Chương 87: Kinh thành và Giang Nam

Thánh thượng cho Thái giám thân cận Vương Thọ lui ra. Cung điện lớn như vậy, giờ đây chỉ còn lại cha con bọn họ.

"Thái tử, ngươi đến gần đây."

Tấn Trừ quay người, nhấc chân bước lên từng bậc thềm, giày kiều đầu màu đen từ từ giẫm lên thềm bạch ngọc cho đến bậc thang cuối cùng, đứng trước ngự tọa tượng trưng cho quyền uy cửu ngũ chí tôn.

Đôi mắt Thánh thượng hõm sâu vẫn luôn nhìn hắn.

Thái tử trẻ tuổi bước lên từng bước, đầu đội đông châu mũ miện, thân mang áo đỏ đoàn long, tay cầm triều hốt, bước từng bước một lên nơi đỉnh cao quyền lực. Thái tử đủ lông đủ cánh, cao lớn uy nghiêm, ánh mắt sắc lạnh, vẻ oai hùng và khí phách của đế vương bắt đầu bộc lộ trên người hắn.

Khuôn mặt Thánh thượng dãi dầu sương gió mang vẻ cảm khái. Giao long bất tuân bắt đầu lột xác thành chân long cưỡi mây đạp gió, cuối cùng không ai có thể nhìn thẳng sắc bén của nó.

Ông ta thu lại ánh mắt từ người Thái tử, đưa bàn tay yếu ớt chỉ vào đại điện trống trải nguy nga lộng lẫy, hỏi: "Đứng ở trên này nhìn xuống quang cảnh phía dưới, có cảm giác gì khác?"

Thái tử đứng ở đài cao, từ bên trên trông xuống. Khi còn nhỏ, Vĩnh Xương đế cũng thường xuyên dẫn hắn tới đây, từ nơi cao này nhìn ra xa, lọt vào trong tầm mắt chỉ có khoảng không khoáng đạt.

Thánh thượng cười một tiếng: "Cũng phải, vấn đề này thực sự làm khó ngươi. Ngươi lớn lên trong phú quý, sinh ra đã vinh hiển. Giàu sang, quyền thế, danh vọng, địa vị, người trên thế gian này cầu còn không được, nhưng ngươi đều có được dễ như trở bàn tay. Bây giờ chẳng qua chỉ cao hơn một bậc mà thôi, hẳn cũng không có quá nhiều cảm nhận dư thừa."

"Thật là khiến người ta đố kỵ." Thánh thượng chợt thở dài: "Có người sinh ra hiển quý, có người sinh ra thấp hèn, ông trời bất công, cùng là con người nhưng đầu thai còn phải phân ra dăm bảy loại."

Tấn Trừ thu lại ánh mắt, lãnh đạm nhìn về phía ngự tọa: "Chẳng phải bây giờ Thánh thượng cũng ngồi lên địa vị chí tôn này rồi hay sao?"

Bàn tay Thánh thượng thô ráp vuốt ve ngự tọa mạ vàng, lắc đầu nói: "Ngươi không biết, tên bần dân hèn mọn suốt ngày ngâm trong mùi phân ngựa thối, dựa vào đôi tay của chính mình trèo lên từng bước đã trải qua bao nhiêu gian nan. Từ một kẻ chăn ngựa trở thành môn đệ, người khác chỉ nhìn thấy trẫm đạt được bao nhiêu, lại không biết trẫm đã mất đi những gì."

Nói đến đây, ông ta nhìn Thái tử trầm lặng bên cạnh, cảm thán một tiếng khó hiểu: "Cho nên trẫm nói, ngươi tốt số."

Tốt số. Chỉ là hai chữ, lại làm cho người ta nảy sinh oán hận.

Thánh thượng cảm thán xong, lại vỗ nhẹ hai cái lên đầu rồng sắc kim trên ngự tọa, đột nhiên gọi hắn: "Thái tử, ngươi đến sờ một cái xem."

Tấn Trừ nhắm mắt đứng tại chỗ không nhúc nhích, coi như không nghe thấy.

"Sớm muộn cũng là của ngươi, sờ sớm một chút cũng không sao."

Tấn Trừ chợt mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng người trên ngự tọa, lòng bàn tay nắm lấy đầu rồng: "Ngày mai sẽ có triều thần bẩm tấu, Thánh thượng tuổi tác đã cao, không thể quản lý triều chính, theo lý nên an tâm dưỡng già. Cần vâng theo mệnh Trời, tin phục người sáng suốt, nhường ngôi cho Thái tử, khâm thuận thiên mệnh!"

Một chữ cuối cùng vừa dứt, trong điện yên tĩnh chốc lát.

Lời này đã ra, đồng nghĩa với bức vua thoái vị, nhưng vốn nên là lúc giương cung bạt kiếm, Thánh thượng lại hoàn toàn không để tâm, ngược lại vuốt râu tán thưởng: "Ngươi có thể đi bước này... rất tốt, trẫm rất vui mừng, không hổ là dòng giống của trẫm."

Ngũ quan anh tuấn của Tấn Trừ hiện ra ý trào phúng thấu xương.

Thánh thượng cúi đầu nhìn tay hắn phủ trên đầu rồng ở ngự tọa, đột nhiên hỏi một câu: "Lạnh không?"

"Thánh thượng muốn nói cái gì cứ nói rõ ra là được."

"Nơi cao lạnh buốt." Thánh thượng vuốt ve ngự tọa rồng cuốn mạ vàng, cảm khái xiết bao: "Bảo tọa đế vương vốn băng giá, nếu ngươi không lạnh hơn nó, làm sao có thể ngồi lên?"

Mãi đến khi bóng hình màu son cao lớn kia hoàn toàn biến mất trong sắc vàng chói mắt ngoài điện, Thánh thượng ngồi trên ngự tọa cao mới nhắm hai mắt đυ.c ngầu, vang vọng bên tai là lời trào phúng sâu cay Thái tử bỏ lại trước khi đi.

"Chẳng qua là một thứ đồ vật, há lại cho nó chi phối con người. Ngày sau, ta nói nó lạnh, nó phải lạnh, ta bảo nó nóng, nó không dám lạnh!"

Giao long bay lên, quả thật nhuệ khí bức người.

Nhưng mà không biết, giao long mất xiềng xích, tương lai lúc rải vân ban vũ trên thế gian, có thể kiềm chế không giơ vuốt sắc, không lộ răng nanh hay không?

E là không thể biết được.

Nhưng mà có liên quan gì đến ông ta?

Tương lai sau khi ông ta chết, sao phải quản thế gian này là hồng thủy ngập trời, hay là gió tanh mưa máu.

Ông ta miên man suy nghĩ một hồi, trong thoáng chốc, dường như lại nhìn thấy khung cảnh năm đó hoa nở khắp núi non, tiểu thư xinh đẹp ấy giắt nhành hoa vào vạt áo cho ông.

"Nếu có kiếp sau, thϊếp chỉ nguyện mùa hoa rơi gặp lại chàng."

***

Mùa đông phương Bắc khắc nghiệt băng tuyết ngập trời, mà thời tiết phương Nam lúc này mặc dù không giá rét bằng phía Bắc, nhưng lại cực kỳ u ám ẩm ướt.

Lâm Uyển vừa tới Kim Lăng, cơ thể đã không chịu nổi. Ngay từ lúc trên đường, nàng đã ốm mấy lần, gần như cả một đường không ngừng thuốc. Nếu không phải nàng liên tục cam đoan với người dẫn đội là nàng có thể gắng gượng được, chỉ sợ thương đội đã trả lại tiền cho nàng, không mang nàng lên đường nữa.

Hơn hai tháng hành trình, một đường xe ngựa xóc nảy lại màn trời chiếu đất, dù Lâm Uyển cắn răng chịu đựng, nhưng cơ thể bệnh tật vẫn sắp đến giới hạn chịu đựng. Nhưng nàng sao dám ngã xuống, thương đội nàng theo còn đáng tin cậy chút, ít nhất đi theo sẽ an toàn không lo, nhưng nếu bị bỏ lại nơi xa lạ, nàng lại lê thân thể ốm đau sắp đổ này, vậy chắc chắn là như tìm đường chết.

Cũng may, cuối cùng nàng đã tới được Giang Nam.

Người dẫn đội bảo người nhanh chóng đưa nàng đến y quán, dốc hết thuốc thang mới miễn cưỡng giữ được nửa cái mạng.

Nhưng mà lần này thực sự tổn thương căn cốt, cơ thể lúc trước khó khăn tĩnh dưỡng mới khá hơn chút lại bị phá hủy, lần này chỉ sợ không điều dưỡng một năm nửa năm thì không thể nào hồi phục lại.

Kế hoạch đã định tháng ba khởi hành từ Giang Nam đến đất Thục sợ là phải hoãn lại.

Lúc đầu nàng chỉ định ở nhà trọ, nhưng bây giờ tình hình sức khỏe nàng như vậy, ở nhà trọ cũng không thực tế, đành xin thương đội thuê giúp một căn nhà. Mặc dù không lớn nhưng may là cách chỗ y quán không xa, thuận tiện cho nàng có thể thường xuyên đến mua thuốc.

Khí hậu mùa đông phương Nam ẩm ướt rét buốt, nhưng trong phòng lại không thiết lập giường sưởi. Lâm Uyển chỉ có thể sưởi ấm dựa vào chậu than trước giường. Nhưng lửa than không dễ đốt, lửa cháy khói hun khiến nàng sặc đến ho khan cả đêm, thân thể vốn yếu đuối càng gặp họa liên miên.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể dập lửa than, nhưng chậu than vừa tắt, khí lạnh ẩm ướt như len lỏi từng ngóc ngách luồn vào xương cốt. Dù nàng đã đắp hai lớp chăn dày nhưng vẫn lạnh run cầm cập.

Một tháng đến Kim Lăng, nàng chỉ toàn nằm trên giường dưỡng bệnh, cơ thể phát sốt hai ba hồi. Lần sốt nặng nhất còn xuất hiện ảo giác, nói mê sảng, mấy lần nàng đã tưởng rằng mình sẽ không chịu nổi.

Nhưng cuối cùng nàng mạng lớn, mỗi một lần đều cắn răng chịu đựng được.

Sang năm mới, tiết trời Kim Lăng dần dần ấm lên, Lâm Uyển cũng bởi vậy mà thở phào nhẹ nhõm. Nếu thời tiết tiếp tục lạnh nữa, nàng thật sự sợ mình sẽ không chịu được.

Ngày hôm đó, lúc Lâm Uyển đến y quán đối diện lấy thuốc, đột nhiên đường phố vang lên tiếng náo động, nương theo tiếng bước chân ồn ào, đám người ngoài đường bắt đầu xông về một hướng nào đó.

Giang Nam vật chất dồi dào nhân dân sung túc, bách tính an vui, Kim Lăng càng là nơi phồn hoa trong số đó. Dù vào thời điểm trời đông giá lạnh, người qua lại ngoài đường cũng không dứt. Lúc này không biết đột nhiên xảy ra chuyện gì, rất nhiều người trên đường đều bắt đầu chạy ào ào, có những người không biết rõ tình hình cũng đi theo xem náo nhiệt.

Thân phận Lâm Uyển cực kỳ nhạy cảm, thường ngày nàng ru rú trong nhà, chỉ sợ rước thêm rắc rối nên cực ít tiếp xúc với người khác. Loại náo nhiệt kiểu này lại càng không đi xem.

Người học việc bốc thuốc trong y quán nặng lòng hiếu kỳ, nhân lúc lão đại phu không chú ý, nhiều lần vươn cổ ra ngoài cửa nhìn.

Lâm Uyển không thể không từng thời từng khắc chú ý đến động tác của hắn, chỉ sợ hắn bốc lộn thuốc.

Ngay lúc mãi mới chờ được người học việc kia bốc thuốc xong, nàng đang định xách gói thuốc nhanh chóng đi về sắc, lúc này đột nhiên một người làm trong y quán xông tới, thở không ra hơi nói với lão đại phu: "Ông chủ... mau... mau... mau đi xem, triều đình dán cáo thị! Cáo thị từ Kinh thành!"

Sau lưng Lâm Uyển cứng đờ, chợt siết chặt gói thuốc trong tay.

Người trong y quán đều bị người làm kia làm chấn động, hoàn toàn không phát hiện ra Lâm Uyển bất thường. Bọn họ lo lắng hỏi người làm kia: "Cáo thị từ Kinh thành? Là triều đình có chuyện trọng đại gì sao?"

"Là hoàng bảng! Là tân hoàng đăng cơ!"

Tên người làm kích động la lớn: "Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ! Còn giảm thuế má cho bách tính, thật là long ân cuồn cuộn!"

Chuyện lớn ngất trời như thế, đám người y quán sao có thể ngồi yên. Bọn họ lập tức đóng cửa, một nhóm người vội vã đi về phía nha môn. Chẳng trách đám người trước đó nhao nhao cả lên, đây chính là chuyện lớn, đến cả hoàng bảng cũng là đích thân Tri phủ đại nhân tuyên đọc, người nào muốn bỏ lỡ chuyện trọng đại như vậy.

Lâm Uyển cố trấn tĩnh trở về căn nhà nhỏ nàng thuê. Lúc đóng cửa, cơ thể đã mềm nhũn dựa vào cửa, cau mày lau trán một cái, toàn là mồ hôi lạnh buốt.

Nàng không khỏi cười khổ, vừa rồi bị giật mình, chỉ sợ ban đêm lại đổ bệnh một trận.

Nàng thả gói thuốc vào trong nồi, xốc lại tinh thần đi chuyển chút củi lửa từ trong đống củi trong sân vào, cầm lò nhỏ dùng để nấu thuốc, định tranh thủ lúc còn sức thì sắc thuốc trước.

Mùi nước thuốc dần dần lan ra, nàng ngồi bên cạnh lò nhỏ, chậm rãi thêm củi vào đáy bếp. Trong đốm lửa nhảy nhót, cảm xúc kích động hỗn loạn lúc trước dần dần bình ổn lại.

Trước đó ở y quán, giây phút nghe là cáo thị từ Kinh thành, nàng gần như tưởng rằng trong kinh sai người đến bắt nàng, kinh hoảng suýt chút nữa trốn bán sống bán chết.

Là nàng quá căng thẳng, chim sợ cành cong, một khi dính đến hai chữ Kinh thành đã hoang mang run rẩy, nghi thần nghi quỷ.

Nàng vươn tay cầm củi đốt, lại nhét vào đáy bếp.

Từ sau hôm đó rời kinh, nàng đã nói với mình, Lâm Uyển Kinh thành đã qua rồi, không thể nghĩ lại nữa. Bây giờ Lâm Uyển đã thay tên đổi họ, sắp hướng về cuộc sống mới.

Mà đối với những người trong kinh mà nói, Lâm Uyển nàng đã là người chết. Cho nên nàng đã hết sức an toàn, sẽ không còn có người gϊếŧ nàng không tha, cũng sẽ không có người vây đuổi chặn đường nàng không chết không thôi, nàng đã thật sự chạy thoát.

Cho nên nàng phải học được cách bình thản, không thể nghe người ta nhắc đến Kinh thành đã kinh sợ nghi thần nghi quỷ. Nếu không như vậy, ngược lại sẽ dễ tự loạn thế trận, cành mẹ đẻ cành con.

Nghĩ như vậy, lòng nàng càng bình tĩnh trở lại.

Đợi cho trời ấm thêm chút, nàng sẽ ra ngoài tìm kiếm xem có thương đội đi đất Thục hay không. Cơ thể nàng yếu ớt, không bồi dưỡng một hai năm thì không dám lên đường, nhưng làm sao nàng có thể chờ lâu như vậy. Nàng muốn mau chóng xác nhận xem năm đó bọn họ có an toàn đến đất Thục hay không.

Cho nên nàng muốn tìm người gửi giúp phong thư tới.