Chương 2: Đã lâu không gặp

Toàn bộ quá trình diễn ra, tôi cảm giác một ngày dài như một năm vậy. Tôi nghĩ không có cô gái nào lại không lo lắng khi khám phụ khoa đâu nhỉ?

Cũng may, Cố Thung An rất chuyên nghiệp, tuy rằng mặt anh cứ lạnh như băng nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng. Ngoài việc tiến hành các bước kiểm tra định kỳ, anh ấy còn bổ sung thêm xét nghiệm HPV cho tôi. Anh ấy nói rằng ở độ tuổi của tôi cứ kiểm tra cho chắc ăn. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, tôi nào dám phản bác?

Nửa giờ sau, bệnh viện trả trước một phần kết quả, đúng như tôi nghĩ, viêm nhiễm nhẹ. Cố Thung An kê cho tôi ít thuốc, bảo tôi đi đóng phí.

Tôi đang định đứng dậy, anh lại lạnh lùng bổ sung một câu: “Tới đây sinh hoạt vợ chồng tốt nhất nên kiềm chế một chút, chú ý vệ sinh cá nhân.”

Sinh hoạt vợ chồng? Tôi và Diệp Hiểu Đông chưa phát triển đến giai đoạn đó. Những năm gần đây, nhu cầu của tôi đều giải quyết bằng mấy thứ đồ chơi nhỏ. Ngẫm lại, có gì để giải thích đâu? Có giải thích thì anh ấy cũng không quan tâm. Giữa chúng tôi hiện tại nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân. Vì thế, tôi lịch sự gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Nói xong, tôi ba chân bốn cẳng chạy trối chet. Ai ngờ, vừa mới mở cửa thì lại gặp phải người quen.

“Thung An, tối nay chúng ta cùng ăn tối nhé.”

Bước chân tôi dừng lại. Hôm sau trước khi ra ngoài chắc tôi phải xem lịch chọn giờ hoàng đạo mới được.

Mấy năm không gặp, Lâm Dĩ Nhu vẫn xinh đẹp như xưa. Cô ấy mặc áo blouse trắng giống Cố Thung An, trang điểm nhẹ nhàng, cả người thoạt nhìn vừa tự tin lại vô cùng động lòng người.

Nhìn thấy tôi, Lâm Dĩ Nhu thoáng kinh ngạc. Đôi mắt cô ấy lặng lẽ nhìn tôi, khách khí chào hỏi: “Khước Khước phải không nhỉ? Đã lâu không gặp.”

Tôi cố gắng nở một nụ cười: “Đã lâu không gặp.”

Trước đây, tôi thường ghen tị với Lâm Dĩ Nhu, ra sức cấm cản, không cho phép Cố Thung An đến gần cô ấy. Thế mà bây giờ, tôi thậm chí còn không có tư cách để ghen tị.

Tôi đang định rời đi, Lâm Dĩ Nhu đã lấy điện thoại ra, cười nói: “Chúng ta thêm WeChat đi, lần sau họp lớp tôi sẽ thông báo cho cậu, mấy năm nay mọi người cứ nhắc tới cậu suốt thôi.”

Trên đường về, tôi chợt nhớ lại chuyện xưa. Tôi, Cố Thung An, và Lâm Dĩ Nhu là bạn học thời trung học. Cố Thung An là nam sinh xuất sắc nhất trường Nhất Trung, dáng người cao ráo, làn da trắng nõn, khuôn mặt điển trai. Mỗi lần anh mặc áo sơ mi trắng, tập trung chơi bóng trên sân thể dục, toàn bộ sự chú ý của nữ sinh toàn trường đều đổ dồn về một chỗ. Khi bộ phim truyền hình “Muốn gặp anh” trở thành bom tấn cách đây vài năm, mỗi lần chiếu tới Lý Tử Duy* trong phim, trong đầu tôi luôn bất giác liên tưởng tới Cố Thung An.