Chương 20
___ Ngô Thế Huân
Lộc Hàm thực sự chạy rất nhanh, tôi căn bản đuổi không kịp, như một chiếc chuông vị vỡ thở hổn hển, mỗi lần hít thở, tôi đều phải dùng tới toàn bộ sức lực cơ thể
Tôi bước đi lảo đảo, đυ.ng phải người bên cạnh
Người kia tóm chặt lấy vạt áo của tôi, đem tôi như con gà nhỏ mà nhấc lên
Xin lỗi. Hành động thô lỗ của hắn khiến tôi thực khó chịu, tôi há miệng, không phát ra được một âm thanh, chỉ có thể nhìn hắn
Được lắm! Thằng nhóc mày còn dám trừng tao. Thật đúng là nóng nảy
Tôi muốn đem tay hắn kéo ra, nhưng nắm đấm của hắn lại rơi xuống, ở ngay tim tôi
Tôi quay đầu liếc mắt nhìn phương hướng Lộc Hàm chạy, triệt để không còn cảm giác
Khi tỉnh lại, cơ thể không thể động, trên người cắm ống dẫn khí, nhìn máy điện tim, tôi vẫn còn sống
Tại sao tôi vẫn chưa chết? Đây là suy nghĩ duy nhất của tôi
Ngô Diệc Phàm đứng trông ở giường bệnh, khuôn mặt mệt mỏi với bộ râu tua tủa, bọng mắt đen sì, càng để tôi cảm thấy chút đau lòng cùng áy náy, không biết đã đứng thế này bao lâu, mới có thể thành bộ dáng như vậy
Nhìn thấy tôi tỉnh lại, sự mờ mịt trong mắt hắn quét đi sạch, vội vàng chạy đi gọi bác sĩ
Lộc Hàm, nếu như là em, em có hay không một tấc cũng không rời trông nom ở bên cạnh tôi?
Nghĩ đến sự tàn nhẫn của em, lòng tôi lại đau đớn nhường nào
Thế Huân, trong cơ thể cậu bây giờ có một thứ. Ngô Diệc Phàm do dự mở miệng: máy tạo nhịp tim
Tôi trên mặt đang có mặt nạ dưỡng khí, không thể nói gì, chỉ là nhìn hắn nhăn mày
Cuối cùng thì trên ngực tôi cũng để lại sẹo, ở nơi chứa Lộc Hàm lại có một dao
Thế Huân, cậu nhất định phải sống, không có nó, cậu cũng phải sống. Ngô Diệc Phàm nói câu đó cũng không nhìn tôi
Phải, ngay cả khi Lộc Hàm không yêu tôi, tôi cũng không chết, nhưng nếu như em ấy yêu tôi, tôi sẽ vô cùng vô cùng có động lực mà sống
Nhưng là, tôi không yêu em, Lộc Hàm
Tôi hận em
Hận em bỏ tôi ở ranh giới của sự sống và cái chết, hận em đều là tự cho mình yêu tôi
Lộc Hàm, tôi hận em