Chương 14
___ Ngô Thế Huân
Lộc Hàm, đã thay đổi
Nhạy cảm và đa nghi, mọi liên lạc trong di động của tôi đều phải xuất hiện trong di động của em ấy, nói là sợ tôi mất tích sau đó không tìm được tôi. Mỗi một cuộc gọi điện, mỗi một tin nhắn em ấy đều muốn kiểm tra, ngay cả tôi cùng mẹ gọi điện, em ấy cũng ở bên cạnh nghe
Vừa bắt đầu, tôi cho là em chỉ sợ mất đi tôi, bởi vì quá yêu tôi, nên tôi nhường, nhịn em ấy. Nhưng là mỗi ngày em đều như vậy, tôi không chịu nổi, bắt đầu cùng em cãi nhau, hỏi thăm tổ tông lẫn nhau
Lúc ăn cơm em ấy lật lại xem tin nhắn, tôi đoạt lấy điện thoại nhét vào trong túi
Lộc Hàm, mẹ không có dạy em không được coi sự riêng tư của người khác sao?
Em là quang minh chính đại xem, lại nói, anh là người khác sao? Anh là bạn trai của em, em xem điện thoại của bạn trai có làm sao, hay là nói anh có cái gì đó, nên mới không cho em xem. Em hơi nheo mắt lại như nhìn tội phạm đánh giá tôi, tôi triệt để tức giận
Lộc Hàm, con mẹ nó em có bệnh không! Âm thanh của tôi quá lớn, khiến ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây, nhưng tôi cũng không để ý
Không phải em có bệnh, mà là anh mang trong lòng tâm tư khác.
Tôi lấy điện thoại hung hăng đập xuống đất
Như vậy em đã hài lòng chưa? Đến đến đến, nhìn tôi cười một cái. Tôi dùng sức nắm lấy cằm em bức em nhìn vào mắt tôi, tôi thấy rõ sự sợ hãi trong mắt em ấy
Cười lên! Tôi tăng thêm sức lực trên tay, lông mày của em nhăn sâu hơn, trong mắt tràn đầy bi thương, tôi đột nhiên mềm lòng, buông lỏng tay: Lộc Hàm, em tại sao không đi chết đi
Em đầu tiên là sững sờ, sau đó cười: Anh đừng có mà hối hận. Nói xong, trong ánh mắt của mọi người tiêu sái rời đi, nhìn bóng lưng em vừa gầy lại kiên quyết, mũi của tôi đột nhiên cảm thấy chua xót, tôi muốn ôm lấy em, để em không rời đi. Nhưng tôi chỉ là đứng ở nơi đó, mãi đến tận bóng lưng của em hoàn toàn biến mất tôi mới lấy lại tinh thần, sau đó rống lên với những bọn đang xem cuộc vui: Nhìn cái gì mà nhìn, ăn cơm của mình đi! Cũng không quay đầu lại rời đi
Hai ngày tiếp theo, tôi cùng Lộc Hàm không có bất cứ liên lạc nào, giống như tôi chưa bao giờ biết đến người này
Lời cuối cùng tôi nhận được từ Lộc Hàm là vào chiều thứ sáu
Một cái tin nhắn
Thế Huân, như anh mong muốn, em sẽ đi chết
Em yêu anh
Shit! Tôi dữ tợn chửi một câu, sau đó gọi điện thoại, em cũng không trả lời
Nháy mắt tôi liền hoảng rồi, tùy ý khoác áo ra khỏi cửa, hết lần này đến lần khác gọi điện, nhưng em chính là không nghe, đầu óc của tôi thoáng hiện lên đủ loại cái chết, tôi ở trên đường lung tung không có mục đích, nhưng lại không biết chính mình nên làm gì. Tôi cũng không biết mình đã thực hiện bao nhiêu cuộc gọi, rồi cuối cùng em cũng nghe, tôi dùng hết khí lực hét vào điện thoại: Lộc Hàm, con mẹ nó em chết thử xem, anh hối hận rồi, anh hối hận rồi, anh không cho phép em chết!
Haha. Em cười khan hai tiếng
Em chính là muốn nghe giọng nói của anh một chút, để cho mình an tâm mà đi. Ngữ khí tuyệt vọng của em thật dài như đâm thủng lấy tim tôi
Em ở đâu? Em đến cùng là ở chỗ nào?
Công viên Ninghu, đến đi. Nói xong liền tắt điện thoại
Người nói không phải Lộc Hàm. Tôi cố gắng không thể nghĩ nhiều như vậy, nhưng tôi lại không thể chạy, chỉ có thể bất lực mà vẫy taxi
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng
Cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng lại, tôi mới cảm thấy an tâm một chút
Nước mắt đều sắp trào ra, thúc giục tài xế nhanh lên, nhưng tài xế luôn nói rằng an toàn là trên hết, tôi tóm lấy cổ áo hắn, hung tợn nói: Con mẹ nó mày không nhanh lên một chút liền xảy ra án mạng
Tài xế bị tôi thúc giục cũng sợ rồi, cũng cam lòng mà đạp chân ga
Lộc Hàm, em nhất định phải chờ tôi, bởi vì tôi cũng yêu em