Chương 34
___ Lộc Hàm
Ngô Thế Huân gửi lời mời cho tôi, tôi làm sao có thể từ chối
Anh cứ như vậy nhìn tôi, cười như một chú rể đến đón tôi. Cơn gió đêm làm áo anh bay bay, làm rối mái tóc anh, tôi nắm lấy tay anh, vuốt lên mái tóc rối bời
"Lộc Hàm, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau đúng không" Không phải câu hỏi, mà là khẳng định. Ngữ khí này khiến tôi rất phiền muộn
Tôi không trả lời anh, chỉ là yên lặng nhìn anh, nhưng trong lòng lại như phố xá sầm uất ồn ào
Tôi đưa tay anh lên mặt mình, nơi có vết sẹo đó, nó nói rằng tôi đã từng rất thống khổ
Là Thế Huân bỏ tôi lại một mình đi nước Anh, anh nói anh hận tôi, anh nói tôi không để ý anh, anh nói anh sẽ hận tôi cả đời, bởi vì anh
mặt của tôi mới trở thành như thế này, là anh để tôi đợi 6 năm, bây giờ còn muốn lấy tình yêu của tôi ra định đoạt
tính mạng này
Dựa vào cái gì
Đây là kết luận của tôi, dựa vào cái gì anh có thể như vậy, muốn làm gì thì làm, muốn ép tôi
Thế Huân vẫn cười, dịu dàng nắm lấy tay tôi. Dưới cái nhìn của tôi nụ cười ấy như của thần chết
"Thế Huân, xin lỗi"
"Gì cơ?"
"Em lại muốn làm anh thất vọng rồi, xin anh vẫn hận em đi" Nói xong, tôi rút tay ra, đẩy anh xuống
Cứ như vậy anh ngã về phía sau, trong mắt là sự kinh ngạc và thù hận. Tôi có thể nhìn thấy thủy tinh làm trầy xước khuôn mặt xinh đẹp của anh, tôi có thể nghe thấy anh
câu nói cuối cùng, Lộc Hàm, tôi hận em
Có lẽ anh cũng không ngờ tới, người yêu anh như sinh mạng, Lộc Hàm lại chính tay mình đẩy anh đến cái chết
Nhưng sự thật chính là như vậy
Ngô Thế Huân, em yêu anh, anh hận em, đây mới là đúng đắn
Tôi nhoài ra bên cửa sổ nhìn xuống, Thế Huân cứ như vậy nằm ở nơi đó, như là ngủ thϊếp đi, bên cạnh có dòng máu đỏ chói mắt
Độ cao của tầng 3 là không lớn, nhưng đối với Thế Huân, như vậy đủ để mất mạng
Tôi trở thành một kẻ gϊếŧ người
Tôi sẽ không trốn tránh bất cứ điều gì, chỉ là thu dọn những mảnh vỡ vụn, dọn dẹp phòng, phủ vải bố, sau đó xuống lầu chuẩn bị đến đồn cảnh sát tự thú
Lúc tôi xuống dưới, Thế Huân đã không thấy đâu, chắc là tôi tập trung dọn dẹp quá đến âm thanh của xe cứu thương cũng không nghe thấy, mọi người bàn tán, xảy ra chuyện như thế nào mới khiến cho một chàng trai xinh đẹp như vậy chết đi
Bởi vì anh đã yêu một người lẽ ra phải hận mới đúng
Tôi đi tới cục cảnh sát, không có ai chú ý tới tôi, ai cũng bận rộn công việc của mình, còn có 2 tên nhìn tôi với ánh mắt không mấy tốt đẹp
"Tôi gϊếŧ người" Tôi đứng trước mặt một cảnh sát bình tĩnh nói
"Cái gì?" Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi "Chàng trai, nơi này là đồn cảnh sát, không có chuyện gì đừng làm càn" Hắn lại vùi đầu tiếp tục công việc của mình
"Tôi nói chính là sự thật, tôi gϊếŧ Ngô Thế Huân, thiếu gia tập đoàn Ngô thị, tôi đem anh từ tầng 3 đẩy xuống, vừa nãy xe cứu thương chính là tới cứu anh ấy"
Người cảnh sát kia ý thức được chuyện nghiêm trọng, còng tay tôi lại, không mang tôi ngay tới phòng thẩm vấn, yêu cầu tôi ngồi đó và kể lại sự việc
Cuối cùng, chuyện cần đến cũng đến, lúc tôi nói gần xong, Ngô Diệc Phàm mang theo vệ sĩ tư nhân đem tôi bắt lại
Mấy ngày sau tôi bị đưa lên phiên tòa, lấy tội danh cố ý gây thương tích người khác phán tôi tù chung thân
Tù chung thân, có lẽ tôi sẽ ở trong cái phòng đó đến khi cuộc đời chấm dứt
Thế Huân cũng không có chết, công nghệ y tế tiên tiến đã cứu lấy anh, chỉ là anh cũng không còn tri giác, không thể động, không thể cười, nói trắng ra là
Anh trở thành người thực vật
Trước một ngày tôi vào trại giam, Trương Nghệ Hưng đến "Lộc Hàm, đời này cậu sai ở Ngô Thế Huân, đáng đời cậu"
Tôi cười phủ nhận "Anh không sai, là nạn, là kiếp nạn lớn nhất của tớ"
Trương Nghệ Hưng không nói gì nữa, chỉ là ôm tôi một lúc, rồi cũng rời đi
Ngô Thế Huân, anh là nạn của em, kiếp nạn đã đến, chạy không thoát được, nên không cần trốn
Anh đang hủy hoại em hay em đang hủy hoại anh, đây thực sự là một ranh giới tồi tệ
Có điều, vẫn là xin anh hận em đi
Ngày đầu tiên vào trại giam, tôi chỉ biết núp trong góc phòng, không ăn không uống, giống như đã chết, cũng không ai quản tôi
Căn phòng giống như chiếc hộp kín 4 mặt, bên trong đốt cháy tôi cùng tình yêu và hận thù
Liền đem tôi chôn ở đây, liền một người vì tôi dâng hương đều không có