Chương 31
___ Ngô Thế Huân
Khi tôi tỉnh lại, thấy Lộc Hàm đang ở bên cạnh mình
Thấy tôi tỉnh lại, em khẽ cười, nói "Thế Huân, anh thực sự rất dũng cảm"
"Lộc Hàm, em nói cái gì vậy" Tôi nghe không hiểu ý tứ, là trào phúng hay là khích lệ
"Thế Huân, anh có thể coi thường, nhưng em thì không" Em thở dài, thất vọng lắc đầu một cái "Anh là đối với em thất vọng hay đối với chính mình thất vọng?" Tôi nhìn em ấy, đột nhiên có loại cảm giác tôi không yêu em ấy như ý nghĩ
"Anh là đối với mình thất vọng"
"Em muốn nói cái gì?"
"Anh muốn kiên trì hay từ bỏ?"
Tôi có chút do dự, nếu như kiên trì, tôi có thể sẽ tổn thương Lộc Hàm, nhưng nếu như từ bỏ, tôi thật sự không nỡ
"Thế Huân, em không thể cho anh một cuộc sống tốt, em thậm chí không có cách nào cho anh bất cứ cái gì, em chỉ có thể cho anh
Tình yêu vô hình" Ngữ khí em bình tĩnh khiến tôi sợ sệt "Anh sẽ kiên trì, Lộc Hàm" Tôi chăm chú nhìn em, giờ khắc này tôi
Càng muốn nói cho em biết tôi yêu em rất nhiều
"Kiên trì, em có thể tổn thương đến anh" Em tinh tế chạm vào mặt tôi, dịu dàng, nhuần nhuyễn
"Hoan nghênh đến tổn thương" Tôi cho Lộc Hàm một nụ cười lớn
Lộc Hàm, chỉ cần em cùng anh cùng nhau, là yêu hay là tổn thương, anh chấp nhận tất cả