Dục hỏa trên người lần nữa nổi lên, Cố Tử Ngang nhíu chặt mày, nhìn về phía kia cái chân đang làm loạn, lạnh giọng nói, “Lâm Gia Bảo, cậu còn như vậy, tớ sẽ tức giận.”
Lâm Gia Bảo chớp chớp mắt, dáng vẻ như tớ nghe không hiểu cậu đang nói gì, tiếp tục tìm đường chết ở bên cạnh không ngừng trêu chọc.
“Lâm Gia Bảo! Xem ra cậu đã hết đau, thuốc này cũng không cần dùng tới.” Sắc mặt Cố Tử Ngang thay đổi, nếu còn tiếp tục nữa có thể sẽ phải đem cô làm một trận! Nhẹ nhàng đẩy chân cô ra, dứt khoát đứng dậy.
Cơ thể Lâm Gia Bảo cứng đờ, xong đời, không cẩn thận chơi quá mức, đem anh chọc giận rồi.
“Nhanh mặc quần áo vào, ăn sáng.” Đè thấp giọng nói, mang theo vài phần sẽ tính sổ với cô sau.
Lâm Gia Bảo nhún vai, gục đầu xuống a một tiếng, giống như là bị ai đó khi dễ.
Sau đó cô nhìn thân dưới Cố Tử Ngang, chỗ đó phồng lên một cục to, làm nũng nói: “Anh trai nhỏ, bạn học Cố tức giận rồi, tớ chỉ có thể để lần sau lại cùng cậu chơi thôi.”
Nói xong nhiệt tình dùng tay sờ sờ dươиɠ ѵậŧ, như là trấn an lại như là khích lệ, “Còn có, về sau muốn giống hôm qua, thì đối với tớ hoạt bát một chút, rộng rãi một chút, nhìn thấy người khác tuyệt đối không thể xúc động, một chút cũng không thể nhé.”
“Mau mặc quần áo!” Cố Tử Ngang không khỏi kẹp chặt hai chân, quay người đi. Nữ lưu manh!
Thay quần áo xong, Lâm Gia Bảo từ trên giường nhảy xuống, khó khăn mang dép lê, chuẩn bị đi rửa mặt. Kết quả mới vừa xuống đất, hai chân bủn rủn, thiếu chút nữa té ngã.
Cố Tử Ngang kịp thời ôm lấy, miễn cho cô ngã trên mặt đất, sau đó lại khóc. Trải qua tối hôm qua, dù sao anh đã hoàn toàn hiểu biết người này rốt cuộc có bao nhiêu sợ đau.
“Tớ chính là nhất thời chân mềm, nếu cậu muốn còn có thể làm thêm mấy cái hiệp.” Lâm Gia Bảo dựa vào trước ngực anh, lời thề son sắt, sợ Cố Tử Ngang ghét bỏ mình yếu ớt, mới giải thích, “Cậu phải tin tưởng tớ, đây là sự thật!”
“……” Cố Tử Ngang hiện tại lười phản ứng lời cợt nhả này của cô.
“Cùng lắm thì về sau tớ rèn luyện nhiều hơn, đến lúc đó tuyệt đối có thể thỏa mãn cậu.” Dáng vẻ nghiêm túc của cô, chỉ kém như muốn thề với trời.
“Sao cậu không nói lời nào?” Không được đáp lại, Lâm Gia Bảo phồng má lên, dùng ngón tay chọc ngực anh, ngang ngược vô lý nói: “Mặc kệ, dù sao chân tớ mềm, cũng là bởi vì cậu!”
“Được được được, đều bởi vì tớ.” Cố Tử Ngang còn có thể nói cái gì.
“Vậy cậu còn không mau tới ôm tớ!” Lâm Gia Bảo dựa vào ngực anh, vênh mặt hất hàm sai khiến nói.
Thay đổi loại phương thức sai sử con ngựa của cô.
Cố Tử Ngang còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể đem cô chặn ngang bế lên.
Lâm Gia Bảo vòng tay qua cổ anh, cười đến vẻ mặt thỏa mãn: “Như vậy mới tốt chứ.”
“Muốn đi đâu?”
“Phòng tắm, tớ muốn rửa mặt.” Lâm Gia Bảo mềm mại ghé vào trong l*иg ngực anh, nhỏ giọng đáp.
Chờ Lâm Gia Bảo ra tới, Cố Tử Ngang đã đem bữa sáng dọn ra.
“Thật phong phú.” Lâm Gia Bảo cười hì hì nhìn một đống đồ ăn trước mặt.
“Tùy tiện mua.” Cố Tử Ngang trả lời có chút tùy ý, đôi mắt lại không nhịn được hướng trên người cô nhìn.
“Cái gì tớ cũng ăn được, không kén ăn, rất dễ nuôi.” Lâm Gia Bảo không chú ý tới ánh mắt anh, chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt, gấp không chờ nổi bắt đầu ăn.
Thấy thế, Cố Tử Ngang nắm bàn tay, giơ lên miệng, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở nói: “Tối hôm qua, khụ, cậu hôn mê, cả đêm không tỉnh, có cần gọi điện thoại về nhà báo bình an hay không?”
“À.” Lâm Gia Bảo vui vẻ thoải mái ăn, chỉ cần đồ ăn anh mua thì đều ngon.
“Cậu một chút cũng không lo lắng sao?” Rốt cuộc đã một đêm cô chưa về.
“Tớ đã sớm cùng Thắng Nam nói trước.” Thấy anh tò mò, Lâm Gia Bảo lúc này mới dừng lại, giải thích một lần.
“Còn có, đây là thuốc tránh thai khẩn cấp, cậu từ từ ăn rồi uống nó.” Cố Tử Ngang có chút không được tự nhiên đưa thuốc cho cô.
“Đã biết.” Lâm Gia Bảo có chút vui mừng, có chút chua xót.
“Cậu nhớ phải uống thuốc, tớ đi trước.” Cố Tử Ngang lấy ba lô tính toán rời đi, cũng nên suy nghĩ một chút về sau hai người ở chung như thế nào.