Chương 21
___ Lộc Hàm
Tôi một lần nữa bỏ lại Thế Huân chính mình chạy, giống như một kẻ hèn nhát chạy trối chết
Tôi đã nghĩ tới việc đi tìm anh ấy, nhưng tôi phải ngăn mình thoát khỏi suy nghĩ này, anh sẽ không muốn gặp tôi
Tôi nhìn mình trong gương, đây là khuôn mặt Thế Huân nói xinh đẹp nhất, đây là khuôn mặt Thế Huân dịu dàng hôn lên,với làn da trắng nõn, nét mặt thanh tú, đều trở thành niềm tự hào bé nhỏ của tôi, nhưng bây giờ tôi lại chán ghét khuôn mặt này
Tôi một quyền đấm vào gương, vỡ vụn
Trương Nghệ Hưng vội vàng chạy vào phòng tắm, nhìn thấy tôi hung hăng dùng một tấm kính cứa lên mặt mình, vừa nhanh vừa hận, cậu ấy đều không kịp ngăn cản
Máu nhuộm đỏ mặt, tôi không cảm thấy đau, mà lại cười xán lạn
Trương Nghệ Hưng sợ đến sững sờ ở cửa, một hồi lâu mới phản ứng được
Lộc Hàm, đồ điên nhà cậu
Trương Nghệ Hưng mang tôi tới bệnh viện, băng bó vết thương, khâu 3 mũi, sẹo không thể xóa được. Khuôn mặt tôi đây, xem như là đã phá hủy
Trương Nghệ Hưng đi nộp tiền thuốc, tôi ngồi ở đại sảnh lắc lư chân chờ cậu ấy, máu trên áo tản ra mùi tanh nhàn nhạt, tôi nhăn mũi ghét bỏ cởϊ áσ khoác
Lộc Hàm
Tôi quay đầu lại, thấy một người đàn ông đẹp trai nhìn chằm chằm tôi
Cậu là Lộc Hàm. Hắn nhìn tôi một cách chắc chắn, sau đó hướng phía tôi đi tới
Mặt của cậu bị làm sao vậy?
Xin lỗi, mẹ không cho tôi được nói chuyện với người lạ. Tôi nghiêng đầu qua một bên, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm tôi khiến tôi rất không thoải mái
Tôi là anh trai của Lộc Hàm, Ngô Diệc Phàm, lần trước ở hội thể thao cậu đã gặp tôi. Người kia đưa tay phải ra
Ừ. Tôi cùng hắn bắt tay tượng trưng. Tay hắn thật là lớn, giống với Thế Huân, ấm áp mà rắn chắc, khiến người ta dễ có cảm giác an toàn
Cậu muốn đi gặp Thế Huân không?
Muốn. Trả lời xong tôi liền hối hận, Thế Huân sẽ không muốn nhìn thấy tôi, huống chi tôi lại trở nên như này, tôi căm ghét nhìn dáng vẻ chật vật của mình phản chiếu trên sàn nhà
Nhìn thấy tôi dao động, Ngô Diệc phàm lại giật giây: Chỉ là đứng ở cửa nhìn thôi, chứ sau này cơ hội chưa chắc đã có
Thế Huân hôn mê hơn 1 tháng, lâu như vậy không gặp, cậu cũng rất muốn hắn đi
Hắn thành công thuyết phục tôi
Ừ, liền liếc mắt ra chỗ khác
Tôi cứ như vậy đứng ở cửa nhìn Thế Huân mà mặt không có chút cảm giác, chính là muốn gặp anh ấy, mà chỉ như một bệnh nhân mắc chứng mất ngôn ngữ mà đứng nhìn
Anh ấy lại như người đẹp nằm ở đó, cứ việc xung quanh có đủ loại máy móc, anh ấy vẫn là đẹp đẽ như vậy, đều sẽ khiến các cô y tá đi ngang qua cũng phải dừng lại liếc mấy cái
Đối với việc tôi yêu anh ấy, tôi vẫn có một loại cảm giác kiêu ngạo không nói lên lời, hiện tại vẫn vậy
Anh đột nhiên quay đầu sang, vừa vặn nhìn vào mắt tôi
Ánh mắt của anh đối với vết thương trên mặt tôi không lo lắng, đối với tôi nhiều ngày không gặp không nhớ nhung, chỉ có thù hận nặng nề sắp đem tôi nhấm chìm
Sự thù hận
Nhìn vào mắt anh ấy, tôi tan rã, chạy trối chết
Thế Huân, cứ hận em đi
Nếu như vậy, mặc kệ anh ở đâu, anh cũng sẽ không quên em
Chàng trai thân yêu của tôi, anh hãy bình an trở về
Thế giới này, cuối cùng sẽ hoàn chỉnh
Ngô Diệc Phàm chặn đường tôi, nói: nếu như cậu yêu nó thì hãy cùng nó nói rõ ràng, tôi không hy vọng cuộc sống sau này của nó khi nhắc đến mối tình đầu cấp 3 lại là sự trốn tránh cùng căm ghét
Nhưng anh ấy đã hận tôi, từ lần đầu tiên tôi chạy trốn, anh ấy đã có suy nghĩ hận tôi, anh ấy hận tôi là bình thường, tôi phá hủy cuộc sống của anh ấy, còn thiếu chút nữa làm anh chết, anh làm sao sẽ không hận tôi. Tôi kéo ra một nụ cười, vết thương trên mặt vô cùng đau. Vì lẽ đó, vẫn là để cho tôi đi đi
Ngô Diệc Phàm nhìn tôi 1 chút, đáy mắt có những cảm xúc khó hiểu
Rảnh rỗi liền đến thăm một chút đi. Nói xong, hắn để tôi đi
Ừ
Thành thật mà nói, tôi không thể cự tuyệt
Trở lại đại sảnh, Trương Nghệ Hưng sốt ruột
Lộc Hàm, cậu chết ở đâu rồi, cậu biết hay không tớ sợ muốn chết
Tớ đi xem Thế Huân. Tôi hất tay cậu ấy ra
Cái gì?
Thế Huân, bởi vì tớ suýt nữa đã chết rồi. Nước mắt của tôi tức khắc trào ra, tất cả phẫn nộ, oan ức, khổ sở, thất vọng, giống như lon coca bị bật, nóng bỏng và bắn tung tóe
Nếu như Thế Huân chết rồi tớ phải làm sao? Phải làm sao? Tớ vì sao lại đối xử với anh ấy như vậy. Tôi ngồi phịch xuống đất, bỏ qua ánh mắt của mọi người xung quanh, khóc lên như một đứa trẻ lạc đường, Trương Nghệ Hưng đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn tôi
Cuối cùng, khóc mệt rồi, tôi cũng không muốn khóc nữa, Trương Nghệ Hung đem tôi về nhà
Tôi thực sự lạc đường, lạc trong tình yêu với Thế Huân, không tìm được lối ra, đấu tranh với cái chết
Tôi phải nghĩ cách ngăn những suy nghĩ đi gặp Thế Huân
Mặt của tôi đã bị hủy, tôi cũng không dám giội axit sunfuric lên mặt nữa
Tôi lại càng không dám đánh gãy chân của mình
Sau đó, rất không có tiền đồ đi tới bệnh viện
Tôi đứng ở cửa phòng bệnh, thấp thỏm bất an, Ngô Diệc Phàm đẩy tôi vào sau đó đóng cửa lại
Thế Huân lạnh lùng liếc tôi. Em tới làm gì?
Em tới thăm anh một chút
Thấy rồi, về đi
Đừng nghịch, anh muốn ăn táo không? Em gọt cho anh. Tôi mở túi lấy ra một quả táo
Lộc Hàm, cút!
Thế Huân, anh có thể nói chuyện cẩn thận không? Tôi nhất định là nghe lầm, Thế Huân dịu dàng như vậy sao có thể sẽ bảo tôi cút
Lộc Hàm, phiền em có thể đi ra ngoài được không?
Chẳng biết vì sao, tôi nóng lòng thốt lên một câu: Em yêu anh
Thế Huân hứng thú ôm hai tay châm chọc nhìn tôi: Nói nghe xem, em yêu tôi cái gì
Em yêu nụ cười của anh, em yêu khuôn mặt của anh, em yêu lông mày của anh, em yêu đôi mắt của anh.
Thực sự, em vướng mắt tôi
Cái gì? Tôi không có nghe hiểu ý của anh ấy, nhưng xem hiểu sự căm hận trong đôi mắt kia
Tôi nói, em vướng mắt tôi, vướng mắt. Trong đầu tôi đột nhiên trống rỗng
Anh dừng một chút, rất hài lòng với phản ứng này, nói tiếp: Lộc Hàm, tôi thật sự phi thường chán ghét em, với em đang ở đây cùng chung một bầu không khí, cùng trên một mảnh đất khiến tôi cảm thấy cực kì buồn nôn, xung quanh đều tản ra một mùi vị tanh tưởi khiến tôi nghẹt khở, vì vậy xin em đi ra ngoài
Thế Huân như một con dao sắc bén từng nhát từng nhát mạnh mẽ cứa sâu vào cơ thể tôi, đem tôi cẳt thành từng khối
Hạ xuống
Tôi nỗ lực khiến chính mình xem ra không để ý đến câu nói ấy: Em biết rồi. Liền rời đi
Chắc chắn, Thế Huân không yêu tôi
Chắc chắn, vì chính mình ích kỷ mà nhận lấy hình phạt
Cũng không biết có phải ảo giác, lúc đến cửa tôi liền nghe thấy một tiếng thở dài
Hay đó là thanh âm từ đáy lòng tôi