Chương 3

Mộc Mộc vừa mới đẩy cửa chen vào phòng thì một cơn gió mạnh "ầm" một cái, lập tức đóng sầm cửa lại.

Mỗi đêm ngoài việc giúp ngài họa sĩ làm việc vặt, cậu còn đi tuần tra lãnh địa, xem thử biệt thự của ngài họa sĩ có bị ma quỷ nào khác dòm ngó không.

Nhưng hôm nay công việc tuần tra của cậu diễn ra đặc biệt khó khăn, thời tiết gió lớn khiến việc đóng mở cửa trở nên cực kỳ vất vả.

Mộc Mộc "ầm ầm ầm" đóng cửa suốt một quãng đường, nghỉ ngơi hồi lâu, cuối cùng quyết định từ bỏ, thôi thì đi tìm bạn bè chơi vậy.

"Gấu bông, tớ lại đến tìm cậu đây."

Mộc Mộc tìm đến phòng khách, đẩy cửa bước vào, bước những bước chân ngắn ngủn hướng về phía con gấu bông cao hai mét đặt ở góc phòng, rồi rất thành thạo kéo khóa sau lưng gấu bông và chui vào trong.

"Hu hu hu gấu con ơi, hôm nay tớ lại gây họa rồi, làm người giúp việc cuối cùng của ngài họa sĩ cũng bị dọa chạy mất..."

Mộc Mộc vừa điều khiển cơ thể bộ xương nhỏ lăn lộn trong bông của con gấu, tận hưởng cảm giác được chìm lớp bông mềm mại, vừa thút thít kể lại những chuyện xảy ra hôm nay.

Người bạn gấu bông không biết nói, chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe Mộc Mộc lải nhải.

Gió bên ngoài cửa sổ không ngừng rít gào, khi tia chớp xé ngang bầu trời, cơn mưa lớn cuối cùng cũng trút xuống.

"Oa, hôm nay thời tiết đẹp quá."

Mộc Mộc nằm bẹp trên cửa sổ, nhìn ra ngoài, ánh mắt đặc biệt khao khát.

Gió mưa cuồng nộ còn kèm theo sấm chớp, đối với cậu mà nói, đúng là một bữa tiệc thị giác và thính giác tuyệt vời.

So với sấm chớp, Mộc Mộc thích hơn là cảm nhận gió mưa thổi đập vào người khi đứng trên ban công.

Tuy không thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh mà con người hay nói, nhưng khi nước mưa rơi xuống người cậu sẽ phát ra những âm thanh rất nhỏ "tách tách tách".

Khi ngã xuống vũng nước, bắn lên một đám bọt nước lớn, âm thanh bên trong càng nhiều hơn nữa.

Đáng tiếc là, những việc này cậu mới làm được một lần đã bị người giúp việc phát hiện, tin đồn ma ám dần dần lan truyền.

Chỉ là mỗi lần người giúp việc đi nói với ngài họa sĩ những chuyện này, ngài họa sĩ dường như đều không tin.

Mộc Mộc nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài, chợt có chút động lòng.

"Không sao đâu, mình sẽ đóng cửa sổ lại, khôi phục y như cũ."

"Chắc chắn... có lẽ sẽ không bị phát hiện đâu."

Mộc Mộc tự nói với mình, như thể đã quyết tâm điều gì đó rồi liền trèo lên ban công, vặn khóa cửa ban công.

Vừa mở cửa ra, gió lớn liền tràn vào phòng, phát ra tiếng "vù vù", sách vở và giấy tờ trong phòng khách lập tức bị thổi bay tứ tung.

"Chết rồi, hôm nay gió nam thổi!"

Mộc Mộc nhìn đống giấy bay tán loạn, vừa chạy vừa nhảy, muốn đi nhặt lại giấy tờ để cố gắng khôi phục nguyên trạng thì —

Cậu bỗng nghe thấy một tiếng động từ ngoài cửa.

Có người đang gõ cửa.

"Ầm."

Cửa sổ ban công lập tức bị một lực vô hình đóng lại, những tờ giấy rơi lả tả từ trên không trung xuống đất.

Trong phòng im lặng như tờ.

Và bộ xương nhỏ cũng đã biến mất tăm.

Không biết đã qua bao lâu, Mộc Mộc mới rón rén bay ra từ trong con gấu bông, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm vào cửa phòng, như thể đối mặt với kẻ thù lớn.

Cậu lặng lẽ xuyên qua cửa phòng, nhìn ra ngoài.

Bên ngoài chẳng có gì cả.

Rồi cậu cúi đầu xuống, nhìn thấy một quả chuông nhỏ màu đỏ, hình dáng như hoa hồng...

- Chiếc chuông nhỏ?