Cùng với một tiếng hét chói tai, biệt thự tĩnh lặng trong đêm bỗng chốc sáng bừng.
Mộc Mộc đang định cúi xuống nhặt cây bút chì trên sàn thì giật mình hoảng hốt, như một con mèo bị dọa cho dựng đuôi, vội vàng điều khiển cơ thể mới của mình chạy trốn.
Nhưng hành lang trống trơn, tất cả các cửa phòng đều đã đóng kín, không có chỗ nào để trốn cả.
"Bịch" một tiếng, một món đồ chơi hình bộ xương nhỏ ngã xuống tại chỗ, giả chết tự lừa mình dối người.
Dù sao thì người giúp việc trong biệt thự cũng không dám đến gần kiểm tra, Mộc Mộ đang định giả chết đến cùng thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân khác.
"Cộp, cộp, cộp..."
Chậm rãi, vững vàng và mạnh mẽ.
Mộc Mộc lập tức bò dậy, nghiêng đầu lắng nghe cẩn thận trong một giây, rồi lại bắt đầu hoảng loạn chạy tán loạn khắp nơi.
Cho đến khi cậu đẩy được một cánh cửa không khóa, thành thạo chui vào một tủ nhỏ, nhìn ra ngoài qua khe hở.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, khi đến trước cửa phòng, âm thanh đó dừng lại một chút.
Giây tiếp theo, tất cả đèn trong phòng đều được bật sáng, một người đàn ông cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
Hôm nay đối phương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thẳng thớm, nghiêm túc, giữa đôi mày mang vẻ sắc bén của người từng hô mưa gọi gió trên thương trường, như thể chỉ cần khoác thêm áo vest là có thể đưa ra quyết định ngay lập tức, giống hệt một vị tổng tài.
Quả nhiên, không phải người giúp việc, mà là chủ nhân của biệt thự này.
Người đàn ông trông giống hệt một tổng giám đốc độc đoán này tên là Phó Hạc Thanh, nghề nghiệp thực sự là một họa sĩ, một họa sĩ rất giỏi, rất giỏi.
Giỏi đến mức tác phẩm luôn được đem đi đấu giá với giá rất cao.
Nhưng vị họa sĩ giỏi này, vì cậu mà đã mất đi người giúp việc cuối cùng.
Mộc Mộc nghĩ đến đây, trong lòng đầy cảm giác tội lỗi và tự trách, nhưng nhiều hơn cả là cảm giác bất an...
Cậu lén lút sống trong nhà người khác, không có khả năng đền đáp không nói, còn luôn gây rắc rối và rất dọa người.
Họa sĩ nhìn quanh một lượt, đặt một cây bút lên bàn, chính là cây bút ở hành lang mà Mộc Mộ chưa kịp nhặt.
Sau đó anh lại lấy từ trong túi ra một vật khác, cũng đặt lên bàn, phát ra một âm thanh trong trẻo.
Sự chú ý của Mộc Mộ lập tức bị thu hút.
Cậu đứng yên tại chỗ vài giây, rồi vì quá tò mò nên đã rời khỏi cơ thể bộ xương nhỏ, biến trở lại thành hình dạng hồn ma.
Một linh hồn nhẹ nhàng và trong suốt, loại mà không ai có thể nhìn thấy.
Mộc Mộc lướt qua trước gương và dừng lại một chút, bên trong gương vẫn trống rỗng, không phản chiếu được gì cả.
Ngay cả bản thân cậu cũng không thể nhìn thấy.
Cậu chậm rãi lơ lửng trong không trung, bay ra khỏi tủ, rồi lại xuyên qua kệ sách, đến gần bàn làm việc mới từ từ thò nửa cái đầu ra.
Ngay khi Mộc Mộc xuất hiện, ánh mắt của Phó Hạc Thanh lập tức dừng lại trên người cậu, từng chút một, như ánh mắt của thợ săn dành cho con mồi
Mộc Mộc cảm nhận được ánh mắt đầy xâm lược đó, lập tức rụt về sau kệ sách, qua vài giây mới lại thận trọng thò đầu ra, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn quanh.
Trong phòng không có người thứ hai, và Phó Hạc Thanh vẫn đang cúi đầu nhìn xuống bàn, không nhìn nơi nào khác.
Kỳ lạ.
Sự hoảng sợ trong mắt Mộc Mộc chuyển thành nghi hoặc.
Cậu ngó nghiêng một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định thận trọng rút lui.
Ngay khoảnh khắc Mộc Mộc biến mất, ánh mắt của Phó Hạc Thanh lập tức nhuốm màu thất vọng, anh lại đưa tay chạm vào vật đặt trên bàn làm việc, phát ra một tiếng "leng keng" trong trẻo.
Sau đó anh rời khỏi phòng, tắt đèn.