Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xiềng Xích (Gông Xiềng)

Chương 60: Cố gắng nhẫn nại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc chân trời trắng xóa, Tấn Trừ buộc lại đai kim ngọc, sắc mặt như thường chỉnh mũ mão đi ra.

Sau khi cung tiễn Thái tử rời đi, lúc này bọn nô bộc chờ ở bên ngoài mới dám vào phòng thu dọn.

Trong phòng bừa bộn khắp nơi, màn che bị xé rách thành mảnh, đệm chăn cũng ngổn ngang nửa vắt trên giường. Người trên giường mềm oặt nằm sấp ở góc giường, tóc tai ẩm ướt tán loạn che đi sự chật vật trên người.

Hai bà tử chỉ huy những hạ nhân khác đổi đệm chăn mới, rồi treo lại màn che. Các bà thì bưng chậu nước và bát thuốc tới, lau mình, đút thuốc cho người trên giường.

Trong mắt bọn họ, lần hầu hạ này là dễ dàng nhất, bởi vì nàng bị giày vò hết sức, cho nên lúc cho uống thuốc trở nên nhẹ nhàng hơn. Không giống ngày thường, nàng ra sức kháng cự, hất bát đổ thuốc, không làm loạn đến long trời lở đất thì quyết không bỏ qua.

Hai bà tử cho uống thuốc xong đều khẽ thở phào.

Sau đó hầu hạ nàng nằm xuống, nhẹ đắp chăn lại.

Ánh đèn tường yếu ớt bao trùm căn phòng chật chội.

Đêm thu lạnh lẽo, ánh nến mờ nhạt, người cuộn mình nằm nghiêng trên giường quay lưng về phía bọn họ. Dù đã đắp chăn kín kẽ nhưng vẫn không kiềm chế được run rẩy cả người.

Hai bà tử biết, không phải là nàng lạnh, chỉ là phản ứng căm hận quá độ.

Bọn họ càng không dám lơ là, canh giữ trước giường một tấc không rời, đề phòng xảy ra chuyện gì bất trắc.

Sau gần nửa canh giờ, bọn họ nhìn về phía đồng hồ nước rồi sau đó cởi bỏ trói buộc trên mười ngón tay nàng.

Có lẽ là bị trói quá lâu, mười ngón tay nhỏ yếu kia cứng ngắc, hơi khó co lại. Nhưng dù là như thế, ngay khi hai tay được tự do, nàng bất chấp tất cả nhấc chăn lên, ấn lên bụng mình như điên dại.

Hai bà tử không ngăn lại, chỉ là nhìn nàng gian nan cong ngón tay, nhìn nàng rõ ràng đã không còn bao nhiêu sức lực nhưng vẫn liều mạng chống đỡ, cảm thấy bất đắc dĩ, lại cảm thấy nàng có phần đáng thương.

Hà tất phải khổ vậy? Bọn họ không thể nào hiểu được.

Đối nghịch với Thái tử gia thì nàng có lợi ích gì? Từ bỏ những ngày vinh hoa phú quý, nhất định phải hành hạ mình tới nông nỗi thê thảm như bây giờ.

Hà tất phải như thế?

Cách ba ngày Thái tử sẽ tới một lần.

Động tĩnh trong phòng luôn không hề nhỏ, không phải là tiếng quăng ném đồ đạc thì cũng là tiếng đánh mắng.

Dù mỗi lần Thái tử đi ra sắc mặt đều như thường, nhưng nô bộc chờ bên ngoài vẫn có thể cảm giác rõ ràng, hơi thở quanh người Thái tử ngày càng áp bức u ám hơn.

Sau đó không biết bắt đầu từ bao giờ, tiếng mắng chửi quăng ném trong phòng đột nhiên dừng lại.

Trong một hai canh giờ Thái tử đi vào, ngoại trừ tiếng giường lung lay kịch liệt vang ra, lại không còn nghe thấy tiếng gì khác nữa.

Sau khi bọn họ vào phòng dọn dẹp, chỉ thấy người trên giường nằm đó không nhúc nhích, đôi mắt mở to tựa như không có sức sống. Bọn họ vội vã đi qua kiểm tra hơi thở, cảm giác được hơi thở yếu ớt lướt nhẹ qua, lúc này mới thở phào.

Về sau cho uống thuốc cũng thuận lợi đến kỳ lạ, mà sau khi cởi bỏ trói buộc trên tay nàng xong, nàng cũng không làm loạn như thường ngày. Mặc dù nàng không còn làm loạn với bọn họ là chuyện tốt, nhưng nhìn nàng như hết hi vọng, cả ngày hai mắt trống rỗng không có sức sống, làm người ta thấy hoảng hốt.

Thái tử dường như cũng bị bộ dạng này của nàng làm tức giận.

Bọn họ ở bên ngoài nghe, mấy lần động tĩnh bên trong rất lớn. Nhưng mặc cho giường kia lung lay kịch liệt thế nào, mặc cho Thái tử nghiêm nghị bức bách thế nào, nàng đều không thốt ra một chút âm thanh.

Bọn họ ở bên ngoài nghe vậy sợ mất mật, chỉ sợ người bị Thái tử làm chết trên giường.

Dù sao nếu không còn chủ tử, những nô bộc hầu hạ chủ tử như bọn họ sao có kết cục tốt được?

Mấy lần gần đây Thái tử bước ra thì ngay cả hình tượng bình tĩnh cũng không duy trì được nữa. Mỗi lần rời đi, sắc mặt càng khó coi hơn.

Lần trước, Thái tử có vẻ thật sự nổi giận, nghe âm thanh kia hình như là kéo người từ trên giường xuống, không bao lâu, tiếng dây xích va chạm vào bàn vọng ra không dứt.

Nô bộc bên ngoài nghe được hốt hoảng trong lòng.

Khó khăn lắm bên trong mới kết thúc, sau khi Thái tử mang theo tùy tùng rời đi, nô bộc bên ngoài vội vào nhà xem, đã thấy người kia đầy chật vật nằm sấp trên mặt bàn, dùng hết sức lực gắng gượng chống người lên.

Một khắc sau lại hôn mê dưới đất.

Ban đêm, trong phòng ngủ của Thái tử đèn đuốc như ban ngày.

Điền Hỉ bẩm lại sự việc người đến báo cáo cho Thái tử.

Tấn Trừ lập tức đứng dậy, sắc mặt chợt thay đổi, rồi lại cắn răng ngồi xuống.

Hắn lật công văn trong tay, nhưng hồi lâu cũng không nhìn được chữ nào, không khỏi giận dữ vung tay ném ra ngoài.

Điền Hỉ thấy vậy, đành nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cứ tiếp tục như vậy, người kia sẽ thật sự không chịu được. Nô tài cảm thấy, trước tiên cho nàng khoảng thời gian bình tĩnh lại, không chừng một ngày nào đó sẽ nghĩ thông."

"Ta cần gì nàng nghĩ thông."

Tấn Trừ nắm tay đỡ trán, trầm giọng nói: "Chọn chút thuốc bổ trong phủ đưa tới ngay trong đêm."

Điền Hỉ nhẹ nhàng thở ra, đang định đi xử lý, lúc này lại chợt nghe được tiếng giao phó.

"Mặt khác sáng mai đến Hàn Quốc Công phủ một chuyến, đón người đi thăm nàng."

Sắc mặt Tấn Trừ chợt lạnh: "Tiện đường nhắc nhở nàng một lần nữa. Nàng chết cũng không quan trọng, ta luôn có chỗ trút giận."

Điền Hỉ mời Tam phu nhân của Hàn Quốc Công phủ có mặt trong phòng Lâm Uyển, chưa kịp nói nửa câu đã vội vã phất tay sai người kéo nàng ấy đi.

Lâm Uyển nằm trên giường nhìn chằm chằm hướng cửa phòng, đôi mắt hiện đầy tơ máu.

Điền Hỉ tiến lên truyền lại lời của Thái tử không sót một chữ cho nàng nghe.

Lâm Uyển hô hấp dồn dập, cơ thể phát run.

Điền Hỉ thấy không đành lòng, lại khuyên bảo: "Người cố gắng chăm sóc sức khỏe, nghĩ thoáng một chút, cuối cùng sẽ có ngày tốt thôi."

Hắn ta thở dài quay người định đi, lại nghe thấy sau lưng có tiếng vang.

Hắn ta vội quay đầu lại nhìn, thấy nàng mấp máy đôi môi tái nhợt, không biết đang nói gì. Chỉ là hai mắt trống trơn nhìn đỉnh trướng, trên mặt không có huyết sắc, âm thanh thốt ra yếu ớt như tiếng thở.

Âm thanh nhỏ yếu làm Điền Hỉ không nghe được rõ ràng, bèn nghiêng tai qua muốn nghe rõ chút.

Sau đó nghe thấy nàng đang không ngừng thì thào: "Sai rồi, ta sai rồi... Lúc trước... không nên chấp nhận hắn... không nên."

Âm thanh như khóc như cười không lớn, nhưng có thể nghe ra sự hối hận trong tiếng thổn thức đó.

Trong lòng Điền Hỉ giật thót, quay sang nhìn bà tử xung quanh theo bản năng, thấy hai người bọn họ kính cẩn ngay ngắn đứng bên cạnh, sắc mặt không khác thường, nghĩ hẳn là bọn họ không nghe rõ nàng nói gì.

"Các ngươi ra ngoài sắc chút thuốc bổ bưng tới."

Điền Hỉ phân phó.

Hai bà tử không dám tỏ ra khác thường.

Đợi hạ nhân trong phòng ra ngoài, Điền Hỉ nhìn người không sức sống trên giường, không khỏi nhớ tới năm đó, lúc nàng vén rèm phòng trà lên đã tươi sáng rực rỡ, dịu dàng xinh đẹp như thế nào.

"Người không được nói lời như vậy." Hắn ta thở dài nói.

Tính nết Thái tử gia thế nào, há có thể cho người khác cắm đao vào tim hắn? Người khác cắm một đao, hắn có thể trả lại người đó vạn tiễn xuyên tâm.

"Người phải nghĩ thoáng một chút, chăm sóc tốt sức khỏe của mình, sống tốt mới là đúng đắn." Điền Hỉ tốt bụng khuyên nhủ: "Thời gian còn dài, không chừng tương lai người sẽ càng ngày càng tốt, còn có hy vọng mà."

"Thực ra nếu như người quên những chuyện quá khứ kia đi, nhìn về phía trước, đợi Thái tử gia hết giận, người cũng sẽ có cơ hội xoay chuyển."

Điền Hỉ dừng giây lát, cuối cùng nói một câu: "Thái tử gia sẽ không đành lòng để người ở đây mãi đâu."

Lần này Lâm Uyển hình như có chút phản ứng, chậm rãi di chuyển con ngươi, ánh mắt rã rời dần dần có tiêu cự.

"Chuyển sang nơi khác... tiếp tục... cầm tù."

Có lẽ đã lâu không nói chuyện, lời nói yếu ớt mất tiếng.

Thấy nàng chịu mở miệng nói chuyện, Điền Hỉ hãy còn thở phào, nhưng nghe lời này của nàng lại cảm thấy có phần khó xử.

Nghĩ một lát, hắn khuyên nhủ: "Thực ra nếu người có thể nghĩ thông suốt, đối với tất cả mọi người đều tốt. Ngược lại, nếu người chịu đựng mãi... vậy không biết tai họa tiếp theo sẽ là thế nào."

Đôi mắt Lâm Uyển trống trơn, như đầm nước đọng.

"Ta... không cầu ra ngoài." Nàng mấp máy môi, giọng nói đứt quãng: "Chỉ mong hắn... đừng xuất hiện... đừng tới đây nữa."

Thấy nàng cứng đầu không nghe, Điền Hỉ không khỏi thở dài.

"Hầy, người hà tất phải vậy." Thủ đoạn tàn nhẫn của Thái tử gia, chẳng lẽ nàng còn chưa ăn đủ?

"Có lẽ người không biết, nếu như Thái tử gia thực sự ghét một người, khinh một người, đa phần mí mắt cũng chẳng muốn nhấc, sai người kéo ra ngoài đánh chết cũng sợ ô uế miệng."

Điền Hỉ chân thành nói: "Người cho rằng Thái tử gia căm hận người, trả thù người. Nhưng không biết tuy Thái tử gia hận người, nhưng hận cũng là..."

Còn chưa nói hết, lúc này ngoài cổng vang lên tiếng bước chân, nhịp chân quen thuộc đó làm hắn ta biến sắc, vội dừng nói.

Tấn Trừ bưng bát thuốc bước chân đi vào, thấy Điền Hỉ vốn đang đứng sát bên giường cuống quít lùi sang bên cạnh mấy bước như tránh bị nghi ngờ, mà người vốn đang nhìn hướng ngoài giường kia lúc này lại chậm rãi dời mắt đi.

Ánh mắt hắn đảo qua hai người mấy lần, sau đó liếc mắt về phía hạ nhân đang chờ ngoài cửa phòng, đôi mắt thanh mảnh híp lại.

"Vừa mới nói cái gì? Chuyện gì bí mật như vậy, còn phải đuổi hạ nhân ra lén lút nói."

Điền Hỉ túa mồ hôi lạnh, vội bước chân đến gần, nhỏ giọng giải thích: "Là truyền đạt lời của người, nô tài còn lắm miệng khuyên vài câu, mong phu nhân có thể chăm sóc tốt sức khỏe hầu hạ điện hạ. Không tiện để những hạ nhân kia nghe nên đuổi đi."

Tấn Trừ đặt bát thuốc trong tay xuống mặt bàn, cầm thìa hờ hững khuấy.

"Quả là tri kỷ."

Điền Hi nghe thấy một câu lãnh đạm này, chỉ cảm thấy xương cốt linh hồn đều rụng rời mấy phần.

Hầu hạ vị đại gia này nhiều năm như vậy, ý tứ trong lời nói kia thế nào hắn cũng có thể đoán được một hai phần.

Thái tử lớn lên trong cung từ nhỏ, những chuyện bẩn thỉu trong cung hắn nghe nhìn rất nhiều, lần này e là không biết lại nhớ tới chuyện gì.

Điền Hỉ cuống cuồng quỳ xuống: "Nô tài không dám."

Đương nhiên Tấn Trừ biết hắn không có cái gan chó kia.

Chỉ là trong lòng bất ngờ. Bất ngờ ở chỗ, nàng chịu để mắt nhìn cẩu nô tài kia, lại coi hắn như vật chết.

Hắn cầm bát thuốc trên bàn đứng dậy đi về phía giường, vừa đi vừa nói: "Ra ngoài."

Điền Hỉ ra khỏi phòng, không dám chậm trễ giây phút nào.

Tấn Trừ ngồi bên giường, múc một thìa thuốc, thìa sứ kề bên môi nàng, đút vào.

"Ngươi muốn khăng khăng bày ra vẻ muốn chết không sống này với ta thực ra cũng không sao cả. Dù sao có cỗ thân thể này là đủ rồi."

Hắn lại múc một thìa đút vào.

Vén mắt nhìn bộ dạng chết lặng trống rỗng kia của nàng, hắn cười lạnh: "Nhưng thân thể này phải điều dưỡng cho tốt. Nếu trước khi ta xuống tay, ngươi dám để mình chết trước, vậy ta đành mỗi năm xách một người Lâm gia đến mộ phần ngươi tế bái."

Nói đoạn, hắn vươn tay chậm rãi đặt lên bụng nàng, nhìn đôi mắt run rẩy của nàng, cúi người nói: "Chăm sóc sức khỏe, cố gắng nhẫn nại, sinh cho ta một tiểu Hoàng tử."

"Đợi nó lớn hơn chút, ta sẽ dẫn nó thường xuyên đến thăm ngươi."
« Chương TrướcChương Tiếp »