- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Xiềng Xích
- Chương 42
Xiềng Xích
Chương 42
Bóng đêm ngây ngất, ánh trăng vằng vặc.
Trong màn trướng lụa đỏ, Tấn Trừ chỉ thấy thơm ngát đầy phòng, vương vấn quẩn quanh làm hắn như muốn say. Lúc thực sự có được nàng, song song với sự mất hồn đυ.c cốt, hắn không khỏi lại nghĩ tới tình cảnh lúc gặp gỡ tại trà thất năm xưa.
Khi đó bọn họ lưỡng tình tương duyệt, lúc ở riêng một phòng, hắn không khỏi sẽ nổi lên những cảm xúc khó mà kiềm chế. Nhưng sợ mạo phạm nàng, sợ dọa nàng, mỗi lần hắn đều cố sức nhẫn nại, không ngừng nói với mình, chưa đến một, hai năm nữa, bọn họ sẽ thành hôn rồi.
Hắn kính trọng nàng, nâng niu nàng, bảo vệ nàng, giữ lễ quân tử với nàng, không quá giới hạn nửa bước. Ở trước mặt nàng, hắn giấu đi dáng vẻ càn rỡ, thu lại tư tưởng điên cuồng, thận trọng đối đãi nàng. Hắn sợ bản thân không khống chế được, cho nên khi ở một mình cùng nàng, thậm chí ngay cả tay nàng cũng không dám đυ.ng vào.
Hắn không muốn lỗ mãng với nàng nửa chút, chỉ muốn có thể cẩn thận che chở nàng đến khi đại hôn, danh chính ngôn thuận cùng nàng mặn nồng quấn quýt.
Nhớ lại ngày trước, khuôn mặt vốn nhuộm tình ý của hắn nổi lên sương lạnh.
Khi đó, dù thế nào hắn cũng không nghĩ đến, người nàng gả cho, lại không phải hắn.
Hỷ phục của nàng không phải khoác vì hắn, kiệu hoa nàng ngồi cũng không phải hắn đến nghênh đón.
Năm xưa, người trong lòng mà hắn trân trọng, nhẫn nhịn đến phát điên cũng không muốn lỗ mãng chạm vào một cái, kết quả lại là vô tình vứt bỏ hắn, vừa quay lưng đã tùy tiện gả cho nam nhân khác.
Tim hắn lạnh đi, ánh mắt trầm xuống nhìn nàng chằm chằm, vẫn còn nén giận quan sát phản ứng của nàng một lần nữa.
Lúc này nàng cắn môi, đôi mắt nhắm hờ đẫm lệ, ngón tay tinh tế túm chặt chăn đệm. Dù hiện giờ ý thức rã rời, nhưng vẫn vô thức kìm nén những tiếng tràn ra, ngón tay thon cố sức siết chặt, hàm răng cũng cắn sít sao, nhìn có vẻ rất kiềm chế.
Thói quen kiềm chế phản ứng như vậy, hắn vừa nhìn đã hiểu.
Đây là dấu ấn nam tử khác để lại trên người nàng,
Phải rồi, trong nhà Ngự Sử đó, chắc hẳn gia giáo rất nghiêm, dù là lúc làm chuyện phu thê, vẫn phải tuân theo quy củ, cứng nhắc hà khắc.
Phản ứng theo thói quen như vậy, đương nhiên cũng xuất phát từ sự dạy dỗ của Phù Cư Kính.
"Kiềm chế làm gì? Khóc ra cho ta!"
Nghĩ đến đây, đáy mắt hắn bùng lên sự bạo ngược.
Cố nén phải không, nàng nhịn được sao?
Tấn Trừ nhìn nàng nhẫn nhịn mà sinh giận, không kiềm chế được lực độ mà cầm chặt cổ tay nàng, nhìn khuôn mặt thanh thoát tuyệt dục của nàng, bức ép nói: "Khóc lên. Ở trên giường, ta thích phóng đãng hơn."
Hắn mặc nàng cào, dù móng tay nàng bấm vào thịt vai hắn, nhưng hắn cũng không hề né tránh, chỉ cảm thấy vô cùng thống khoái.
Từ đêm nay trở đi, hắn muốn xóa đi những vết tích đã từng in dấu trên người nàng, để lại tất cả dấu vết của hắn.
Lúc sắc trời ngoài cửa sổ tảng sáng, hắn mới chậm chạp buông người trong lòng ra, chống người từ trên giường ngồi dậy.
Lâm Uyển mệt mỏi mê man, mềm oặt trên giường, chân mày cánh mũi đều rịn mồ hôi.
Tấn Trừ chưa vội rời đi.
Hắn khoác áo ngoài ngồi ở mép giường, hơi cúi người xuống nhìn nàng, đầu ngón tay mang vết chai mỏng khẽ vuốt lông mi dài và dày run run của nàng.
Giờ khắc này, ngẫm lại tư vị say hồn mềm cốt ban nãy, hắn mới sáng tỏ lời phụ hoàng hắn nói, cái gì gọi là lợi ích thực tế mới là thật.
Lòng bàn tay lau sạch mồ hôi rịn trên mặt nàng, sau đó hắn cầm đôi bàn tay trắng nõn ẩm ướt của nàng lên. Mười đầu ngón tay thon thon, đốt ngón tay trắng ngần non mềm lúc này toàn là dấu răng, có mấy đầu ngón tay còn bị cắn rách, vẫn còn đang rướm máu, trông vô cùng đáng thương.
Hắn lại nhìn lên khuôn mặt nàng, sau đó đứng dậy vén rèm châu ra ngoài, sai người cầm vải mịn và thuốc trị thương đến.
Lâm Uyển ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh.
Khi tỉnh lại vẫn cảm thấy choáng váng, hơi khẽ động đã hoa mắt chóng mặt, tay chân run rẩy.
Hồi tưởng lại chuyện đêm qua, nàng không nhịn được hơi cuộn ngón tay.
Vướng víu trên ngón tay làm động tác của nàng thoáng dừng lại. Nàng rủ mắt nhìn xuống thì thấy mười ngón tay của nàng được người ta dùng vải mịn quấn kín từng ngón như con nhộng.
Lâm Uyển trông vậy, cảm thấy vô cùng chói mắt.
Dù không cần mở ra nhìn kỹ, nàng cũng rõ đôi tay này bây giờ trông ra sao.
Nàng không quên được, đêm qua hắn từng bước ép nàng đến tình cảnh sụp đổ như thế nào. Cái cảm giác khuất nhục và bất lực này làm sao không khiến người ta thống hận.
Cùng với căm hận, trong lòng nàng cũng dâng lên mấy phần lạnh lẽo và sợ hãi.
Hắn bây giờ, thâm trầm lãnh khốc, cũng làm cho nàng nhìn không thấu.
Năm năm, hắn đã từ thiếu niên lông bông ngông cuồng trở thành nam tử chín chắn mạnh mẽ, chút mềm mại trong nội tâm đó đã bị năm tháng xóa sạch hoàn toàn.
Nhớ lại thủ đoạn cứng rắn bức ép nàng đêm qua, nàng vô thức lạnh run.
Có những việc, một khi đã bắt đầu, sẽ không thể thu lại được nữa.
Huống chi là bây giờ hắn nắm quyền, có thể đòi hỏi nàng bất cứ lúc nào.
Hắn sẽ còn đặt chân đến đây, sẽ đòi lấy và làm nhục nàng như trước.
Cho đến khi hắn chán mới thôi.
Nếu sau này mỗi lần hắn đều như vậy, nàng sao có thể chịu nổi?
Nàng nghĩ, chỉ sợ không đợi được đến ngày hắn chán, nàng đã bị hắn giày vò đến chết.
Có lẽ, đây chính là thủ đoạn trả thù của hắn?
Nghĩ đến khả năng bản thân đến chết cũng trốn không thoát khỏi nhà thổ này, khả năng cuối cùng bản thân sẽ bị cách thức lăng nhục làm chết trên giường này, trong lòng nàng dâng lên cảm giác tiêu cực sa sút.
Từ khi vô cớ xuyên đến nơi đất khách quê người tới nay, cuộc sống của nàng hiếm khi thuận buồm xuôi gió, nếu không phải trải qua sinh ly thì cũng là tử biệt. Từ trưởng tỷ, đến Phù gia, đến Thụy ca, cho đến cùng đường tuyệt cảnh như bây giờ... Nàng không biết, rốt cuộc nàng đã làm sai chuyện gì, tại sao ông trời lại khắt khe với một mình nàng như vậy.
Nghĩ đến đây, nàng chợt cảm thấy bi ai, không kiềm chế được lặng lẽ khóc thầm.
Lúc này, tiếng rèm châu va vào nhau đột nhiên vang lên, nàng hốt hoảng ngước mắt nhìn lại. Đến khi thấy nam nhân một tay vén rèm châu, vẻ mặt không rõ đứng đối diện nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt nàng tái mét, khuôn mặt gầy gò trắng bệch đến đáng sợ.
Nhìn vào đôi mắt đẫm lệ rưng rưng của nàng, mặt mày Tấn Trừ lập tức trầm xuống.
Đêm qua lần đầu tiên có được hương vị nàng, hắn khó tránh khỏi ăn quen bén mùi, nhớ nhung nửa ngày, nhưng cũng biết hôm qua hắn xuống tay không biết nặng nhẹ, nàng cũng đã hết sức tiếp nhận, cho nên cũng không định đòi hỏi nàng nữa, chỉ là muốn ghé qua nom vài cái mà thôi.
Vốn sau khi hạ triều, tâm trạng hắn khá tốt, nhưng lúc tới đây, thấy dáng vẻ đáng thương lặng lẽ rơi nước mắt của nàng, tâm trạng tốt lúc mới tới phút chốc tan thành mây khói.
Nàng đang khóc vì ai, lại đang buồn vì kẻ nào?
Là vì vong phu của nàng sao? Vì nàng không thể giữ thân vì y?
"Lời của ta, xem ra ngươi chẳng bao giờ để trong lòng."
Hắn buông rèm châu đi tới, ngồi bên mép giường nhìn ngấn lệ trên mặt nàng.
"Còn dám để ta thấy ngươi rơi lệ vì kẻ khác một lần nữa, ta sẽ làm ngươi khóc cho đủ."
Lâm Uyển nghe ra sự nguy hiểm trong lời hắn nói không phải chỉ là uy hϊếp đầu môi.
Nàng hốt hoảng giơ tay lên lau vết ẩm ướt trên mặt, thực sự sợ hắn sẽ mượn việc này làm tới.
Thấy bàn tay nàng băng bó bất tiện, động tác chà lau có vẻ ngốc, bộ dạng đáng thương lại buồn cười, u ám ở ấn đường hắn lại tan ra.
"Những chuyện trước kia cùng kẻ đó, quên hết đi cho ta."
Hắn trầm giọng nói, giơ tay lên muốn xoa mặt nàng.
Lâm Uyển thấy hắn vươn tay ra thì kinh hoảng, theo phản xạ né tránh về phía giường.
Tay hắn cứng đờ giữa không trung.
Nàng thấy bầu không khí có vẻ không tốt, vội chớp lông mi ngước mắt nhìn hắn: "Người ta hơi đau, có thể hoãn lại hai ngày sau không?"
Phát hiện ý mềm mỏng trong lời nói nàng, Tấn Trừ tức khắc kinh ngạc nhìn nàng, đối diện với ánh lệ nơi đáy mắt nàng.
Nhu nhược mong manh, buồn bã đáng thương, là dáng vẻ yếu đuối hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Dù không biết lần này có phải nàng dụng tâm kín đáo cố ý ngụy trang hay không, nhưng vẻ mặt hắn vẫn hòa hoãn lại, nhìn nàng một cái, nói: "Hai ngày này vốn không có ý định động vào ngươi nữa."
Nói rồi, hắn giơ tay lên khẽ vuốt ve mặt nàng, nói như dỗ dành nàng: "Ngươi cũng đừng sợ, không phải lúc nào ta cũng như đêm qua. Nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa ta quay lại thăm ngươi."
Sau khi Tấn Trừ rời đi, Lâm Uyển nhắm mắt bình tĩnh lại.
Trước đó đã khóc một trận, lúc này tâm trạng nàng cũng đã bình ổn lại nhiều.
Hối hận tự trách không phải kiểu của nàng.
Tìm đường sống trong cõi chết mới là mệnh cách của nàng.
Sự việc đã bất ngờ đi theo hướng này, vậy tiếp theo nàng sẽ điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, tính toán một lần nữa.
Khiến một nam nhân giữ được cảm giác mới mẻ lâu dài với một nữ nhân là rất khó.
Còn ngược lại, chắc hẳn độ khó sẽ ít hơn.
Ngón tay Lâm Uyển cuộn lại, chậm rãi nắm thành quyền.
Dù cho nàng chống đối và căm ghét hắn đυ.ng chạm, nhưng nàng vẫn nói với mình cần cố nhẫn nại, lên tinh thần ứng đối với hắn, cho đến khi nghĩ ra cách làm hắn chán ngấy.
Đến lúc đó, nàng có thể chạy trốn khỏi nơi xiềng xích này, chạy trốn sự quản thúc của hắn, mới có thể lựa chọn cuộc sống của riêng mình.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Xiềng Xích
- Chương 42