Xin Anh Hãy Luôn Hận Em [HunHan]

6.17/10 trên tổng số 18 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor:Naii Couple: Ngô Thế Huân x Lộc Hàm Văn án: ___ Lộc Hàm Em luôn nghĩ, nếu có một ngày em và người gặp gỡ trên phố, người sẽ mỉm cười và chào hỏi, hay sẽ giống như một người qua đường lặng lẽ. K …
Xem Thêm

Chương 32
___ Lộc Hàm

Mẹ Thế Huân so với tôi tưởng tượng còn tuyệt tình hơn, cắt đứt mọi nguồn kinh tế của Thế Huân, hủy bỏ kế hoạch đi New Zealand dưỡng bệnh của anh ấy

Thậm chí cũng không cho phép Ngô Diệc Phàm tìm anh

Đã không còn bảo hộ, sức khỏe Thế Huân càng ngày càng tệ

Mỗi lần nhìn anh ở trước mặt tôi với dáng vẻ đau đớn, tôi đều sẽ đứng cách anh rất xa, tôi sợ tôi sẽ vì đau lòng mà gọi tên anh ấy, tôi sợ tôi sẽ đưa anh trở lại khiến anh thất vọng khổ sở

Kiên trì, cuối cùng hủy hoại tình yêu này chính bởi thực tế tàn khốc được tạo ra từ sự bướng bỉnh cùng cố chấp của chúng tôi

Mấy hôm nay Thế Huân thường xuyên đi ra ngoài, anh nói anh đi dạo, tôi bảo tôi đi cùng, nhưng anh đều từ chối, để cho tôi nghỉ ngơi để

Làm việc chăm chỉ

Tôi không quá đa nghi

Lúc này, Thế Huân trở về liền đi ngủ, điện thoại di động tùy ý để ở trên bàn trà

Tôi xuống tầng đi đổ rác, khi trở về, thấy điện thoại của Thế Huân lóe lên thông báo tin nhắn đến, tôi theo bản năng mở ra nhìn

Là Ngô Diệc Phàm gửi đến: Thế Huân, em bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, cho dù em muốn những thứ kia, anh cũng đồng ý trả lại

Tôi lật xem những tin nhắn gần nhất cùng lịch sử trò chuyện, toàn bộ đều là Ngô Diệc Phàm, từng câu chữ ám muội như kim châm vào mắt tôi

Tôi đem điện thoại dùng sức ném lên người Thế Huân, anh dụi mắt mơ hồ không rõ hỏi tôi làm sao vậy

"Ngô Thế Huân, anh coi em là cái gì? Rõ ràng có một Ngô Diệc Phàm đối xử với anh như thế, anh còn đến để trêu chọc em, anh coi em là cái gì, anh nuôi

Chó sao? Ngoắc ngoắc tay là đến, phất tay một cái là đi"

Thế Huân nhìn điện thoại di động, nhìn tôi một cái, trong nháy mắt tỉnh táo

"Lộc Hàm, em dựa vào cái gì xem điện thoại của anh"

"Ngô Thế Huân!"

"Câm miệng"

Tôi cùng Thế Huân cãi nhau, tôi lớn tiếng chất vấn anh những gì đã xảy ra, anh bởi vì tôi xem tin nhắn mà lớn tiếng khiển trách để

Tôi câm miệng

Thế Huân đẩy tôi ra, tôi sống chết không buông tay, Thế Huân hung hăng đẩy tôi lên bức tường ở ban công

"Lộc Hàm, rốt cuộc em muốn thế nào?"

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh "Cái gì em muốn thế nào, rõ ràng là anh lựa chọn mình đi, nhưng anh, Ngô Diệc Phàm là

Thế nào"

"Anh cùng hắn không có cái gì"

"Không có, không có thì tin nhắn này là như thế nào, anh mỗi ngày đều ra ngoài là để gặp hắn đi"

Sức lực Thế Huân dần dần tăng lên, tôi cảm giác mình có chút không thở được

"Lộc Hàm, em không thể đối xử với anh như vậy" Giọng điệu Thế Huân đột nhiên hạ thấp xuống, sức trên tay thả lỏng một ít, tôi nhân cơ hội chui ra ngoài

"Lộc Hàm, em lần nào cũng vứt bỏ anh, mỗi lần đều cho anh nhìn thấy bóng lưng của em, em đến cùng, có hay không quay đầu lại nhìn anh"

Thế Huân đưa lưng về phía tôi, ánh đèn trắng đem bóng anh kéo ra rất dài, rất xa, xa đến mức tôi không thể với đến

Tôi không rõ vẻ mặt của anh, nhưng xem anh thật giống đang khóc

"Thế Huân"

Tôi nhẹ nhàng xoa lưng anh, tôi không biết nên làm gì để an ủi anh, ta chỉ có thể như vậy, ngôn ngữ đều nghèo nàn, tôi thực sự

Không tìm được từ gì để an ủi anh

"Làm thế nào để chúng ta đi xuống, anh nói cho em biết, em sẽ nghe anh" Tôi còn muốn cùng Thế Huân cùng nhau, cùng nhau

Nghĩ, anh là tuổi trẻ của tôi, chính là nơi cao hơn trời, bao la như biển, cứng như đá, tôi làm sao vứt bỏ

"Lộc Hàm"

Thế Huân lấy tay tôi che đi đôi mắt anh, một thứ chất lỏng nóng bỏng đang thấm ướt lòng bàn tay tôi. Tôi chỉ là yên lặng tùy ý anh

Khóc và khóc

Thân ái, anh đã sớm nên khóc, anh bướng bỉnh như vậy, và cũng thật dũng cảm, anh nên bỏ xuống tất cả phòng bị để nghỉ ngơi thật tốt rồi

Tôi ngồi cạnh Thế Huân, cái gì cũng không nói, chỉ là để anh ôm tôi, "Lộc Hàm, em cảm thấy có phải anh sai rồi không"

Thế Huân tinh tế vuốt ve vết sẹo hơi nhô ra, "Anh kiên trì như vậy có phải là sai rồi không" Tôi nắm tay anh có chút không biết làm sao, "Không có, Thế Huân, anh chưa từng bỏ nó"

"Vậy tại sao vẫn là sẽ như vậy, tại sao em vẫn là đối với anh thất vọng, tại sao anh vẫn là đối với chính mình thất vọng, tại sao anh không thể tìm được cảm giác mà anh từng là"

Hàng loạt câu hỏi của anh khiến tôi choáng váng, Thế Huân nhìn mắt tôi mờ đi, nhưng tôi vẫn nhìn thấy rõ ràng ở nơi sâu nhất, hận

"Thế Huân, anh là muốn từ bỏ sao?"

"Anh chưa từng nói qua, Lộc Hàm, có phải hay không em muốn như vậy" Trong giọng nói của anh không ức chế nổi sự phẫn nộ cùng tuyệt vọng,

quá mức chói tai rồi

Tôi hất tay anh ra quát "Ngô Thế Huân, em một mực tôn trọng sự lựa chọn của anh, anh có suy nghĩ qua đến em sao?"

"Đúng, là tôi ích kỉ, là mơ tưởng của riêng tôi, đều là tôi ép buộc em"

Bốp

Một bạt tai lanh lảnh cắt đứt không khí

Đầu Thế Huân lệch qua một bên, ngữ khí lạnh lẽo như Nam Cực "Lộc Hàm, em đánh tôi"

"Thế Huân, xin lỗi" Tôi nghĩ đi xem anh một chút thế nào rồi, anh hung hăng đẩy tôi ra

"Lộc Hàm, em còn muốn như thế nào!" Thế Huân cầm chiếc ghế tựa ở ban công, chỗ mà anh từng ôm tôi cùng đón nắng, mạnh mẽ đập vào kính thủy tinh ở cửa sổ

"Lộc Hàm, em yêu tôi không?"

"Vấn đề này anh hỏi qua rất nhiều lần"

"Nói cho tôi biết" Thế Huân đột nhiên che ngực, nhăn lông mày nói cho tôi biết anh hiện tại có bao nhiêu thống khổ

"Em yêu anh" Tôi khóc lóc hướng về phía anh nhún nhường "Xin lỗi, xin lỗi, em không nên bỏ anh rời đi, em không nên mỗi lần đều cho anh bóng lưng của mình, xin lỗi"

Thế Huân

Em vẫn cho là sự xuất hiện của anh đã cứu rỗi em, kỳ thực anh đến là để cho em chuộc tội

Nhưng em vẫn yêu anh

Thêm Bình Luận