, lại rơi vào một cái ôm ấm áp.

Là Thẩm Từ.

Cậu đem tôi bảo vệ ở trong ngực, lạnh mặt nhìn về phía mọi người.

“Các cậu đang làm cái gì?”

Các bạn học phía dưới vừa rồi còn nhốn nháo bây giờ đều đồng loạt im bặt.

Vẫn là Trần Oánh Oánh đứng ra phá vỡ im lặng: “Thẩm Từ, cậu không cần phải lo lắng như vậy, mọi người chỉ đang đùa với Hạ Tình một chút thôi.”

Thẩm Từ chỉ vào cái trán sưng đỏ của tôi: “Cái này gọi là đùa sao? Nếu tôi cũng đùa với cậu như vậy, cậu có vui không?”

Trần Oánh Oánh nhất thời nghẹn lời, bước đến hai bước, thấp giọng nói: “Thẩm Từ, cậu đừng quên, tôi còn giữ bí mật của cậu.”

Thẩm Từ lau những chữ trên bảng, trả lời: “Vậy sao? Có phải cậu cũng đã quên, trong tay Hạ Tình còn có đoạn ghi âm.”

Trần Oánh Oánh lập tức ngậm miệng, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo trở nên tái nhợt, ánh mắt nhìn tôi còn có vài phần thù ghét.

Thẩm Từ đẩy cậu ta ra, nhìn các bạn học bên dưới, nghiêm túc nói: “Hạ Tình không có gian lận, chỉ là nhất thời trạng thái của cậu ấy không tốt mà thôi, ai cũng có lúc làm bài kém, các cậu không nên vì cái này mà tùy ý suy đoán về người khác.”

“Còn có.”

Thẩm Từ cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: “Không phải Hạ Tình thích tôi, mà là tôi thích cậu ấy. Chuyện này là do tôi tình nguyện, tôi cũng không có nói cho cậu ấy biết, cậu ấy cũng hoàn toàn có quyền từ chối tôi.”

Sau đó Thẩm Từ cầm lấy viên phấn, ở chỗ vừa mới lau viết lên hai cái tên.

“Thẩm từ thích Hạ Tình."

Sau khi viết xong, cậu ném viên phấn xuống, nắm lấy tay tôi, quay đầu ném lại câu cuối cùng: “Nếu các cậu muốn tung tin đồn gì, thì cứ nhắm vào tôi, không liên quan đến Hạ Tình.”

Thời điểm bước ra khỏi cửa lớp, tôi nghe thấy giọng thù hằn của Trần Oánh Oánh từ phía sau truyền đến: “Thẩm Từ, cậu sẽ phải hối hận!”

Thẩm Từ không quay đầu lại, kéo tay tôi đến phòng y tế.

Dọc đường đi, tôi cúi đầu không nói một lời.

Lòng bàn tay Thẩm Từ nóng hổi, nhiệt độ xuyên qua làn da truyền đến.

Cực kỳ ấm áp.

Nhưng tôi lại không dám đón nhận.

Một đời này, Thẩm từ vẫn luôn cho rằng tôi đã cứu giúp cậu ấy.

Nhưng chỉ có mình tôi biết, tôi là một người bỉ ổi, là một kẻ trộm đánh cắp cuộc đời của người khác.

14.

Đến phòng y tế, Thẩm Từ ấn tôi ngồi trên giường bệnh, cúi người xuống, cẩn thận giúp tôi bôi thuốc.

Tôi chột dạ đẩy tay cậu ra: “Không cần đâu, tôi có thể tự làm. Sắp vào giờ học rồi, cậu mau đi đi.”

Trong mắt Thẩm Từ tràn đầy đau lòng, tăm bông trong tay bị cậu siết đến biến dạng.

Im lặng hai giây, cậu hỏi: “Có phải lời nói vừa rồi của tôi đã xúc phạm cậu không? Nếu đúng là vậy, tôi có thể xin lỗi cậu.”

Tôi lắc đầu: “Không phải, là vấn đề của bản thân tôi.”

Tôi cụp mắt, không dám nhìn Thẩm Từ.

Nếu cậu ấy biết hết mọi chuyện, sẽ nhìn tôi như thế nào?

Có phải sẽ rất chán ghét tôi không?

Trong đầu tôi bỗng nhiên hiện lên hình ảnh:

Ánh mắt Thẩm Từ nhìn tôi đầy chán ghét cùng thất vọng: “Hạ Tình, cậu khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”

“Đừng nói nữa!”

Tôi đột nhiên che lỗ tai lại, đau khổ hét lên.

“Hạ Tình, cậu làm sao vậy?”

Thẩm Từ khẽ vuốt lưng tôi, ý muốn an ủi tôi nhưng lại không biết nên làm gì.

Cậu lo lắng đến mức xoay vòng, suy nghĩ một lát liền đứng dậy nói: “Cậu cứ ở yên đây đừng đi lung tung, tôi đi tìm chủ nhiệm lớp xin nghỉ, lát nữa sẽ dẫn cậu đến bệnh viện lớn để kiểm tra.”

“Tôi không sao.”

Tôi nắm chặt tay cậu, cả người run rẩy: “Nếu tôi nói, tôi thật sự gian lận thì sao?”

Thẩm Từ có chút không thể tin tưởng mà nhìn tôi, cẩn thận hỏi: “Cậu, cậu chép bài của ai?”

Tôi cắn chặt môi dưới, những lời thú nhận đã đến bên miệng, nhưng lại không có cách nào nói ra.

Bởi vì tôi biết, sau khi nói ra, Thẩm Từ sẽ không bao giờ để ý đến tôi nữa.

Tôi ích kỷ muốn giấu cậu ấy, dù chỉ là một tháng, một ngày, thậm chí là một giờ cũng được.

Bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt

Thẩm Từ im lặng nửa ngày, rốt cuộc cũng mở miệng: “Không sao, Hạ Tình, mọi chuyện đã qua rồi.”

Tôi kinh ngạc ngước đôi mắt đỏ hồng lên, nhìn cậu không chớp mắt:

“Tôi làm chuyện xấu như vậy, cậu không chán ghét tôi sao?”

Thẩm Từ lắc đầu, khóe miệng cong lên nụ cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu tôi.

“Hạ Tình, tôi không phải thánh nhân, tôi cũng có lúc ích kỷ. Nếu cậu làm sai chuyện gì, tôi không có cách nào giống bọn họ đứng trên chuẩn mực đạo đức để lên án cậu, nhưng tôi sẽ cố gắng giúp cậu trở nên tốt hơn. Tôi sẽ dạy kèm cho cậu, chỉ cần thành tích của cậu tiến bộ, mỗi một điểm sau này đều do chính cậu giành được, những lời mắng chửi đó sẽ dần dần biến mất.”

15.

Tôi ngơ ngác nhìn Thẩm Từ, nhất thời không biết phải nói gì.

Tôi sống trong gia đình đơn thân, mẹ lúc nào cũng bận rộn với công việc, tôi rất ít khi nhận được sự quan tâm từ bà.

Cho đến tận hôm nay, tôi vẫn luôn một thân một mình.

Vào năm sinh nhật mười tuổi ấy, mẹ tôi sang Pháp công tác, chỉ dặn dì Vương mua cho tôi một chiếc bánh kem.

Một mình tôi ngồi trước bàn nhìn những món quà chất đầy trên đó, mặt không chút biểu cảm thổi tắt ngọn nến.

Lúc ấy tôi đã tự nói với mình, sẽ không có ai yêu thương tôi, tôi cũng không cần bất kì ai yêu thương tôi.

Nhưng hiện tại, ở trong mắt Thẩm Từ tôi nhìn thấy được bóng dáng của chính mình.

Còn có mong muốn đến gần nhưng lại không thể với tới kia, không cần lý do, thậm chí thiên vị tôi bất chấp đạo lý.

Chóp mũi bỗng nhiên chua xót, tôi nhịn không được nhào vào lòng cậu khóc lớn.

Sống lưng Thẩm Từ cứng đờ, nhưng không hề né tránh.

Tay phải nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giọng nói có chút hoảng loạn.

Nhưng vô cùng dịu dàng.

“Hạ Tình, cậu đừng khóc, tôi…… tôi không biết dỗ dành con gái.”

Tôi cố nín khóc, bị bộ dạng của cậu chọc cười, thấp giọng mắng: “Không biết thì cậu đi học cho biết.”

Hai tay Thẩm Từ vòng qua lưng tôi, nhẹ giọng dò hỏi: “Vậy cậu có đồng ý cho tôi cơ hội học tập không?”

Lúc này tôi mới ý thức được bản thân vẫn ở trong lòng cậu, hai má lập tức nóng bừng, gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Học sinh cấp ba không được yêu đương.” Tôi nhỏ giọng nói.

“Vậy tôi đợi cậu.”

“Nói như cậu không phải học sinh cấp ba vậy.”

Tôi gỡ cánh tay đang ôm eo tôi ra, vết đỏ ửng trên mặt vẫn không suy giảm, tính toán muốn lấy việc nói chuyện để dời tầm mắt của cậu.

Thẩm Từ đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt tôi, trong mắt đầy vẻ nghiêm túc.

“Hạ Tình, cậu có thể từ từ suy nghĩ, tôi có thể chờ, chờ bao lâu cũng được. Nhưng, một khi cậu đồng ý rồi, tôi sẽ không bao giờ buông cậu ra. Có ch.ết cũng không buông.”

Đột nhiên tôi cảm thấy có chút lạnh sống lưng, nhảy dựng lên nói: “Cậu đừng làm tôi sợ vậy chứ, cậu muốn chờ đúng không? Được, vậy cứ chờ một trăm năm để tôi xem thành ý của cậu.”

Thẩm Từ nghiêng đầu nhìn tôi, cười nói: “Được."

16.

Thẩm Từ đồng ý dạy kèm cho tôi, hơn nữa còn bắt đầu từ phần mà tôi yếu nhất.

Cậu lấy ra một quyển sổ ghi chép màu đen thật dày, bảo tôi xem rồi đối chiếu với sách vở.

Tôi nhìn quyển ghi chép kia, ánh mắt chợt lóe.

Kiếp trước tôi đã từng thấy quyển ghi chép này, chính là vào ngày Thẩm Từ nhảy lầu.

Cảnh sát đã tìm được nó ở trong hộc bàn của cậu, lúc đó quyển sổ vẫn còn mới, chỉ là ở trang thứ nhất có viết một câu:

“Mong cậu một đời bình an, không lo không nghĩ."

Đây là món đồ duy nhất Thẩm Từ để lại, nhưng không ai biết lời này có hàm ý gì.

Cuối cùng, cảnh sát chỉ có thể phán đoán Thẩm Từ tự sát, câu nói đó liền trở thành di thư của cậu.

Lòng tôi không khỏi nhảy dựng, cầm quyển ghi chép mở ra xem.

Trang đầu tiên không hề có câu nói kia, thay vào đó là những ghi chú toán học dày đặc.

Có lẽ chuyện này có liên quan đến việc tôi sống lại, cho nên vận mệnh của Thẩm Từ đã thay đổi?

Nếu như vậy, kết cục của cậu hẳn là cũng sẽ được viết lại?

Nghĩ đến đây, tôi rốt cuộc cũng yên lòng, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Đang nhìn cái gì đấy? Mau chóng học bài đi.”

Bên tai truyền đến giọng nói của Thẩm Từ, tôi vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt có chút trách móc của cậu.

Chậc chậc chậc, đây là muốn quản tôi?

Tôi nhìn Thẩm Từ, lại nhìn quyển ghi chép viết đầy phương trình.

Sách trời! Đây quả thực là sách trời!

Với chỉ số thông minh này của tôi, căn bản không thể nào xem hiểu những thứ này!

Tôi nghĩ nghĩ, sau đó chớp chớp đôi mắt nhìn Thẩm Từ, ghé sát lại nở một nụ cười nịnh nọt.

“Tôi đang nhìn cậu nha, tôi cảm thấy cậu đẹp hơn so với quyển ghi chép này.”

Khóe môi Thẩm Từ cong lên, vành tai hơi đỏ, nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu cảm lạnh nhạt.

“Cậu đừng tới đây.”

Thẩm Từ đỏ mặt, ho nhẹ hai tiếng, viết ra những trọng điểm trên quyển sổ: “Trước khi vào tiết làm xong câu hỏi này, nếu không……”

“Nếu không thì sao?”

Tôi khoanh tay lại, ngẩng đầu không phục nhìn Thẩm Từ, trong mắt không hề có chút sợ hãi nào: “Cậu muốn phạt tôi như thế nào?”

“Nếu không tôi sẽ không để ý tới cậu trong hai ngày!” Thẩm Từ trừng mắt liếc tôi một cái, giọng điệu uy hϊếp.

Ò, hình phạt này đúng là đáng sợ nhỉ.

17

Nhưng mà tôi vẫn thỏa hiệp.

Một giây trước khi tiết học bắt đầu, tôi cắn cắn đầu bút, đem bài đã làm xong đưa cho Thẩm Từ.

Lúc Thẩm Từ nhận lấy, đầu ngón tay cậu không cẩn thận chạm vào mu bàn tay tôi, có chút lành lạnh.

Cả hai không hẹn mà cùng ngước mắt nhìn đối phương, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau lại giống như bị điện giật vội cúi đầu xuống.

Trong l*иg ngực như có thứ gì đó điên cuồng nhảy lên, ánh mắt tôi không khỏi nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn kia.

Đầu ngón tay còn hơi phiếm hồng, cực kỳ giống trái cấm trên vườn địa đàng mê hoặc lòng người.

Đầu óc tôi như bị co giật, thế mà lại cầm tay Thẩm Từ.

Lúc này, chuông vào lớp đột nhiên vang lên, các bạn học lớn tiếng la to “Giáo viên tới rồi”, sau đó nhao nhao chạy về chỗ ngồi.

Thẩm Từ vội vàng rút tay về, thuận tiện lấy một cuốn sách mở ra đặt trước mặt, ngòi bút ở trên giấy nháp viết vẽ lung tung.

Hay thật, để sách ngược, cũng không biết đang viết cái quỷ gì nữa.

Nhưng so với tôi vẫn tốt hơn một chút, là tôi sàm sỡ người ta trước, còn bị người ta cự tuyệt, nghĩ lại đúng là quá mất mặt.

Qua nửa tiết học, tâm trạng của tôi thật vất vả mới khá hơn một chút, lại bị người nào đó khều nhẹ.

Tôi quay đầu sang, chỉ thấy Thẩm Từ đang đỏ mặt, yên lặng đem bàn tay để xuống dưới bàn.

Giống như đang mời gọi.

Ừm, điều cậu ám chỉ có giống với điều tôi đang nghĩ không?

Tôi cũng không biết xấu hổ, đem tay trái đưa xuống gầm bàn, lúc cách bàn tay cậu khoảng một tấc thì dừng lại.

Thẩm Từ không chút do dự nắm lấy tay của tôi, mười ngón tay đan xen vào nhau.

Một khắc kia, tôi cảm thấy hô hấp của mình trở nên dồn dập, đầu óc choáng váng, tim đập nhanh đến kỳ lạ.

Tôi quay đầu nhìn Thẩm Từ, trên mặt cậu vẫn giữ nét bình tĩnh, ánh mắt thẳng tắp chăm chú nhìn lên bảng.

Nhưng bàn tay phía dưới lại căng thẳng đến mức run nhè nhẹ, còn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Không biết vì sao, lòng tôi lại sinh ra một chút đắc ý, sau đó vươn ngón trỏ, gãi gãi vào lòng bàn tay cậu.

Mặt Thẩm Từ rốt cuộc cũng nổi lên một tia ửng đỏ, lòng bàn tay nắm lại, đem bàn tay nhỏ không an phận của tôi gắt gao siết chặt.

Tôi nhỏ giọng xin tha, cậu mới chịu buông lỏng một chút.

Tôi nhìn góc nghiêng của cậu, trong lòng như có một sợi dây đàn không ngừng trêu chọc.

Hóa ra cảm giác thích một người chính là như vậy.

Cảm giác được người khác đặt ở trong lòng lại ngọt ngào đến thế.

18.

Trải qua khoảng thời gian dạy kèm không khác gì ma quỷ của Thẩm Từ, vào đợt thi thử lần hai, lần đầu tiên tôi đạt được 450 điểm.

Chủ nhiệm lớp nói, với số điểm hiện tại của tôi, thi vào một trường đại học hạng hai là chuyện không thành vấn đề.

Hơn một tháng còn lại này, nếu tôi cố gắng hơn nữa, ngay cả trường top đầu cũng có thể đậu.

Tôi cầm bài thi chạy đến trước mặt Thẩm Từ khoe với cậu ấy: “Cậu xem cậu xem, tôi đã tiến bộ rồi! Mỗi một điểm ở đây đều do tôi dựa vào thực lực của mình mà có được, cậu thấy tôi có lợi hại không?”

Thẩm Từ cụp mắt nhìn thoáng qua, gật đầu lấy lệ.

Dáng vẻ trông rất mệt mỏi.

“Thẩm Từ, cậu sao vậy?” Tôi quan tâm hỏi.

Thẩm Từ không đáp lại, chỉ vẫy tay với tôi, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Nhìn bóng dáng cậu ngày càng xa dần, tôi cảm giác có điều gì đó không đúng.

Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Nhưng mà, tại sao cậu ấy lại không nói cho tôi biết?

Tôi còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến tiếng cười của Trần Oánh Oánh.

“Hạ Tình, cậu đúng là một con chó liếʍ. Thẩm Từ đã không muốn để ý tới cậu, cậu còn mặt dày đeo bám, thật không biết xấu hổ!”

Tôi trợn mắt nhìn cậu ta, tức giận nói:

“Vậy sao? So với Trần đại tiểu thư theo đuổi không thành, liền lấy điểm yếu của người ta để uy h.iếp thì tốt hơn nhiều.”

“Cậu!”

Trần Oánh Oánh bị chọc trúng chỗ đau, sắc mặt lập tức sa sầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu cho rằng Thẩm Từ là món hàng tốt sao? Cậu ta chỉ là dựa vào việc bản thân mình thông minh, lớn lên lại có vẻ ngoài đẹp mắt. Nếu cậu ta trở thành một kẻ vô dụng không khác gì phế vật, cậu có còn thích cậu ta không?”

“Ý của cậu là gì?”

“Cứ chờ coi đi, cậu sẽ biết ngay thôi.”

Trần Oánh Oánh ném xuống những lời này liền quay lại chỗ ngồi của mình, để lại tôi đứng sững ở đó không hiểu chuyện gì.

Rốt cuộc Trần Oánh Oánh có ý gì?

Chẳng lẽ cậu ta muốn huỷ hoại Thẩm Từ?

Lòng tôi thấp thỏm không yên, giáo viên giảng bài cũng không nghe vào.

Thật vất vả mới đợi đến khi tan học, tôi lấy hết can đảm, giữ chặt cánh tay Thẩm Từ: “Thẩm Từ, có phải cậu có chuyện gì gạt tôi không?”

Thẩm Từ khẽ cau mày, gỡ bàn tay của tôi ra, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn.

Tôi có chút mất tự nhiên đứng sững tại chỗ, ngập ngừng hỏi: “Có phải mấy ngày nữa cậu phải tham gia cuộc thi, còn phải dạy kèm cho tôi, nên vất vả quá không?”

Thẩm Từ muốn tham gia cuộc thi toán học, nếu có thể giành giải nhất sẽ có cơ hội được tuyển thẳng vào Bắc Đại.

Cuộc thi này Thẩm Từ vốn đã tham gia một lần, cơ hội được tuyển thẳng cũng đã nắm chắc trong tay, nhưng vì sau này thành tích xuống dốc quá nhanh, các giảng viên Bắc Đại đối với thực lực của cậu sinh ra hoài nghi.

Phải trải qua nhiều lần trao đổi, họ mới đồng ý cho cậu một cơ hội nữa.

Cho nên, cuộc thi lần này đối với Thẩm Từ vô cùng quan trọng.

Thẩm Từ nghe vậy chỉ cười miễn cưỡng, nhìn tôi lắc đầu.

Cậu xoay người rời đi, bóng lưng mang cặp sách kia dần biến mất trong màn đêm mờ ảo.

Tôi vẫn không yên lòng, quyết định đi theo cậu.