Cậu không cần Phó Hạc Thanh phản ứng, tự mình có thể nói chuyện không ngừng, thấy điều gì thú vị cũng có thể nói liên tục vài phút, mà hoàn toàn không tỏ ra ồn ào hay nhàm chán.
Còn Phó Hạc Thanh thỉnh thoảng có thể đưa ra một chút phản ứng, hoặc là nhếch môi cười, hoặc là một câu phụ họa, đủ để khiến Mộc Mộc lại hào hứng nói thêm một hai giờ nữa.
Sau khi kết thúc công việc, hai người lần lượt đi thang máy xuống bếp ở tầng một.
Mộc Mộc không cần ăn tối, nhưng vẫn đi theo họa sĩ vào bếp. Tuy nhiên, vì nguồn lửa quá nguy hiểm, anh lại mang bộ xương nhỏ đồ chơi ra ngoài, để anh ngồi bên cạnh bàn ăn, làm bạn đồng hành.
Mộc Mộc nhìn anh loay hoay trong bếp một lúc, cuối cùng khi món đồ được bưng ra vẫn là bánh mì nướng cháy—
"Xin lỗi."
Mộc Mộc buột miệng nói.
Cuối cùng cậu cũng nói ra điều mà mình đã cảm thấy áy náy từ lâu.
"Nếu không phải vì tôi dọa đi người giúp việc, anh đã không phải ăn bánh mì cháy như thế này."
"Nhưng mà bánh mì hôm nay không cháy như hôm qua đâu."
"Giỏi quá!"
Phó Hạc Thanh cúi đầu nhìn miếng bánh mì trong tay mình, lập tức không muốn ăn nữa.
Sau bữa tối, Phó Hạc Thanh có thời gian tập thể dục cố định, bắt đầu từ 10 giờ. Trước đây, khoảng thời gian này vừa hay là lúc Mộc Mộc rời khỏi bên cạnh anh, đi đến phòng để đồ để chuẩn bị nhập vào bộ xương nhỏ ra ngoài chơi, nên chưa bao giờ được chứng kiến.
Mộc Mộc lắc lư theo sau anh, đi theo đến phòng tập gym ở góc tận cùng tầng ba.
Phòng tập rất rộng, bên trong gần như bao gồm tất cả các thiết bị tập luyện, thậm chí ở khu vực ngoài trời bên cạnh còn có một bức tường leo núi.
"Oa!!!"
Tiếng cảm thán này của Mộc Mộc có vẻ chân thành hơn nhiều.
"Mở khóa bản đồ mới rồi." Mộc Mộc nói.
"Trước đây khi tôi còn là hồn ma, bay qua bay lại trên không trung, hoàn toàn không cảm thấy nơi này rộng lắm, cũng chẳng thấy cao."
Mộc Mộc vừa nhìn ngó xung quanh tham quan, vừa mất tập trung đi theo sau anh. Kết quả là cậu không biết Phó Hạc Thanh đã vào phòng nào, khi anh định thần lại thì anh đang chuẩn bị thay quần áo tập rộng rãi.
Mộc Mộc không hề e ngại, vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Cậu còn muốn xem gì nữa?"
Không đợi Mộc Mộc trả lời, Phó Hạc Thanh nhanh chóng bước tới, một cái ném bộ xương nhỏ ra ngoài.
...
Có vẻ như anh có kế hoạch tập luyện riêng, mỗi bài tập đều hoàn thành vài hiệp rồi mới chuyển sang bài tiếp theo.
Mặc dù nghề nghiệp của Phó Hạc Thanh là họa sĩ, nhưng thể lực của anh tốt đến bất ngờ. Nửa giờ trôi qua, anh chỉ hơi đổ mồ hôi, hơi thở cũng không hề rối loạn.
Ban đầu Mộc cậu rất hứng thú với các loại thiết bị, cho đến khi anh nhìn thấy cơ bụng ẩn hiện của họa sĩ, lập tức chuyển hướng chú ý.
"Oa~"
Mộc Mộ trèo lên máy chạy bộ, ngồi bên cạnh anh, nhìn xuống đối phương, vai rộng eo thon chân dài thu hết vào tầm mắt.
Sau khi tập luyện xong, Phó Hạc Thanh tiện tay tắm nước lạnh. Anh chỉ nhớ vào thời điểm này trong biệt thự chính sẽ không xuất hiện bất kỳ người giúp việc nào, nhưng anh quên mất hiện giờ phía sau còn có một hồn ma đi theo, nên chỉ quấn một chiếc khăn tắm mà đi ra.
Khi anh vừa bước ra khỏi cửa liền thấy bộ xương đồ chơi đang ngồi chồm hổm ở cửa chỉ biết nói "Oa", trong giây lát anh thậm chí không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.
"Tôi có thể chọc một cái được không?"
Mộc Mộc cất tiếng yêu cầu vô lễ.
Kết quả tất nhiên là bị từ chối không có gì bất ngờ, nhưng Mộc Mộc thực sự rất muốn biết thể xác con người và việc anh chạm vào linh thể của mình có gì khác nhau.
"Không được sao?"
Mộc Mộ như một cái đuôi nhỏ đi theo sau Phó Hạc Thanh.
"Thật sự không được sao?"
"Nhưng mà tôi rất thích cơ thể của anh đấy."
Mộc Mộc dùng giọng điệu ngây thơ nhất để nói những lời dễ gây hiểu lầm nhất, nhưng bản thân lại hoàn toàn không có cảm giác gì.
"Nếu tôi là loại ác quỷ có thể cướp xác, chắc chắn tôi sẽ chọn cơ thể của anh."
Phó Hạc Thanh phớt lờ tất cả những lời Mộc Mộc nói, trở về phòng mình, lấy quần áo chuẩn bị tắm nước nóng, nhưng bộ xương đồ chơi kia hoàn toàn không có ý định tránh đi.
Trong khoảnh khắc Phó Hạc Thanh đóng cửa, cậu còn cố gắng chen vào, vui vẻ nói với giọng đầy mong đợi.
"Hay là anh cũng mang tôi theo luôn đi."
Động tác của Phó Hạc Thanh đột nhiên khựng lại, từ từ cúi đầu, cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn vào bộ xương đồ chơi trước mặt mình.
Phó Hạc Thanh không biết bộ xương đồ chơi này nói ra những lời bùng nổ như vậy với tâm trạng gì, có lẽ là tập tính đặc trưng của loài không phải con người.
Anh nhìn chằm chằm vào Mộc Mộc, vì tâm lý xấu xa của con người, cố ý dọa:
"Cậu biết không, hành vi như thế này sẽ bị cảnh sát bắt đấy?"
Mộc Mộc không biết, thậm chí cậu còn không biết cảnh sát là gì, nhưng cậu quan sát vẻ mặt và giọng điệu của anh, thận trọng hỏi: "Hồn ma có nên sợ cảnh sát không?”
Phó Hạc Thanh cúi đầu nhìn Mộc Mộc dưới đất, không trả lời trực tiếp, chỉ nói:"Nếu cậu cứ ở mãi trong biệt thự này, có thể không cần sợ bất kỳ ai."
Mộc Mộc không hiểu câu nói này, vô thức lắc đầu, giây tiếp theo cửa phòng tắm đã đóng lại.
Mộc Mộc đứng ngây người ở cửa vài phút, nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm vọng ra, mới chợt nhận ra có lẽ mình đã bị từ chối.