Chương 64: Kỳ hạn

Bày giấy mài mực, bút thấm mực đậm, tay trắng nâng bút trên giấy tuyên, có vẻ cứng đờ, chậm chạp không đặt bút.

Giọt mực tụ lại ở đầu bút cuối cùng cũng rơi trên mặt giấy trắng tinh, nhuộm đặc màu mực.

Ngoài cửa sổ gió thu thổi lá rụng, thỉnh thoảng đập vào ô cửa sổ, vang lên tiếng loạt xoạt.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, có thể nghe thấy tiếng mực rơi trên giấy tuyên.

Trong đầu Lâm Uyển trống rỗng.

Giờ khắc này, nàng tựa như bị người ta điểm Định Hồn Thuật, nắm chặt cán bút, hai mắt đờ ra nhìn mực đậm trên giấy tuyên, lại không hạ bút được.

Rõ ràng nàng nhớ mang máng nội dung bức thư, nhưng tại sao lại không viết ra được... tại sao?

Tấn Trừ vẫn luôn đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng không hề chớp mắt.

Sự lưỡng lự và mờ mịt của nàng rơi vào trong mắt hắn, khiến đôi mắt không rõ cảm xúc như nhuộm một tầng mực, còn nồng đậm, tối tăm hơn mực nhỏ trên giấy kia.

Từ đầu đến cuối hắn không hề thúc giục nàng đặt bút.

Nhưng trước khi nước mực rơi hết, hắn lặng lẽ vòng qua phía sau nàng, đưa tay cầm tay nàng từ phía sau. Bàn tay mạnh mẽ bao lấy tay lạnh buốt của nàng, sau đó lực hạ xuống để đầu bút ở khoảng không cuối cùng cũng đặt xuống đúng chỗ.

Đinh hương trên cành, đậu khấu đầu cành. [1]

[1] Đinh hương chi thượng, đậu khấu sao đầu: Xuất xứ từ bài thơ của Vương Bàng. Bằng cách sử dụng biện pháp mượn cảnh tả tình, nhà thơ đã biến những cảm xúc trừu tượng thành đinh hương và đậu khấu có thể nhìn thấy được, thể hiện nỗi nhớ vô hạn của người vợ và nỗi đau vô tận của tình yêu. Ở đây có thể hiểu là nỗi tương tư. (Baidu)

Tám chữ mạnh mẽ sinh động, nét chữ cứng cáp, sắc sảo như sắp cứa rách mặt giấy.

"Đây là phong thư đầu tiên ngươi viết cho ta."

Hắn buông tay nàng ra, lại dùng ngón tay phác họa chữ viết trên giấy.

"Đinh hương trên cành, đậu khấu đầu cành. Lúc ấy ta tra hết những thư tịch điển cố cũng không hiểu ý nghĩa, nhưng cũng không ngăn được mừng rỡ như điên khi cầm bức hồi âm. Dù sao ngươi chịu hồi âm đã nói lên rằng ngươi cũng có ý với ta."

Nói đến đây hắn chợt cúi đầu xuống, môi chạm vào sau gáy ấm áp của nàng.

"Về sau khi chúng ta đã tình nồng, ngươi mới nói cho ta, lá thư này nghĩa là nỗi nhớ ta rơi trên cành đinh hương, ngọn cành đậu khấu."

"Ngươi có biết lúc ấy ta vui vẻ bao nhiêu không? Tựa như ăn linh dược tiên đan, cả người như bay bổng giữa không trung."

Nói xong câu này, hắn lại nhìn trên giấy. Chữ viết chưa khô kia không được đặt cố định, lúc này trở nên lẫn lộn, tám chữ đã không còn nhìn được dáng hình trước đó.

Cũng như quan hệ của hai người họ bây giờ.

Cả người Lâm Uyển run lên, bút trong tay rơi xuống.

Sau đó nàng quay người đẩy hắn ra, lảo đảo lùi lại nửa bước, eo tựa vào cạnh bàn cứng rắn lạnh lẽo.

Tấn Trừ mặc nàng đẩy ra, cũng không bước lên nữa, chỉ cách một đoạn nhìn nàng chán nản mệt mỏi đứng đó. Hắn bật cười một tiếng trầm thấp lại lạnh giá: "Ngươi xem, ngay cả bản thân mình ngươi cũng không lừa được, còn vọng tưởng muốn lừa ta?"

Lâm Uyển không nói gì, ngay từ lúc nàng nâng bút lại không hạ xuống được, nàng dường như đã biết hóa ra đã đánh giá cao bản thân.

Nàng cho rằng nàng có thể tiếp tục đọ sức với hắn, nhưng khi nghe hắn nhớ lại những quá khứ vụn vặt, nghe hắn không ngừng nói về chuyện tình nồng ngày trước, nàng chỉ cảm thấy trong đầu như ầm vang.

Giây phút đó, nàng cảm giác như có một tấm lưới từ trên trời rơi xuống quấn lấy làm nàng nghẹt thở, đau đớn, vô vọng, không thể chịu nổi.

Cuối cùng nàng cũng sáng tỏ, bây giờ hắn có thể bình tâm ôn hòa nói chuyện đã là nhẫn nại cực độ, còn nói gì đến cái khác?

Nàng không làm được. Nếu tiếp tục cưỡng ép, chỉ sợ nàng thật sự sẽ điên.

Nàng ngước mắt nhìn hắn, cánh môi run rẩy bị cắn đến chảy máu: "Ngươi thấy đấy, A Uyển năm đó không về được. Ngươi có thể nói thẳng cho ta, rốt cuộc ngươi muốn ta làm thế nào, hay ngươi muốn làm nhục ta đến mức nào, ngươi mới có thể nguôi ngoai?"

Tấn Trừ lôi cái ghế ngồi xuống, lạnh lùng nhìn nàng.

"Muốn cho ta nguôi ngoai như vậy? Muốn ta sớm thả ngươi đi ư?"

Hắn trực tiếp làm rõ tâm tư của nàng, lạnh giọng: "Thứ ta muốn ngươi lại không cho được, bảo ta nguôi ngoai thế nào?"

Lâm Uyển co quắp ngón tay, thất thanh nói: "Thế nhưng ta không trở lại được trước đây."

Tấn Trừ im lặng một lát, lại đột nhiên hỏi: "Năm đó, lúc ngươi vứt bỏ ta có do dự không? Có không đành lòng không? Còn có... đau lòng không?"

Một loạt câu hỏi này, không khỏi kéo Lâm Uyển trở lại những đêm khuya trằn trọc ngày trước.

"Có." Nàng thấp giọng nói: "Con người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, lúc phải kết thúc, không ai sẽ tránh khỏi băn khoăn do dự, khổ sở khó chịu."

Tấn Trừ nhìn nàng không hề chớp mắt: "Thật vậy? Nếu ngươi đã băn khoăn khổ sở, vậy cần gì phải hạ quyết định nhẫn tâm đó?"

Đã cách nhiều năm, chuyện cũ lật lại một lần nữa.

Lâm Uyển không biết, nguyên nhân có phải vì chuyện năm đó không được xử lý thỏa đáng hay không.

Sau một hồi ngơ ngẩn, nàng nhớ lại tình hình năm đó.

"Bởi vì ta phát hiện, kỳ vọng đối với tương lai của chúng ta không giống nhau."

"Ngươi mong có thể thê thϊếp thành đàn, con cháu đầy sảnh, còn ta chỉ mong có thể được toàn tâm toàn ý đối đãi."

"Thay vì cuối cùng trở thành phu thê bất hòa, chi bằng sớm buông tay."

Tấn Trừ lại bật cười: "Bây giờ chẳng phải cũng trăm sông đổ về một biển?"

Hắn nhìn nàng lại hỏi: "Lúc ấy dù thế nào ta cũng không ngờ, ta nhượng bộ nửa bước, còn ngươi lại một bước cũng không nhường."

Lâm Uyển biết hắn nói đến chuyện năm đó hắn từng hứa hẹn năm năm không nạp thϊếp. Nàng yên lặng một lát rồi nói với hắn: "Cho dù ngươi ngờ tới, ngươi cũng sẽ không vì vậy mà thỏa hiệp. Bởi vì ngươi cảm thấy hoang đường, thậm chí cảm thấy đó là suy nghĩ ngây thơ của một tiểu cô nương, có lẽ còn cảm thấy sau này tuổi tác ta lớn hơn sẽ không còn nghĩ như vậy nữa. Ta nói đúng không?"

Tấn Trừ nhìn nàng chằm chằm, không nói.

Lâm Uyển nhìn hắn: "Đó là nguyên tắc và giới hạn của ta. Ta không nhường được."

Tay Tấn Trừ đặt trên tay ghế chợt siết chặt.

"Lúc ấy trong lòng ngươi, những điều này quan trọng hơn ta? Không chịu mảy may thỏa hiệp?"

"Đúng thế." Lâm Uyển thẳng thừng đáp lại hắn: "Điều này rất quan trọng đối với ta. Cho dù là người ta yêu cũng không thể khiến ta nhượng bộ, thỏa hiệp."

Tấn Trừ kinh ngạc nhìn nàng, nói không nên lời.

Lâm Uyển chậm rãi dời mặt đi, không nói nữa.

Trong ánh đèn sáng tỏ, khuôn mặt nàng được bao trùm bởi vầng sáng vàng ấm, ở trong mắt hắn lại chỉ là lạnh giá nhợt nhạt đến thế.

Có lẽ năm đó nàng cũng không phải tuyệt tình như trong suy nghĩ của hắn.

Chỉ là nàng yêu không hề mù quáng, mà lại quá lý trí.

Nặng nề trong l*иg ngực hắn tan đi, lại dường như có chút thoải mái.

Trong đầu lại không nhịn được suy nghĩ, nếu như lúc trước...

Suy nghĩ này vừa nổi lên lại tiêu biến gần như không còn trước sự bài xích ngấm ngầm chịu đựng của nàng.

Không có nếu như, tất thảy đều không thể làm lại.

"Ở lại bên cạnh ta, an tâm sống, chỉ một điểm này ngươi có làm được không?"

Câu hỏi này lọt vào tai nàng khiến nàng lập tức phản ứng lại. Đây là điều kiện hắn đưa ra, điều kiện có thể sẽ buông tha cho nàng.

Nhịp tim nàng chợt tăng nhanh, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thở dốc hỏi: "Kỳ hạn? Ta cần một kỳ hạn chính xác."

Tấn Trừ lại không nhìn nàng nữa, đưa tay rót cho mình một chén trà, uống một ngụm rồi mới chậm rãi nói: "Mười năm."

Sắc mặt Lâm Uyển xám ngắt.

"Thế nào? Cảm thấy quá lâu?" Ngón tay vuốt quanh mép chén, hắn hờ hững nói: "A Uyển trước kia ngươi không làm được, tình cảm ta muốn ngươi cũng không cho được. Chỉ là ở bên cạnh ta mười năm, ngươi cũng cảm thấy quá lâu?"

"Năm năm... được không?"

Tấn Trừ trầm giọng: "Mười năm. Một ngày cũng không được thiếu."

Tiếng thở dốc dồn dập trong phút chốc, sau đó dần dần bình ổn lại.

"Ta ở bên cạnh ngươi mười năm."

Bàn tay cầm chén của hắn chợt xiết chặt.

Lâm Uyển nhìn thẳng vào hắn: "Nhưng mà... ngươi có thể... đừng chạm vào ta được không?"

Vẻ mặt Tấn Trừ thoáng giật mình, chớp mắt lại khôi phục như thường, nhanh đến mức làm người ta tưởng rằng nhìn nhầm.

Hắn liếc mắt nhìn nàng, chợt cười một tiếng: "Hẳn là ngươi đang làm khó ta? Thế này đi, bây giờ ngươi đang bài xích kháng cự, ta sẽ tạm thời không động vào ngươi, cho ngươi thời gian thích ứng. Như vậy được không?"

Thấy nàng im lặng không nói gì, hắn bèn đứng lên, tùy ý phủi phủi ống tay áo.

"Đã không phản đối, vậy ta coi như ngươi đồng ý. Sáng mai sẽ sai người tới đón ngươi. Sau này yên tâm ở bên cạnh ta đi."