Xin Anh Hãy Luôn Hận Em [HunHan]

6.17/10 trên tổng số 18 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor:Naii Couple: Ngô Thế Huân x Lộc Hàm Văn án: ___ Lộc Hàm Em luôn nghĩ, nếu có một ngày em và người gặp gỡ trên phố, người sẽ mỉm cười và chào hỏi, hay sẽ giống như một người qua đường lặng lẽ. K …
Xem Thêm

Chương 30
___ Ngô Thế Huân

Gần đây Lộc Hàm rất lạ, xem ra đều là rất mệt, tôi nhìn tim mình sốt ruột, nhưng tôi lại bất lực không làm được gì

"Thế Huân, khi nào anh mới về nhà cùng mẹ mình nói rõ ràng" trong giọng nói Lộc Hàm tràn đầy mệt mỏi, thậm chí pha thêm chút thiếu kiên nhẫn

"Em cứ muốn anh đi sao?" Tôi lại đặc biệt bình tĩnh

"Không có, em chỉ muốn anh tốt thôi, chính anh biết rõ tình trạng cơ thể mình hơn bất kì người nào, anh cần nhiều điều kiện mà không phải em

Chỉ có thể nói miệng là yêu nhưng không có bằng chứng" Lộc Hàm nói mạch lạc rõ ràng, tôi xác thực, tôi thực sự không thể dựa vào cách yêu như thế để chơi trò chơi sống còn

"Lộc Hàm, anh hỏi em một lần cuối cùng, em có yêu anh hay không"

"Yêu"

Tôi ôm lấy em ấy, "Yêu, vậy đừng sợ, anh không sợ em sợ cái gì, hôm nay anh sẽ trở về, em đừng nghĩ nhiều nữa"

"Được" Lộc Hàm muốn rút khỏi cái ôm này, tôi đột nhiên cảm thấy rất bất lực

Hiện tại một lần nữa nhìn căn nhà trước mặt, tôi liền cảm thấy mình thực sự nhỏ bé, nhỏ bé đến tùy tiện một thứ gì đó cũng có thể đem tôi áp đảo

Người phụ nữ kia đã sớm ở trong phòng khách đợi tôi "Mẹ, con đã trở về" tôi nhìn mẹ cười, cảm thấy tê cả da đầu

"Trở về là tốt rồi, nghĩ thông suốt, biết sai liền sửa" Mẹ tao nhã đặt chén trà xuống, hướng phía Ngô Diệc Phàm vẫy tay "Mẹ quyết định để con đi New Zealand dưỡng bệnh thật tốt, anh trai con nói với mẹ, để nó chăm sóc con, mẹ cảm thấy tốt vô cùng, con chuẩn bị một chút, tuần sau cùng nó đi"

"Mẹ người hiểu lầm ý của con rồi" Tôi thấy ánh mắt mẹ kinh ngạc "Con trở về là muốn nói cho mẹ biết, ván đã đóng thuyền, chính là con muốn cùng Lộc Hàm cùng nhau, coi như con sẽ chết, con cũng thấy chết không tiếc, không có em ấy, con sống không bằng chết"

"Thế Huân, em có biết hay không chính mình đang nói cái gì" Ngô Diệc Phàm cũng thấp giọng khiển trách, tôi không phản đối

"Vì thế, con còn chưa từ bỏ sao?" Không có sự kích động mà tôi tưởng tượng "Vâng"

"Thế Huân, con nhất định phải tin tưởng mẹ, một ngày nào đó con vẫn là sẽ khóc lóc rời bỏ nó". Mẹ cười mà như mụ phù thủy trên tay cầm quả táo độc, tôi chỉ cảm thấy sống lưng lạnh cả người, không dám ở thêm

Ngô Diệc Phàm đuổi tới, kéo tôi "Thế Huân, em quá tùy hứng"

Tôi hất tay hắn ra liếc hắn kiêu ngạo mà nói "Đúng, tôi tùy hứng, tôi muốn ở cùng Lộc Hàm là có lỗi sao? Dù sao cũng hơn anh cái gì cũng không dám làm mà luôn miệng nói sẽ bảo vệ tôi thật tốt, đồ nhát gan" Giọng của tôi càng ngày càng lớn, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng vang từ xa

"Đúng, anh nhát gan, thế nhưng" Ngô Diệc Phàm ý tứ sâu xa nhìn tôi "Em cũng yêu tùy hứng như vậy, Lộc Hàm thực sự cần sao?"

Tôi cảm thấy hoảng hốt, nhịp tim đập hoàn toàn rối loạn, hơi thở kẹt ở trong cổ họng, không ra ngoài được, liền ngất đi

Ngô Thế Huân ——

Tôi còn trẻ từng ngông cuồng đến lỗ mãng thậm chí coi thường cái chết, nhưng bởi vì gặp được em liền khát vọng sống lâu trăm tuổi

To: Lộc Hàm

Lộc Hàm ——

Nếu như nói ái tình chỉ là một ly rượu độc, vậy thì thân ái à, anh và em đều là những người nghiện rượu, là đáng mừng hay là đáng thương?

To: Thế Huân

Thêm Bình Luận