Xin Anh Hãy Luôn Hận Em [HunHan]

6.17/10 trên tổng số 18 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor:Naii Couple: Ngô Thế Huân x Lộc Hàm Văn án: ___ Lộc Hàm Em luôn nghĩ, nếu có một ngày em và người gặp gỡ trên phố, người sẽ mỉm cười và chào hỏi, hay sẽ giống như một người qua đường lặng lẽ. K …
Xem Thêm

Chương 12
___ Ngô Thế Huân

Tôi hất bát cháo Ngô Diệc Phàm mang tới xuống đất, điên cuồng hướng hắn rống lên, để hắn cút đi

Hắn chỉ thu dọn trên mặt đất, liền đóng khẽ cửa rời đi

Nhìn cửa phòng đóng chặt, căn phòng trống rỗng, lại nghĩ đến Lộc Hàm như một đứa trẻ ngồi chổm trên mặt đất khóc, toàn bộ sức lực đột nhiên bị rút đi, vô lực ngồi sập xuống sàn nhà

Bởi vì nhìn thấy trời mưa, tôi chợt nhớ tới cậu bé chỉ nhắc tôi mang ô còn mình thì không bao giờ mang. Khó chịu không có nguyên do, một tháng không có gặp mặt, thật sự rất muốn em ấy

Ngô Diệc Phàm rất thông minh, hắn nhìn thấu những suy nghĩ của tôi, bí mật đưa tôi tới trường, mặc dù khi đó đã tan học, nhưng đáy lòng vẫn còn một chút hy vọng đi đến phòng học, quả nhiên, ở bên cửa sổ có một thân ảnh nho nhỏ

Em ấy nhìn tôi, tôi nhìn em ấy. Cái gì cũng không nói lên lời

Khi tôi định đi đến bên cạnh ôm em, đáy lòng bỗng vang lên một thanh âm

Ngô Thế Huân, em ấy có thể không để ý mày sống chết thế nào liền chính mình rời đi, mày hà tất yêu em ấy như vậy, hãy hận em ấy đi.

Hồi ức như nhấn nút bắt đầu xuất hiện rối loạn trong đầu tôi, hết thảy hình ảnh như hiện lên ở trước mắt, chân thực

Tôi thừa nhận tôi là một người tự phụ, bước ra khỏi phòng học, hướng bên phải có ánh đèn màu xanh đi, giống như là lối về của một con đường cứu rỗi

Đi thôi

Tôi ngăn động tác khởi động xe của Ngô Diệc Phàm, trầm mặt nhìn Lộc Hàm từng bước một đi dưới mưa, nếu như em ấy phát hiện tôi ở trong xe trước mặt em ấy, tôi nhất định sẽ không chút do dự xuống ôm lấy em ấy, cái gì là tự tôn đều vất đi hết

Em ấy đi tới chiếc ô của một người đàn ông khác, hét vào mặt người đàn ông kia, rồi ngồi chổm trên mặt đất khóc như đứa trẻ lạc đường

Đi thôi. Tôi nghiêng đầu đi, không nhìn tới một màn khiến lòng tôi hỗn loạn

Thế Huân, chúng ta nói chuyện một chút

Đối với Ngô Diệc Phàm bây giờ, tôi cũng chẳng muốn nói với hắn một chữ

Đến với tôi đi, tôi là nói nghiêm túc. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của tôi, bị tôi dùng sức hất ra

Ngô Diệc Phàm, anh đủ rồi, tôi chỉ coi anh là bạn tốt, nhưng nếu anh cứ muốn chọc thủng mối quan hệ này, tôi sẽ ghét anh. Hiện tại không, sau này cũng không, đừng hỏi tôi tại sao, chỉ bằng anh là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi, đến chết tôi cũng sẽ không đáp ứng, tôi không có ghét anh, mà còn rất cảm ơn chúng ta trở thành bạn tốt, làm sao anh lại có thể không biết liêm sỉ như vậy! Lái xe, tôi muốn về nhà

Tôi như lên dây cót, một câu một câu những lời khó nghe

Ngô Diệc Phàm sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng hắn không hề nói gì, chỉ cau mày một cái, yên lặng khởi động xe

Có thể đúng ra tôi phải cảm thấy bằng lòng vì có người bao dung tôi, nhưng sau cùng tất cả những điều này đều xuất phát không phải từ người kia, tôi như thế nào có thể chấp nhận được

Nếu như giây phút này người ngồi bên cạnh tôi là Lộc Hàm, mọi chuyện sẽ khác

Thêm Bình Luận