Chương 104: Muốn bức chết ta

Sau bình phong khung đỏ, người ngồi trên ghế bành ngọc thạch gần cửa sổ, hơi nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài, xuyên qua màn lụa cuốn lên một nửa trông về bầu trời ngoài điện, yên tĩnh lại cô quạnh.

Trong bình tứ phương thấp bên cạnh cắm nhánh san hô đỏ rất lớn, từ bên hông nhìn qua, nhánh san hô đỏ rực như quấn lấy nàng mà sống, để lại màu đỏ tươi trên người nàng.

Khoảnh khắc người kia bước nhanh vào đại điện nhìn thấy nàng, trái tim bất an lập tức ổn định lại, thần kinh vẫn luôn căng thẳng từ lúc vào triều cũng mới thả lỏng.

"Tại sao lại ngồi trước cửa sổ, không thấy nóng sao?"

Hắn cầm lấy khăn ẩm vắt khô cung nhân đưa tới, lau sạch mồ hôi nóng trên mặt, cũng không đợi thay triều phục rườm rà trên người thành thường thục nhẹ nhàng, hắn đã cất bước đi thẳng về phía nàng.

Có lẽ là nhìn ra ngoài cửa sổ đã lâu, phản ứng của nàng hơi chậm chạp, nghe tiếng cũng không quay đầu nhìn hắn, mà vẫn duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Soạt" một tiếng, màn lụa trúc xanh cuốn lên một nửa bị người kéo xuống, che khuất tất cả cảnh sắc ngoài cửa sổ.

"Giữa hè nóng bức, buổi chiều là lúc khí trời nóng nhất, nàng thật sự phơi nắng hỏng người rồi." Hắn không đồng ý kéo màn lụa xuống, sau đó vòng qua ghế bành ngọc thạch, thuần thục đưa tay cởi móc cài sau lưng cho nàng: "Nếu cảm thấy buồn bực, đợi lát nữa mặt trời lặn, ta dẫn nàng đến Bảo Tân lâu đi dạo."

Áo giáp kín không kẽ hở vừa được mở ra, lộ ra sa y mỏng manh thấm mồ hôi. Vải áo dán chặt lấy tấm lưng đơn bạc, đặt lòng bàn tay lên là có thể thấy rõ ràng xúc cảm ướt sũng.

Ý cười ở khóe môi hắn thu lại, vành môi căng ra nhìn vải áo thấm ướt mồ hôi kia, vẻ mặt thoáng có vẻ đấu tranh.

Lâm Uyển nhạy cảm phát hiện được sự mềm lòng và đấu tranh của hắn. Nàng nín thở ngoái nhìn về phía hắn, ánh mắt đầy chờ mong và thỉnh cầu.

Cuối cùng hắn lại thôi đấu tranh, kiềm chế mềm lòng.

"Người đâu, mang nước ấm tới." Hắn trầm giọng phân phó ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay xoa mặt nàng, dỗ dành: "A Uyển, chớ trách ta nhẫn tâm không đồng ý mong muốn của nàng, thật sự là minh thương ám tiễn bên ngoài khó phòng, lo nghĩ cho an nguy của nàng, ta không thể như thế. A Uyển, ta tuyệt đối không thể để nàng có chút sơ xuất."

"Thế nhưng bây giờ người đã là chủ thiên hạ, mà ta đã vào hoàng cung nép dưới cánh chim người, ai có thể mảy may tổn thương ta? Thực sự không cần lớp lớp đề phòng như thế."

Dù nàng nói giọng mềm mại, mắt đầy thỉnh cầu, nhưng vẫn không thể nào làm dao động suy nghĩ của hắn.

Hắn đứng lên, cầm khăn đã vắt xong bắt đầu lau người thay y phục cho nàng.

"A Uyển nghĩ quá mức đơn giản, nội viện hoàng cung ánh đao bóng kiếm không thể đếm hết, không phải nàng có thể lường trước được." Mặt mày hắn hơi đè nén: "A Uyển, đau khổ mất đi nàng một lần là đủ rồi."

Lâm Uyển nghe xong lời này chỉ cảm thấy một cơn uất ức từ đáy lòng vọt lên, không nhịn được hô hấp dồn dập.

Hồi lâu mới kiềm chế được cơn cảm xúc này, nàng lại nhìn hắn, chưa từ bỏ nói: "Bá Kỳ, người biết ta xưa nay sợ nóng, áo giáp kia nặng nề lại kín không kẽ hở, quả thực làm ta mặc rất khó chịu. Đừng bắt ta mặc nó có được không? Ta ở trong điện không chạy linh tinh, thực sự không cần..."

"A Uyển."

Hắn ngắt lời nàng bằng giọng điệu nặng nề, thoáng chốc lại mềm mỏng: "Ngày mai bảo cung nhân mang thêm nhiều khay đựng đá tới. Có khay đá hạ nhiệt độ, hẳn trong điện sẽ không nóng nữa."

"Mặt khác ta đã bảo người tìm cho nàng rương sách thuốc, lát nữa cũng bảo người mang đến, nàng lật xem có thích không."

Ánh sáng chờ mong trong mắt Lâm Uyển dần tắt. Nàng từ từ chuyển mắt nhìn về phía bàn sách cạnh bình phong, trên đó đặt một chồng sách, có sách thuốc có thoại bản, ngay ngắn xếp chồng ở đó, mấy ngày rồi không được người lật nửa tờ.

Chuyện thường mà ngày làm nàng cảm thấy hứng thú, bây giờ nhìn thấy nàng lại không hứng thú gì. Những quyển sách kia nàng không xem vào nửa chữ.

Nàng bị giam hãm ở khoảng đất này, đi mấy bước cũng khó khăn, dù nàng lật nát mấy quyển sách thuốc kia, học được tinh túy trong sách thuốc thì có ích lợi gì? Hắn không cần nàng mưu sinh, không cần nàng xem bệnh cho người ta, cũng không cần nàng giao thiệp luận bàn y thuật với người khác, hắn chỉ cần nàng an phận ở trong vòng tròn hắn vẽ, chỉ lệnh nàng ngoan ngoãn ngồi bất động là được.

Cho nên nàng học những thứ kia có tác dụng gì?

Hắn không nhìn nổi nàng sầu não uất ức, nhưng hắn lại không muốn thỏa hiệp việc liên quan đến an nguy của nàng.

Sau mấy hồi nhẫn nhịn, hắn vòng qua trước người nàng, cúi người nâng mặt nàng, lòng bàn tay thô ráp yêu thương cọ cánh môi nhạt màu của nàng.

"Nghe ta nói A Uyển, đừng vì vậy mà kháng cự ta, bởi vì trên đời này chỉ có ta là người khó tổn thương nàng nhất. Lòng người như vực quỷ, vì cái gọi là quyền thế phú quý dù là ai cũng có thể biến thành đao phủ, tổn thương nàng, hại nàng, cho dù là cha mẹ, con cái, dù là huynh đệ, tỷ muội. Duy chỉ có ta, cũng chỉ có ta không thể tổn thương nàng nhất."

Hắn ôm lấy nàng, ôm cả người nàng vào ngực như trân bảo, dịu dàng kề sát bên tai nàng.

"A Uyển, nàng có biết, ta thật sự coi nàng như mạng."

Mấy ngày sau đã đến mười lăm tháng này.

Mười lăm mỗi tháng là thời gian Tấn Trừ quy định Thái tử và Mộc Phùng Xuân tới thỉnh an nàng.

Vì thế Tấn Trừ hủy buổi triều hôm đó, cùng nàng gặp chúng.

Thái tử và Mộc Phùng Xuân cùng chờ ở ngoài điện, đến khi thái giám ra gọi mới một trước một sau vào trong điện, cùng nhau dập đầu thỉnh an bái kiến hai người trên ngự tọa.

"Đứng lên cả đi." Tấn Trừ cười nhìn hai người bọn họ, nói.

Hôm nay hắn thay một thân thường phục đỏ thắm, eo buộc đai kim ngọc sừng tê, khuôn mặt tuấn lãng mỉm cười, khí chất quanh thân hiền hòa, cả người trông ít đi mấy phần uy nghiêm đế vương, nhiều thêm một chút ôn hòa của cha hiền.

"Nào, đến bên cạnh mẫu thân các ngươi nói chuyện." Hắn vẫy tay nói: "Một khoảng thời gian không gặp, mẫu thân các ngươi cũng rất nhớ hai ngươi."

Kiếp trước tất nhiên là Thái tử thấy nhiều khung cảnh này. Chỉ cần có mẫu thân cậu ta ở bên cạnh, phụ hoàng cậu ta tự sẽ thu lại tất cả tâm tình tiêu cực, cả người sẽ trở nên như vô hại. Cho nên đối diện với dáng vẻ hòa nhã như cha hiền của phụ hoàng lúc này, cậu ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Ngược lại là Mộc Phùng Xuân, thấy người trên ngự tọa hoàn toàn khác với vẻ tàn bạo âm u lúc đầu gặp mặt, trong lòng cậu còn kinh ngạc giây lát. Nhưng mà bây giờ cậu không rảnh suy nghĩ những thứ này, cậu chỉ muốn nhìn mẹ cậu thật kỹ, trò chuyện với mẹ cậu.

"Mẫu thân."

Hai người đồng thanh gọi, vây hai bên Lâm Uyển.

Người bên cạnh ngự tọa mỉm cười nhìn nàng.

Khuôn mặt Lâm Uyển tươi cười, trước hết nhìn về phía Tấn Nghiêu chỉ cao đến tay vịn ngự tọa, cười hỏi cậu có ăn ngon không, mặc tốt không, hỏi cậu việc học tập, lại hỏi cậu chuyện vụn vặt thường ngày.

Sau khi hỏi xong Tấn Nghiêu, tiếp đó lại nhìn sang Mộc Phùng Xuân, cũng hỏi một lần những câu hỏi trên, không nhiều không ít, không kém so với câu hỏi của Tấn Nghiêu.

Mộc Phùng Xuân kiềm chế chua xót trong mắt, trả lời từng cái.

Ánh mắt Lâm Uyển ngậm cười, thỉnh thoảng gật đầu.

"Đi chuyển hai cái ghế tới." Lâm Uyển chú ý tới Tấn Nghiêu bên cạnh thỉnh thoảng trộm đổi chân mà đứng có vẻ mỏi rồi, bèn dặn dò cung nhân trong đại điện, lại phân phó thêm: "Ngoài ra bưng chút trái cây lên, còn có các loại điểm tâm ăn vặt cũng đều..."

"Gói những đồ ăn này cho hai vị tiểu chủ tử mang đi." Tấn Trừ đột nhiên ngắt lời nàng, nói với cung nhân. Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Uyển, hắn từ tốn giải thích rõ: "Sức khỏe nàng yếu, không nên quá mệt mỏi, nếu còn có việc dặn dò con có thể bảo cung nhân qua nhắn lại. Huống hồ nói lâu như vậy, hai đứa trẻ cũng mệt rồi."

Trên mặt Lâm Uyển lộ ra nụ cười thích hợp, gật đầu đáp: "Đúng là giờ giấc không còn sớm, các con đều quay về nghỉ ngơi đi."

Nàng nhìn lần lượt khuôn mặt của hai đứa trẻ, vẻ mặt dịu dàng: "Tháng sau trước khi tới thì nhờ cung nhân báo cho ta một tiếng, có gì muốn ăn ta sẽ bảo người chuẩn bị sẵn."

Hai người một ngoan ngoãn một trầm tiếng đáp ứng.

Lúc rời khỏi đại điện, Mộc Phùng Xuân không nhịn được quay đầu lưu luyến ngắm nhìn.

Mẫu thân ngồi trên ngự tọa cao cao, tóc mai dán hoa châu, khoác váy cung sa, tôn quý lại diễm lệ.

Thấy cậu trông lại, mẹ cậu dịu dàng cười với cậu, vẫn giống như bình thường.

Nhưng cậu vẫn thấy chua xót, cảm thấy người ngồi trên cao giống mẹ cậu lại không giống mẹ cậu...

Hạ đi thu đến, khí hậu nhẹ nhàng khoan khoái. Sau mấy trận mưa thu, nhiệt độ không khí ngày một thấp hơn.

Cuộc sống của Lâm Uyển trong Càn Thanh cung vẫn giống như trước đây, đơn điệu, vô vị, tĩnh lặng như đầm nước đọng.

Thủ tục chuẩn bị xây dựng tẩm cung Hoàng hậu đã sẵn sàng, lựa chọn ngày hoàng đạo là sẽ bắt đầu thi công bên cạnh Càn Thanh cung.

Cho nên vào ban ngày, nàng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng động bên cạnh vọng tới, mặc dù có vẻ ồn ào nhưng tốt xấu cũng làm cung điện này bớt yên tĩnh.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày như vậy, nàng cũng không biết mình còn có thể chịu đựng bao lâu, nhưng mỗi khi cảm thấy bản thân sắp nhẫn nhịn đến cực hạn không chịu nổi nữa, thì lại bình yên chịu được đến sáng hôm sau.

Dần dà, nàng phát hiện, hình như bệnh của hắn ngày càng nghiêm trọng.

Lâm Uyển thực sự không rõ, nếu nói bệnh của hắn là vì nàng, bây giờ nàng đã ở lại bên cạnh hắn, nhưng vì sao không thấy hắn có khuynh hướng chuyển biến tốt, ngược lại du͙© vọиɠ khống chế với nàng ngày càng mạnh, càng trầm trọng thêm?

Nàng thật sự không hiểu hắn.

Chẳng lẽ lúc trước kiềm chế nhiều năm bắt đầu phản ứng ngược, một khi phóng thích ra là không thể ngăn cản?

Nàng không rõ, cũng thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Từ lúc vào cung đến nay, nàng thử thuận theo hắn, cố gắng dần dần xua tan du͙© vọиɠ khống chế vô lý của hắn, nói hết nước hết cái thế nào cũng không có tác dụng. Thời gian càng lâu, hắn càng thêm nghi thần nghi quỷ, dường như bất kỳ ai xung quanh nàng trừ hắn ra cũng đều là kẻ ác. Dù bây giờ không phải, sau ngày cũng nhất định là ác nhân muốn đả thương nàng, hại nàng.

Thậm chí ngay cả Phùng Xuân và Tấn Nghiêu con trai ruột của hắn, hắn cũng không tin nổi.

Hắn nói dù chúng là nàng sinh ra, nhưng không phải một tay nàng nuôi nấng, làm sao biết trong lòng chúng đối với nàng là ý tốt hay là ý xấu, là kính yêu hay là thù hận.

Lúc ấy suýt chút nữa Lâm Uyển không biến sắc trách hắn trong đầu có bệnh, tinh thần thất thường.

Nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Chọc hắn không vui, đương nhiên hắn sẽ không trút giận lên nàng, chỉ sợ sẽ lại giận dữ đi tra tấn người khác.

Nàng chỉ có thể nhịn xuống, sau đó ngày ngày chịu đựng trong sự khống chế ngày càng trầm trọng thêm của hắn.

Nàng cho rằng có lẽ nàng có thể chịu một thời gian nữa, nào ngờ giọt nước tràn ly lại bất thình lình mà đến.

"Ngươi... nhắc lại lần nữa?"

Nàng vừa thoát khỏi trói buộc cảm thấy trên người hơi lạnh, hàm răng đánh vào nhau.

Hắn vội vàng ôm lấy nàng, từ tốn khuyên nàng: "Sẽ bao vây đủ không gian cho nàng đi lại, không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của nàng. A Uyển, lần này ta khó khăn lắm mới tìm được hậu nhân Mặc gia, có bọn họ thiết lập cơ quan cho nơi này, đảm bảo ai cũng mở không ra. Như thế nàng mới có thể an toàn."

Lâm Uyển nghe vậy cả người phát run.

Hắn còn muốn bao vây xung quanh giường ngự, sau đó bao hàng rào rậm rạp tứ phía, thêm cả cơ quan trùng trùng nuôi nhốt nàng trong đó!

Giờ khắc này, nàng bị cơn điên của hắn làm kinh hãi hai tai ù đi, trong đầu ong ong, rất lâu không nghe được bất kỳ thứ gì.

Nàng muốn tát hắn, muốn đánh hắn, muốn cầm bình hoa bên cạnh đập vào đầu hắn, xem trong đầu hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Sao hắn có thể chà đạp nàng như thế, sao hắn có thể!

"Bá Kỳ, ngươi... muốn bức tử ta sao?"

"Nàng nói bậy bạ gì đó!" Tấn Trừ bỗng nhiên biến sắc: "A Uyển, nàng biết ta kiêng kỵ điều gì, lời như thế này sau này chớ nhắc đến."

Ngón tay Lâm Uyển níu chặt vạt áo hắn, từ trong ngực hắn ngước mắt lên run rẩy nhìn hắn: "Ngươi không muốn bức tử ta, vậy cho ta một chút không gian hít thở được không?"

"Nghe ý của nàng là ở bên cạnh ta làm nàng hít thở không thông? A Uyển, là chính miệng nàng từng nói với ta, đời này sẽ chỉ chọn ta." Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt nàng chuyển thành nghiêm nghị, một tấc cũng không nhường: "A Uyển, đã chỉ chọn ta, vậy vì ta thỏa hiệp một chút có gì không ổn?"

Giờ khắc này Lâm Uyển thực sự cảm nhận được cảm giác ngạt thở bao trùm là như thế nào.

Nàng vô thức nhấp môi, hắn lại tưởng là nàng còn muốn tranh cãi, lập tức phất tay lạnh lùng nói: "Đừng nói nữa. Đợi ngày mai ta bảo Thái tử và Mộc Phùng Xuân tới xem..."

Lời còn chưa dứt, thân thể Lâm Uyển đã mềm nhũn ngã xuống.

"A Uyển!!"

Hắn kinh hoảng ôm lấy nàng, trên mặt thảm không còn sắc máu.

"Người đâu, mau gọi thái y! Mau!!"

Lúc Lâm Uyển tỉnh lại từ cơn hôn mê, chỉ thấy người bên giường vẫn luôn cầm tay nàng đặt trên trán hắn, giống như khẩn cầu, giống như sợ hãi, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

"A Uyển, A Uyển nàng tỉnh rồi?"

Nhận ra bàn tay khẽ nhúc nhích, tinh thần hắn chấn động vội ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng quả thật mở mắt tỉnh lại, không khỏi vừa mừng vừa sợ.

"Thái y! Thái y!"

Thái y bên cạnh vội vàng tiến lên bắt mạch, sau khi bắt mạch xong nói là nương nương đã không đáng ngại, uống thuốc xong sẽ từ từ khỏe lại.

Tấn Trừ mới thoáng an tâm, bảo ông ta lui ra sắc thuốc.

"A Uyển, nàng đừng lại dọa ta nữa." Hắn đưa tay xoa gương mặt không có huyết sắc của nàng, trở đi trở lại như muốn ủ ấm gương mặt lạnh buốt kia: "Ta không ép nàng, nàng không muốn thiết lập cơ quan trong điện vậy thì ta nghe nàng. Nàng dưỡng sức khỏe cho tốt, không cần ưu tư nhiều nữa, phải biết điều dưỡng cơ thể tối kỵ khí uất trong tâm."

Lúc này Lâm Uyển mới nhìn về phía hắn, thân thể nàng vô cùng suy yếu nhìn vào yếu ớt không thôi, nhưng lời nói lại kiên định lạ thường.

"Ta không muốn mặc áo giáp dày cộm nặng nề kia nữa." Nàng nhấn mạnh lại một lần: "Ta không thích, rất không thích."

Hắn thấy nàng kiên quyết, cuối cùng lại thỏa hiệp: "Vậy được, sau này không mặc nữa."

Mãi đến đây, nhận được hứa hẹn từ chính miệng hắn, sầu muộn trong lòng nàng mới thoáng tan đi, lại từ từ nhắm mắt thiêm thϊếp ngủ.

Vì Lâm Uyển bị bệnh, Tấn Trừ không có lòng lâm triều, lại nghỉ triều ba ngày ở trong tẩm cung chăm sóc nàng.

Đến ba ngày sau, sức khỏe của nàng tốt hơn một chút, trước Kim Loan điện một lần nữa vang lên tiếng chuông vào triều.

Lần này lâm triều, Thánh thượng ngồi trên ngự tọa trên thềm ngọc cao tinh thần hơi không tập trung. Có thể nói, sáng nay bước đầu tiên ra khỏi Càn Thanh cung, tâm trạng hắn đã không được yên.

Trong đầu hắn không ngừng nghĩ, trên người nàng không tấc giáp bảo vệ sẽ yếu ớt ra sao, người khác chỉ cần dùng một thứ hơi sắc một chút đã đủ xuyên qua ngực nàng; mà chén thuốc nàng uống vào càng là thời cơ người khác dùng để hại nàng, chỉ cần nhiều thêm một vị thuốc, hoặc tăng thêm liều lượng một loại thảo dược nào đó...

Triều sáng chưa kết thúc, Thánh thượng đã đứng dậy tuyên bố tan triều.

Lúc chúng thần hồi phủ còn đang nói thầm với nhau, vì sao sáng nay lâm triều, vẻ mặt Thánh thượng bỗng trở nên khó coi.

Sau khi Tấn Trừ về tẩm cung, ôm chặt nàng vào ngực hồi lâu mới tiêu tan bớt cảm giác căng thẳng khó diễn tả được trong lúc lâm triều.

Hắn gần như muốn đổi ý muốn nàng lại mặc áo giáp vào, nhưng đến khi chạm đến khuôn mặt suy yếu của nàng, những lời khiến nàng khó chịu kia lại không nói thành lời.

Dưới lo nghĩ chồng chất, cuối cùng hắn nghĩ ra một biện pháp giải quyết.