Cùng Arthur trở về phòng Jason vẫn hơi trầm ngâm suy tư.
Nếu U linh muốn đối đầu trực tiếp với cả Long rồng, Vampire và Ân gia thì đây quả là một quyết định không mấy khôn ngoan. Là một người lãnh đạo chắc chắn chẳng ai đưa ra quyết định đi đâm đầu đối định cùng một lúc với nhiều thế lực vậy. U linh đây là quá khinh địch hay trong tay bọn chúng đang có vũ khí bí mật gì khiến bọn chúng tự tin như vậy.
Nhìn người bên cạnh cắm đầu đi Arthur thở dài, có người yêu bên cạnh mà chẳng quan tâm lại đi nghĩ mấy thứ xa lắc, xa lơ. Hắn đi đến bên cạnh ôm lấy vai Jason, có chuyện gì cũng cùng nhau gánh vác.
Lấy tay khẽ điểm lên mũi Jason, Arthur nói: " Tối nay muốn ăn gì"
Đây mới là vấn đề quan trọng cần nghĩ có biết không.
" Không muốn ăn" Jason lãnh đạm trả lời, chân mày vẫn chưa giãn ra.
Arthur đành kéo cậu vào lòng mình nâng mặt cậu lên đối diện với mình " Nghĩ xem tối nay ăn gì"
Jason đen mặt tát cho hắn một cái, giờ nào rồi mà còn ăn với uống.
Arthur bất đắc dĩ, có người yêu vừa lạnh lùng lại thích bạo lực đúng là không dễ dàng gì. Hắn quyết định rất nhanh, bế bổng Jason lên rồi đi về phòng ngủ.
" Arthur....A... là.m cái gì... mau bỏ tôi xuống...Arthur ...." Bất ngờ bị nhấc lên Jason hơi hoảng hốt rồi đưa tay đánh lung tung lên người Jason.
Đi vào phòng rồi đặt Jason xuống giường mình, Arthur cũng theo đà đè lên người cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, hình ảnh bây giờ của bọn họ thật giống với cái hôn nhẹ đầu tiên giữa hai người, cũng bốn mắt nhìn nhau như vậy.
Jason đưa tay tát cho Arthur một cái, đang yên đang lành nổi điên cái gì.
Arthur vẻ mặt oan ức nhìn Jason, như kiểu hắn bị bắt nạt, tổn thương nhiều lắm.
Vẻ mặt này là sao, trên trán Jason hiện vài vạch đen, chỉ là cậu không muốn ăn tối thôi mà. Ngẫm nghĩ lại nếu mình chuẩn bị đồ ăn cho người ta mà bị người ta từ chối đúng là cũng rất đáng thương tâm.
Jason vỗ vỗ lên mặt Arthur vài cái " Có chút đói bụng, đi nấu đồ ăn tối đi"
Arthur vẫn không thèm phản ứng nằm bẹp dí trên người Jason. Này, cái kiểu dính người này là sao chứ, Jason lại vỗ vỗ lên mặt hắn vài cái nữa.
" Tôi cũng đói, tôi cũng muốn ăn ..." Arthur nhổm người lên nhìn Jason, ánh mắt của hắn đen sâu thẳm.
Jason nghĩ đến điều gì đó mặt hơi đỏ lên, cái tên chết bầm này. Jason lại đá cho Arthur vài cái để hắn lăn xuống dưới giường. Không đánh thì không biết ai là lão đại, Hừ...
" Đi nấu cơm" Jason lạnh lùng nói, rồi đá Arthur ra ngoài phòng.
Arthur sau khi làm nũng không thành công đành cắp mông xuống bếp nấu cơm cho sư tử hà đông nhà mình.
Jason ngồi trên ban công xoa xoa hai má hơi nóng lên của mình.
Sau một hồi Arthur lại đi đến chỗ cậu, ôm Jason vào lòng.
" Nấu xong rồi"
Được ai đó ôm lấy Jason cũng không có phản ứng gì, tựa người vào trong lòng Arthur.
Ban công này cậu rất thích, kẻ phía sau ôm cậu cậu cũng rất thích. Cảm giác thư thái này, không nghĩ đến mấy chuyện đau đầu đúng là vô cùng thoải mái.
Như hạ quyết tâm gì đó, Jason quay người lại ôm lấy cổ Arthur rồi hôn lên.
Mới đầu Arthur còn hơi bất ngờ, nhưng sau đó hắn rất nhanh lấy lại quyền chủ động ôm lấy jason rồi làm cho nụ hôn của hai người sâu sắc hơn.
" Vào trong phòng" Sau khi hai người khó khăn tách ra Jason khàn khàn giọng nói.
Đáy mắt Arthur tràn đầy ý cười, rất nhanh hắn ôm Jason, nhanh như một cơn gió lao vào phòng rồi đặt cậu lên giường. Nhìn người trên giường ánh mắt đối diện nhìn mình, Arthur cảm giác bao nhiêu năm tháng hắn đã được sống chỉ để đợi chờ giây phút này, được cùng cậu hòa quyện làm một...
***********che màn Ahihi***
Sau một hồi bị gây sức ép Jason mệt mỏi nằm trên người Arthur, cảm giác chông chênh kỳ lạ vừa nãy làm cho cậu không thể nào bình tĩnh được. Cái kẻ hàng ngày vẫn ôn nhu với cậu như vậy, mà không ngờ lúc lên giường lại chẳng thèm nghe lời cậu một mực đâm tới, chút nữa là đâm cậu bay đi luôn rồi. Nhưng cảm giác tiêu hồn đó, thật sự rất tuyệt vời, đây là làʍ t̠ìиɦ sao, đúng là so với trong suy nghĩ của cậu khác xa nhau. Cảm giác tiêu hồn đó một lần nếm qua, rất muốn nghiện.
Arthur xoa xoa tóc cậu bé đang nằm trên người mình, yêu thích không muốn buông tay.
" Jason, em có chỗ nào không thoải mái không"
Nghe Arthur nói vậy, Jason hơi cứng người lại, làm xong phía sau đúng là có một chút khó chịu nha, nhưng có chết cậu cũng không nói ra.
Thấy cậu không nói gì, Arthur tiếp tục xoa xoa tóc cậu nói " Tuy bây giờ ở hình dạng người, em đã có thể điều khiển được năng lực của mình nhưng ở hình dạng Long rồng em mới có thể bình phục nhanh nhất. Bây giờ không có ai, em có thể biến một chút về hình dạng Long rồng, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút"
Thấy hắn nói vậy Jason hừ một cái, tưởng cậu ngu chắc, muốn thấy cậu ở hình dạng nửa người nửa rồng đâu dễ như vậy. Cậu không ngờ hắn cũng có sở thích như mấy tiểu Vampire, thích biến hình, cái đồ trẻ con này.
Sau một hồi dụ dỗ, nịnh nọt cuối cùng Jason cũng theo ý của Arthur mà biến ra cái đuôi với một chút vảy vàng của mình.
Nhìn chiếc đuôi như ẩn như hiện dưới ánh trăng, Arthur say mê ngắm nhìn Jason, đây đúng là một tác phẩm tuyệt vời của thượng đế.
Thấy ánh mắt nóng bỏng của Arthur, Jason thật sự muốn tát cho hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn thẳng mà lấy chăn che lên mặt mình.
Thấy người yêu mình ngại ngùng, Arthur kéo cậu vào lòng hôn lên mặt cậu, chiếc đuôi của Jason cũng theo cảm giác mà quấn lên người Arthur. Đúng là vật nhỏ này thành thật hơn nhiều.
" Chúng ta làʍ t̠ìиɦ một lần nữa khi em ở hình dạng này"" Arthur thì thầm vào tai Jason.
Nghe vậy Jason đang mơ màng cũng hơi hốt hoảng một chút : " không ..."
Nhưng Arthur thường ngày ngoan ngoãn, chiều theo ý cậu cũng là để lúc này được làm theo ý mình. Hắn không đợi cậu kịp phản kháng, một lần nữa áp tới lấp kín đôi môi Jason. Tiếng kháng nghị yếu ớt của Jason hòa cùng tiếng hôn, mυ"ŧ tạo thành một giai điệu vô cùng ám muội vang vọng khắp phòng.
Một lần nữa phía sau của Jason lại được Arthur âu yếm đi vào, khác với lần trước làʍ t̠ìиɦ, khi ở hình dạng Long rồng tất cả các giác quan, cảm giác của Jason đều vô cùng nhạy cảm. Chỉ cần được Arthur kẽ chạm vào cũng đủ để Jason run rẩy một trận.
Mà chiếc đuôi của Jason lại là bộ phận nhạy cảm nhất của cậu. Mỗi lần động tình chỉ cần được âu yếm ở phần đuôi cũng đủ cho cậu lêи đỉиɦ. Arthur rất nhanh phát hiện ra điều đó, hắn cúi xuống ngậm lấy đầu chiếc đuôi vào miệng, hai tay không ngừng vuốt ve dọc theo vảy vàng của cậu.
Jason thở dốc một hồi nói. " Arthur không cần ...không chịu được... Arthur... Muốn điên mất...Arthur...Umk...unnm..k đừng mà...Arthur..."
" Bảo bối...tôi muốn cho em thoải mái đến tột cùng... chúng ta cùng nhau điên..."
Trong phòng không ngừng phát ra những âm thanh ám muội... ngoài trời màn đêm vẫn yên bình như vậy, ánh trăng dịu nhẹ chiếu vào trong ô cửa sổ, tình sắc tràn đầy... cảnh sắc lãng mạn không nói lên lời.