Chương 62: Ta có thể làm được

Người dưới thân gầy gò, yếu ớt, vô hại.

Nhưng lời từ miệng nàng thốt ra lại giống như lưỡi dao sắc lạnh cắm thẳng vào ngực hắn, không chút lưu tình mà róc ra miếng thịt thấm đẫm máu tươi.

Hắn cắn chặt răng hô hấp dồn dập, l*иg ngực như có ác thú đang điên cuồng gào thét, sắp không kịp chờ đợi mà xé rách thân thể dữ tợn chui ra.

Lâm Uyển không chịu buông tha hắn, ngón tay giữ chặt bả vai hắn, gần như mất khống chế ép hỏi: "Ngươi nghe rõ ta nói không? Cho dù ngươi cầm tù ta đến chết cũng không làm được gì cả!"

"A Uyển sẽ vĩnh viễn không xuất hiện nữa."

"Nàng không còn nữa, nàng đã sớm không còn rồi!"

Tấn Trừ đột nhiên gào lên: "Ngươi câm miệng!"

Lâm Uyển vẫn đang nói: "Ngươi nên tỉnh lại đi! Ngươi cho rằng ngươi vẫn là Bá Kỳ trong lời ta sao? Ta gọi ngươi là Tấn Trừ, gọi ngươi là Thái tử!"

Trong đầu Tấn Trừ ầm vang sắp nổ tung.

Hắn không thể chịu đựng được nữa, đẩy nàng ra muốn xuống đất, lại đột nhiên bị Lâm Uyển kéo lấy tay.

Nàng không buông tha nhìn hắn chằm chằm, khăng khăng muốn một đáp án. . TruyenHD

Hai người giằng co một lát, sau đó Tấn Trừ đưa tay bóp gò má nàng, cúi người kề sát lại, cười vừa lạnh vừa giận: "Ngươi muốn đáp án gì? Ngươi có phải là A Uyển lúc trước hay không, ngươi cảm thấy điều đó cực kỳ quan trọng đối với ta sao?"

Ngón cái thô ráp của hắn ra sức mơn trớn bờ môi nàng.

"Có lẽ ngươi... chưa bao giờ hiểu ta."

Nói xong hắn liền buông tay ra, trầm giọng gọi người đi vào hầu hạ hắn thay y phục, sau đó sắc mặt bình tĩnh rảo bước đi khỏi.

Trong bóng đêm, Lâm Uyển ngơ ngẩn nhìn đỉnh trướng hồi lâu, sau đó bi thương cười thành tiếng.

Thì ra là thế... thì ra là thế.

Hắn vẫn dừng lại ở quá khứ, chưa từng hoàn toàn thoát ra khỏi đoạn tình cảm quá khứ kia.

Thay vì nói hắn chấp nhất A Uyển trước kia, chẳng bằng nói hắn chấp nhất cảm giác A Uyển đã từng mang đến cho hắn.

Nếu như không chiếm được hắn sẽ không cam lòng, sẽ mãi đòi lấy trên người nàng, ngày một trầm trọng, không ngừng không nghỉ.

Thế nhưng nàng vĩnh viễn không trở lại được nàng của quá khứ.

Điều này cũng có nghĩa hắn cũng vĩnh viễn không cách nào giành lại được cảm giác lúc trước ở chỗ nàng.

Cứ như thế mà trở thành cục diện không thể tháo gỡ.

Trên xe ngựa, Điền Hỉ vội vàng móc bình sứ ra đổ hai viên thuốc, đưa cho chủ tử hắn uống.

Tấn Trừ dựa đầu vào vách thùng xe, nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi lâu mới cảm nhận được cơn đau nhói dồn dập kia đỡ hơn.

Điền Hỉ vừa cất kỹ bình thuốc, lại nghe chủ tử hắn khàn giọng giao phó: "Khoan hẵng hồi phủ. Chuyển đường đến trạch viện kia đi."

Điền Hỉ vén rèm xe phân phó phu xe ngựa một tiếng.

Xe ngựa quẹo một cái, chạy dọc theo con hẻm ở sau phố trong màn đêm đen tĩnh mịch, cuối cùng dừng lại trước một trạch viện không lớn.

Tấn Trừ không cho người đi theo, một mình bước vào tòa nhà.

Ánh trăng bàng bạc gieo rắc trong viện, phản chiếu bóng hình cô độc của hắn, cũng chiếu rọi muôn vàn hoa cỏ đầy sân không người chăm sóc.

Ánh mắt hắn lướt qua vườn hoa này.

Sau đó cong môi cười một tiếng không biết vì điều gì.

Thực ra khi đó nàng hư tình giả ý đã để lộ dấu vết.

Chỉ là hắn coi như không thấy mà thôi.

Ví dụ như tiểu viện này. Nếu nàng thật sự quyết một lòng đi theo hắn, chịu an tâm sống cùng hắn, trong vườn này hẳn sẽ là thảo dược nàng tự tay trồng.

Rõ ràng nàng thích thảo dược, nhưng lúc hạ nhân trồng hoa cỏ cho nàng, lại chưa từng thấy nàng ý kiến nửa câu.

Hắn thu lại ánh mắt, sau đó sải bước đi vào trong phòng.

Hắn đẩy cửa sổ ra, mượn ánh trăng bên ngoài chiếu vào, quan sát bàn ghế giường tủ trong phòng.

Trong đầu hắn vẫn có thể hiện ra khung cảnh trong khoảng thời gian chung sống kia.

Thời gian chung sống ấm áp, thoải mái, tình nồng trong mắt hắn, tất cả đều là nàng tỉ mỉ bày kế.

Ánh mắt hắn rơi lên giường.

Những đêm hắn và nàng đã từng thân mật ôm nhau kề vai mà ngủ, tựa như phu thê ân ái bình thường nhất trên đời.

Nàng cũng đã từng an tĩnh ngồi bên giường may vá y phục nhỏ, nắng sớm êm dịu rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ấm áp làm cho lòng người chua xót.

Tấn Trừ nhắm mắt đứng ở đó, mặc cho những hình ảnh kia lướt qua trong đầu.

Lúc mở mắt ra, cuối cùng hắn nhìn quanh nơi này, không còn lưu luyến, không còn do dự quay người rời đi.

Giả sao có thể thành thật.

Giờ khắc này, cuối cùng hắn cũng sáng tỏ, điều hắn muốn chưa bao giờ là những thứ hư tình giả nghĩa này.

Điền Hỉ nhận được lệnh, vội vàng gọi người vào trạch viện, nhổ vườn hoa trong viện đi, lại dọn hết đồ dùng trong nhà ra, đập nát rồi cho một mồi lửa.

Năm ngày sau, Tấn Trừ mới lại bước vào sương phòng vắng vẻ này.

Điều khác biệt so với trước là hắn không cùng nàng cá nước thân mật ngay, mà là ngồi bên mép giường, đưa tay xoa khuôn mặt hơi lạnh của nàng, lòng bàn tay vuốt ve nhiều lần trên má nàng.

"Ngươi oán cũng tốt, hận cũng được, ta sẽ không để ngươi đi."

Lâm Uyển đưa tay phủ lên mu bàn tay hắn, dưới ánh mắt tăm tối của hắn, ngón tay mảnh khảnh chen vào kẽ ngón tay hắn, cùng hắn mười ngón tay đan.

"Muốn ta an tâm đi theo ngươi?"

Giọng nói nhẹ nhàng, khe khẽ, êm dịu, làm mềm đáy lòng người.

Tấn Trừ híp mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén thăm dò nhiều lần trên mặt nàng, như muốn nhìn thấu nội tâm nàng, xem nàng lại có âm mưu gì.

Lúc này Lâm Uyển bỏ tay hắn ra khỏi mặt nàng, sau đó nới lỏng tay.

Nàng chống hai tay lên giường, chậm chạp ngồi dậy, nhìn khuôn mặt hắn hơi trầm xuống.

"Ngươi muốn ta an tâm theo ngươi như thế nào?"

Tấn Trừ thu tay về đặt lại bên người, sau đó bình tĩnh nhìn nàng.

Lâm Uyển thuận tay vén tóc mai ra sau tai, cong môi cười khẽ.

"Là muốn ta an tâm ở lại hậu trạch của ngươi, không nghĩ đến việc trốn đi nữa?"

"Là muốn trong lòng ta không còn giữ khúc mắc với ngươi, thử tiếp nhận ngươi?"

"Là muốn ta có thể trở về A Uyển tốt đẹp của quá khứ, một lòng một dạ sống cùng ngươi?"

Lời nói vừa dứt, không khí xung quanh yên lặng trong chốc lát.

Tấn Trừ đột nhiên cười nhạo: "Ngươi có thể làm được?"

"Ta có thể làm được."

Tấn Trừ chợt chăm chú nhìn nàng, ánh mắt hung ác, dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

"Ngươi cần ta lừa gạt ngươi?" Lâm Uyển nhìn hắn, sau đó đưa tay cầm lấy tay hắn, mười ngón tay đan nhau một lần nữa.

"Ta sẽ thử làm. Nhưng mà..." Nàng dừng giây lát, lại nói: "Ta cũng có điều kiện."

Tấn Trừ trầm mắt: "Điều kiện gì?"

Lâm Uyển chậm rãi nói: "Sau này... đừng chạm vào ta nữa."