Mộc Mộc là một hồn ma không nhớ rõ tuổi tác, cậu đã tìm được một cơ thể cho mình, đó là một bộ xương nhỏ bằng bàn tay. Cuối cùng đã có thể chạm vào đồ vật, Mộc Mộ vô cùng phấn khích, cẩn thận tránh xa con người và làm những việc mình thích. . Cậu thích thanh âm mưa rơi trên cơ thể, nên ngày nào cũng chạy ra ban công. Cậu còn thích sự mềm mại của bông nên lén lút chui vào trong gấu bông để lăn lộn. Tất nhiên, điều cậu thích nhất vẫn là ngắm nhìn chủ nhân của căn hộ - một người đàn ông vô cùng đẹp trai, viết chữ và vẽ tranh. . Tuy không thể kết bạn, nhưng cậu đã rất hài lòng với cuộc sống như thế này! . Phó Hạc Thanh vốn là một người kiên định với chủ nghĩa duy vật, gần đây ngoài việc nhặt được một món đồ chơi hình xương sọ bị vứt bừa bãi, anh không cảm thấy có gì bất thường, cho đến khi những người giúp việc lần lượt xin nghỉ việc, anh mới nhận ra sự tồn tại của một sinh vật nhỏ bé. Cửa sổ bị mở một cách bí ẩn vào những ngày mưa, gấu bông di chuyển vào ban đêm, cảm giác bị theo dõi trong phòng làm việc... . Đúng lúc anh định liên lạc với cảnh sát, một cái đầu lâu lăn đến bên chân anh. Tiếp theo, một giọng nói rụt rè vang lên từ sau tủ sách — . "Xin... xin chào, ừm... anh có thể giúp tôi nhặt cái đầu lên được không..." "Tôi có vẻ bị kẹt mất rồi" >_< Phó Hạc Thanh nhìn con ma trong suốt tự hiện hình, khóe miệng từ từ nhếch lên. ... Đã tóm được.