Chương 26
___ Ngô Thế Huân
Mỗi ngày tôi đều sẽ cùng Lộc Hàm nắm tay nhau đi khắp nơi, chúng tôi đi hết cả phố lớn ngõ nhỏ ở Bristol
Chúng tôi không kiêng dè mà trắng trợn hôn môi ở trung tâm thành phố, không cần lo lắng ánh mắt của người khác. Những người nước ngoài cởi mở không quan tâm đến điều này, bọn họ thậm chí sẽ ném cho chúng tôi những ánh mắt chúc phúc
Chúng tôi ôm nhau trên bãi cỏ bên bờ sông Evan, nhớ lại một buổi chiều mấy năm về trước
Tôi hỏi em ấy, tại sao phải chờ anh, không sợ anh thật sự hận em, thật sự không trở lại sao?
Sợ, nhưng em càng sợ người em yêu nhất từ lâu đã vắng mặt trong thế giới của mình
Em thật là lập dị
Mặt Lộc Hàm đỏ lên, tách ra khỏi vòng tay của tôi mà nói: Điều này có thể trách em sao? Còn không phải bởi vì anh, không chờ anh cũng không được, em lại không thích phụ nữ
Lần này đến lượt tôi hết chỗ nói rồi, có thể không nói thẳng ra như vậy không?
Tôi đem em kéo về trong l*иg ngực, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên mặt, tuy rằng nó không phải quá rõ ràng, nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy nó như một lưỡi dao rạch ra máu, nhắc lại về quá khứ của chúng tôi
Em không cần để ý, lại sẽ cảm thấy một mình mình sai
Đổi lại là em, em có thể sẽ hận anh cả đời. Giọng Lộc Hàm có chút run rẩy, chúng tôi ai cũng không muốn nhớ tới những đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp này
Tôi ôm chặt lấy em, hận không thể đem em hòa nhập cùng một cơ thể với mình
Tôi thề mỗi ngày: Sẽ không bao giờ để cho em phải chịu bất kì ủy khuất nào nữa, sẽ đối xử với em thật tốt, em phải tin tưởng anh
Lộc Hàm mỉm cười, nói: Em vẫn luôn tin tưởng anh mà, lời anh nói mỗi một câu em đều tin tưởng
Hoàng hôn trên đường chân trời đã chiếm lấy những tia nắng cuối cùng
Tương lai của chúng ta bất kể là ánh sáng hay bóng tối, chỉ cần có em ở đây anh đều không sợ gì nữa
Tôi nói với bố mẹ sự thật tôi là GAY, nhận được một cái tát đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ
Người mẹ luôn luôn tao nhã như một con thiên nga trắng, nay lại cho tôi một bạt tai, sau đó hướng tôi chửi ầm lên, nói tôi xấu xa, nói tôi buồn nôn, nói tôi vô dụng
Tôi không cùng mẹ cãi nhau, chỉ là bình tĩnh nói: yêu thì có gì xấu xa. Chính là con yêu, mẹ còn có thể như thế nào
Nói xong câu đó, tôi lại nhận được cái tát thứ hai trong đời
Mẹ cắn răng hung tợn nói với tôi: Mày cùng nó sẽ không có tương lai
Tôi chỉ cười lạnh đáp rằng: Con đương nhiên biết, con không biết lúc nào sẽ chết đi, mà cũng chẳng có ai biết, thế nhưng con không để ý, Lộc Hàm cũng không để ý, mẹ cũng đừng có làm gì đó với Lộc Hàm, bằng không con nhất định sẽ đem trái tim này móc ra trước mặt người
Tôi đã tạo nghiệp gì mà có một đứa con trai "bẩn thỉu" như vậy, liền chỉ nói một chữ: Cút
Tôi cười, rất hài lòng với đáp án này, tôi cúi đầu chào mẹ một cái, sau đó thong dong như đang tản bộ rời đi
Lúc tôi quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Diệc Phàm, mặt hắn đều tái nhợt
Tôi nghĩ xấu, nếu như hắn cũng thừa nhận mình là GAY, mà người hắn yêu vẫn là tôi, rồi người phụ nữ kia sẽ không thuê một sát thủ trong đêm gϊếŧ hắn đi ấy
Tôi không có gì, không cơm ngon áo đẹp, không thẻ tín dụng quẹt vô hạn, không tài xế không người hầu, tôi chỉ có một Lộc Hàm
Không vấn đề gì, tôi có thế giới của mình là đủ rồi