Chương 91: Hẹn hò

Sáng hôm sau ....

" Một nồi toàn trùng ư" Sau khi nghe xong diễn biến buổi tốt hôm trước của Jason và Arthur, Albert cau mày nói, thật tiếc mình không theo đi.

" Đúng vậy, còn đọc một tràng cổ ngữ gì đó em nghe không hiểu" Arthur gật đầu nói.

Albert suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy chạy về phòng.

Tiểu gà con đang được đút hạt dưa vô cùng bất mãn mà đá móng. Đang đút ăn mà chạy đi đâu vậy, không có một chút trách nhiệm gì cả, thật làm cho người ta cảm thấy sốt ruột mà. Thấy Albert sắp chạy mất tiểu vàng vội nhảy xuống bàn muốn đuổi theo thì bị Thiên Ân giữ lại.

" Đừng chạy lung tung"

Tiểu vàng bất mãn đá đá, mau bỏ ra, thật phiền phức mà.

Thiên Ân xoa xoa đầu nó rồi bóc hạt dưa đút cho nó, lúc này tiểu vàng mới chịu ngồi yên, bộ lông vàng vàng xù xù thật đáng yêu.

Một lúc sau Albert chạy về trên tay còn cầm theo một quyển sách.

" Mau nhìn xem có phải đám trùng đấy giống con này không"

Đặt quyển sách trước mặt Jason và Arthur, Albert hấp tấp hỏi.

Jason cau mày nhìn một hồi rồi gật đầu " Đúng là nó"

Thấy Albert thở phào một hơi, Arthur hỏi " Nó là gì vậy"

" May thật, may mà hủy đi rồi" Albert nói " Mấy con trùng này khi được luyện thành vô cùng nguy hiểm, nó là trùng cổ của tây vực, được U linh cất trữ. Sách sử ghi lại mấy nghìn năm trước khi các gia tộc còn chưa kí hiệp ước hòa bình, U linh đã từng dùng loại trùng này để khống chế kẻ khác. Loại trùng này một khi đã xâm nhập được vào cơ thể ký gửi, kẻ đó sẽ bị nó khống chế và nghe theo mệnh lệnh của người luyện trùng. Loại trùng này cả Vampire nó cũng chui và đầu được, vô cùng đáng sợ, may mà luyện được nó cũng không đơn giản".

" Tà môn như vậy " Erik nói " Có cách gì, thoát khỏi sự khống chế của nó không"

" không có" Albert đáp " Hồi trước những kẻ bị khống chế đều chết hết, không cứu được ai. Nhưng như tôi đã nói, loại trùng này rất khó luyện, chỉ cần xảy ra một chút sai sót người luyện trùng sẽ bị phản hệ, tự hại mình, vì vậy không phải ai cũng dám luyện. Không ngờ U linh đến bước đường cùng lại đi luyện loại trùng này"

Nhìn Albert miệng thì tỏ vẻ thương tiếc, mà mặt thì đắc ý khi người khác gặp họa Erik không khỏi khinh thường. Nhưng mà lần này không đánh mà thắng đúng là khiến người ta đắc ý một phen.

" Bị phản hệ, như vậy bây giờ những kẻ luyện trùng này đang bị thương đúng không" Thiên Ân chớp chớp mắt hỏi, bên trong U linh chắc giờ loạn thành một đoàn rồi.

" Đúng vậy" Albert búng tay nói " Bị phản hệ sẽ mất đi 70% sức mạnh, kẻ nào quá yếu có thể bị mất mạng, không khác gì phế vật là bao."

" Nếu bây giờ chúng ta tấn công thì nắm chắc phần thắng rồi" Jason nói " Tôi sẽ đi chuẩn bị kế hoạch tiếp theo"

" Không cần vội " Arthur kéo cậu lại, kết thúc nhanh quá bọn tiểu Vampire lại kêu oai oái đấy " Hôm trước bọn tiểu Vampire phát hiện ra chỗ đóng quân của thây ma rồi, việc còn lại cứ để bọn chúng làm tiếp, giờ tiêu diệt xong thây ma, U linh sẽ không đánh cũng bại. Chúng ta không cần quá căng thẳng"

" Umk" Jason gật đầu nghe theo hắn.

------------------

Đúng như đám người Erik suy đoán, hiện tại U linh đang loạn lên một đoàn, đúng là đã xui xẻo lại càng xui xẻo hơn.

-----------------

Thiên Ân vươn vai thoải mái hít thở không ký, lâu rồi không ra ngoài ăn, thật muốn đi ăn hàng một phen. Từ hồi ở cùng Erik cậu cũng ít lui tới mấy chỗ con người hay đi rồi, cái này gọi là bị đồng hóa có phải không, có phải không.

" Muốn đi dạo phố không" Erik xuất hiện đằng sau làm Thiên Ân giật nảy mình

Ôi mẹ ơi,... dọa chết bảo bối mà...

Erik hôn nhẹ lên trán cậu, rồi cười một cái. " Muốn đi không"

" Muốn đi không" Thiên Ân bị nụ cười của Erik mê hoặc nhắc lại câu của hắn. " Ây, muốn đi, muốn đi"

Nhìn tiểu yêu tinh nhà mình ngốc ngốc nhảy nhót, Erik lắc đầu nghĩ ngốc như vậy có khi nào bị kẻ khác lừa đi mất không. Vừa ngốc vừa mê trai thế này khiến người ta thật lo lắng.

Tại hội chợ đồ ăn đêm.

Thiên Ân được Erik dắt ngồi xuống một chiếc bàn trống hiếm hoi.

" Muốn ăn cái gì" Erik hỏi cậu.

" Em muốn ăn khoai tây lốc xoáy, xúc xúc bạch tuộc, chả cá xiên, tokbokki, gà sốt rắc phô mai, còn nước me ướp lạnh nữa. Tạm thời vậy đã ăn xong chúng ta sẽ gọi tiếp" Thiên Ân vui vẻ đọc ra một tràng rồi ngồi chờ ăn, toàn đồ ăn vặt cậu thích, tối nay sẽ ăn hết nơi này.

Cái chuyện hẹn hò ở chợ đêm này thật khiến người ta sốt ruột, mấy tiểu Vampire đi theo rình mà cũng phải sốt sắng thay bọn họ. Không phải đi hẹn hò phải chọn chỗ nào tối tối rồi xxx, sau đó lại XXX sao. Sao lại không làm theo kịch bản gì cả, ăn thì ở nhà lúc nào chả ăn được chứ, hoàng tử Erik thật không có sáng tạo gì. Quần chúng rất bất mãn.

Đám người đang nấp nó bị Erik lườm một cái, vội thụt vào, một chút ho he cũng không dám. Dáng vẻ muốn làm phản lúc trước cũng bay mất không thấy tăm hơi. Eo ôi, cái mặt lạnh băng của hoàng tử Erik thật dọa người quá đi, thật tội nghiệp cho cậu chủ Ân gia, lúc nào cũng phải nhìn thấy cái bộ mặt đó, thật đáng thương.

" Ăn xong chúng ta đi dạo nhé" Thiên Ân xoa xoa bụng mình cười tươi nhìn Erik.

" Được" Erik lấy vụn bánh trên miệng Thiên Ân xuống.

" Cái này là chúng ta đang hẹn hò sao" Thiên Ân ngước khuôn mặt phúng phính lên nhìn Erik

Erik lấy tay nhéo nhéo má cậu " Trước kia có hôm nào chúng ta không hẹn hò không"

Thiên Ân nghĩ nghĩ, có phải theo quan niệm của Erik là cứ ở bên nhau thì được tính là hẹn hò hả, vậy thì bọn họ đúng là hôm nào cũng hẹn hò với nhau rồi.

Thiên Ân nhào vào lòng Erik hôn lên má anh một cái, rồi cười tít mắt.

" Đưa em đến một nơi" Erik nói, rồi dẫn Thiên Ân đi.

Một đám người ở chợ đêm không khỏi cảm thán, trời trai đã đẹp nó còn yêu nhau, nhìn hình ảnh hai nam nhân ở bên nhau họ ngược lại không thấy ghê tởm mà còn thấy hài hòa đến lạ.

Erik dẫn Thiên Ân đến bên dưới một quả đồi phía ngoại ô thành phố. Dưới ánh trăng một thảm hoa màu tím hiện ra khiến người ta phải thổn thức. Hình ảnh như trong truyện cổ tích này cũng có ngoài đời thực sao.

" Đẹp không, lúc trước đi qua tình cờ phát hiện, nghĩ em sẽ thích nên tôi mang em đến đây" Erik nói " Muốn xem cảnh đẹp hơn nữa không"

Thiên Ân ngơ ngác hỏi " còn đẹp hơn nữa hả"

Erik mỉm cười rồi vung tay lên, một làn gió thổi qua làm lay động những cánh hoa màu tím, từ bên trong một đám đom đóm bay ra lấp lánh đầy ma mị.

Thiên Ân ngắm cảnh đến ngây người, cậu đưa tay lên một con đom đóm bay đến đậu vào tay cậu rồi bay đi, đứng giữa một rừng hoa và đom đóm như vậy khó ai mà bình tĩnh được.

Thiên Ân ánh mắt ươn ướt nhào vào người Erik, hai tay quàng qua cổ anh mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau đầy cảm xúc.

Thiên Ân xúc động nói " Em yêu anh"

"Tôi cũng yêu em"" Erik cười nói

Thiên Ân mỉm cười rồi nhón chân lên hôn lên đôi môi của Erik, cảnh đẹp như vậy không làm chút chuyện xấu quả là lãng phí của giời.

Hai đôi môi chạm đến nhau, Erik ôm lấy thắt lưng cậu làm sâu nụ hôn của hai người, đầu lưỡi của cậu luồn vào trong miệng Erik, khuấy đảo tất cả, lướt qua mọi ngóc ngách, không cho Erik quyền chủ động. Cậu muốn tất cả của anh, anh là của cậu chỉ của mình cậu thôi. Erik thấy Thiên Ân đang xúc động nên cưng chiều để cậu muốn làm gì thì làm, đến khi hơi thở trở nên dồn dập bọn họ cũng không nỡ rời nhau ra.

Đám tiểu Vampire đi rình đằng sau đang ngồi xổm cắn hạt dưa rất muốn xông ra vỗ tay một phen, đó hẹn hò phải như thế này chứ, bọn chúng nhất định sẽ học tập hoàng tử Erik, khi nào có người yêu tuyệt đối phải tạo lãng mạng bất ngờ như vậy mới được.