Chương 33
___ Ngô Thế Huân
Lộc Hàm khóc, tôi lại không đau lòng như vậy, tôi thậm chí cảm thấy em như vậy là đáng đời, thật là kỳ quái
Giống như một đôi giày, khi vừa mới mua, bẩn một chút thôi đều phải lau sạch, sau khi mang nó một thời gian dài, ngay cả khi bị người khác giẫm lên, bạn cũng không cúi đầu
Khi bắt đầu, em một chút nhíu mày tôi liền cảm thấy đau lòng, mà bây giờ, cho dù em khóc lóc khàn cả giọng tôi cũng không có đau lòng hay khổ sở
"Lộc Hàm, chúng ta cùng nhau nhảy xuống đi" Tôi chỉ vào cái lỗ mà tôi đập kia
"Tại sao?"
"Dù sao tôi cũng không thể sống lâu, tôi lại không muốn em sống một mình nha" Tôi cười rất tươi, đối với tôi mà nói, chết là nơi trở về, là cách tôi có thể làm lại "Tôi không muốn em nấu cơm một mình, cười một mình, ngủ một mình, huống hồ, không có tôi, em cũng sinh bệnh không bằng đi chết đi"
"Ngô Thế Huân, anh là thằng khốn nạn" Anh cười hài lòng, chậm rãi tiến về phía tôi, từng bước tao nhã
Cô dâu xinh đẹp đứng trên thảm đỏ trong giáo đườngTay của em đưa về phía anh, mời anh, đợi anh đi cùng em đến cái nơi gọi là mãi mãi