Chương 23
___ Lộc Hàm
Bây giờ là 2013, đã 6 năm kể từ ngày Thế Huân rời đi
Trong 6 năm này, tôi tốt nghiệp cấp 3, tốt nghiệp đại học, sau đó trở thành bác sĩ khoa nội
Tôi thừa nhận tôi lựa chọn cái nghề này, là vì Thế Huân
Trương Nghệ Hưng cùng người nhà luôn thuyết phục tôi đi xem mắt, kết hôn sinh con, thành gia lập nghiệp, tôi không có đáp ứng
Tôi nói rồi, phải đợi anh ấy
Trương Nghệ Hưng nói: Chờ đợi một người giống như đang cùng thời gian đấu tranh, cuối cùng thua đến thảm hại
Tôi đem tất cả của mình đặt lên trò chơi này giống như một vụ cá cược, nhưng tôi không hối hận, bởi vì là Ngô Thế Huân, mất hết vốn liếng cũng không sao cả
Bệnh viện đã cử tôi sang Anh để giao lưu học thuật, khi nghe đến hai chữ nước Anh, trái tim tôi đau đớn một hồi
Đất nước Thế Huân đã đến, nhất định rất đẹp đi
Có lẽ, tôi sẽ tìm thấy anh ấy ở đó
Tôi không chút do dự đáp ứng
Thế Huân, vì anh, dù có là nhà tù đen tối, chỉ cần có thể đợi được anh, tìm tới anh, em đều không chút chối từ