Xiềng Xích Dịu Dàng

9.67/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Maru Chan Thể loại: Hiện đại, SM, Chủ nhân – Sủng vật, ngọt ngào, HE Tu tiểu chỉ là một viên chức nình thường trong một công ty sản xuất vật dụng tình thú và dưới sự dụ dỗ của vị giám đốc kinh …
Xem Thêm

Chương 8
Cả dãy phố đối diện hình như cũng có vấn đề, toàn bộ khu trung tâm giải trí đều rơi vào bóng tối, mọi người đều từ trong câu lạc bộ đi ra mờ mịt nhìn xung quanh. Thu Sơn cùng Tu dưới sự che chở của bóng tối hỗn loạn, chạy hướng đến ánh đèn mờ mờ nơi đầu phố, như là thoát khỏi đêm đen, quay về với ánh sáng.

Hai người chạy đến đầu đường, tiến vào trong chiếc xe đậu sẵn của Thu Sơn, mới thở phào nhẹ nhõm.

Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, ngăn cách với bóng đêm khiến người ta trầm mê bên ngoài lại. Trong lúc nhất thời, cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng, không gian bên trong xe tối mịt, chỉ có tiếng thở dốc gấp gáp. Mượn ánh đèn mờ mờ rọi qua lớp kính xe, cơ hồ có thể hình dung ra hình dáng của hai người, hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau.

Thu Sơn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương do miểng thủy tinh lưu lại trên mặt Tu, từ từ đưa mặt lại gần, dùng đầu lưỡi liếʍ sạch vết máu. Nụ hôn mềm mại như lông tơ phớt từ môi qua chóp mũi, rồi từ khóe mắt hướng về tai, sau đó chậm rãi trườn trên cổ Tu.

Tu ngửa đầu, cảm giác được cái cằm nhọn nhọn của chủ nhân, sau đó đột nhiên ôm siết lại, điên cuồng gặm cắn lên đôi môi y. Hàm răng đang khép cũng bị thô bạo tách ra, đầu lưỡi Thu Sơn luồn thẳng vào trong, ra sức quấy đảo trong miệng Tu, kí©h thí©ɧ vòm miệng mẫn cảm của Tu.

Tâm tình bị đè nén đã lâu trong nháy mắt đều bộc phát, Tu bị cánh tay rắn rỏi hữu lực của chủ nhân ghìm chặt cả người như muốn bẻ gãy ra, cũng không nhịn được mà dùng hết sức lực toàn thân ôm siết lại, cố gắng đáp lại nụ hôn sâu nóng bỏng của chủ nhân.

Dưới kĩ xảo khiếu khích cao siêu, Tu ngượng ngùng vươn đầu lưỡi, lập tức liền bị cuốn vào, chủ nhân dùng răng khẽ cắn, ra sức mυ"ŧ. Tu bị hôn đến tâm thần mê loạn, không thở được, không kịp nuốt nước miếng chảy ra hai bên khóe miệng, chậm rãi vẽ thành một vệt sáng bạc *** mĩ.

“Tu… Tu…”

Thu Sơn như đang xác nhận người trong lòng là thật, không ngừng gọi tên Tu. Bàn tay vuốt ve eo Tu, nhìn thấy bộ đồ da trong câu lạc bộ, nhất thời nhướng mày, phẫn nộ đem bộ đồ xé rách, sau đó vùi đầu lên người Tu.

“A… Chủ nhân…”

Những cái liếʍ cắn gần như là phát tiết làm cho Tu ăn đau, nhưng càng đau đớn như thế này, càng làm cho y cảm giác được bản thân mình thật sự đã được chủ nhân ôm vào trong lòng, nhiệt độ cơ thể của chủ nhân có biết bao nhiêu là ấm áp cùng chân thật. Tu cong thắt lưng, ôm lấy chủ nhân đang cắn trên ngực mình, hưởng thụ sự đau đớn làm cho người khác vừa ngọt ngào lẫn hạnh phúc này.

“Tu, Tu…”

“Chủ nhân… A, Chủ nhân…”

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, ngoại trừ tên người, không còn bất kì có thể biểu đạt được tình cảm dành hco nhau.

Thu Sơn nâng chân Tu lên cẩn thận xem xét. Đoạn đường từ câu lạc bộ đến đây đều chạy bằng chân trần, lòng bàn chân non mềm của Tu bị phồng rộp lên, cơ hồ chảy cả máu.

“Đau lắm không?” Thu Sơn thổi thổi vào vết thương, đau lòng hỏi.

Tu mím môi, kiên cường lắc đầu.

Thu Sơn dùng y phục của mình cẩn thận lau lòng bàn chân của Tu cho sạch sẽ, đem khuôn mặt nóng ấm áp lên lòng bàn chân lành lạnh, lại dùng đầu lưỡi liếʍ láp vết thương trong lòng bàn chân.

“A, Chủ nhân… Đừng mà… Bẩn lắm…”

Tu bẽn lẽn muốn rụt chân lại, cúi đầu phát hiện chủ nhân đang cắn ngón chân y, lại còn nhướng mi thưởng thức vẻ mặt quẫn bách của y. Run rẩy từ mũi chân lan ra làm cho cảm giác tê dại trong lòng dâng lên, Tu xấu hổ nằm ngã xuống ghế ngồi, dùng hai tay che lấy khuôn mặt đang đỏ ửng lên.

Thu Sơn nâng đôi chân non mềm của Tu lên, hôn từng chút một từ mũi chân lên bắp chân nhỏ xinh, lại men theo đùi non hôn dần đến nơi mẫn cảm nhất.

“A… Uhm…” Tu phát ra tiếng rêи ɾỉ phiến tình không tự kìm hãm được, loại kí©h thí©ɧ này như bị cả đàn kiến bâu vào cắn xé, khiến cho người ta điên cuồng.

Cái quần da nho nhỏ bị xé rách, hai chân Tu bị tách ra thật rộng, phân thân bẽn lẽn lộ ra toàn bộ, hơi chút ngẩng đầu trong ánh sáng mơ hồ. Thu Sơn rờ lần đến giữa hai chân, thấy được ấn kí sỉ nhục bên cạnh túi da, đầu ngón tay bỗng ngừng một chút.

“Chết tiệt!” Thu Sơn thấp giọng cả giận nói, hung hăng cắn xuống cái dấu đỏ tươi đó, “Hôm nào nhất định phải giúp ngươi tẩy sạch, thay vào bằng dấu hiệu của ta.”

“Xin lỗi… Chủ nhân… Tôi…” Tu nhớ lại những sự thống khổ trước đó, trong mũi không khỏi cảm thấy chua xót, che mặt lại thật kín.

“Thả tay ra!” Thu Sơn ngăn hai tay Tu lại, ra lệnh: “Tự mình ôm lấy hai bắp đùi, nhìn ta! Nhìn cho rõ bây giờ là ai đang trên người ngươi!”

“Chính là… Chính là chủ nhân…” Tu thuận theo đem tay di chuyển tách hai chân ra, bày ra tư thế chờ đợi bị xâm phạm, khuôn mặt còn đọng đầy nước mắt bẽn lẽn nhìn chủ nhân.

“Bây giờ trong đầu ngoại trừ ta ra, không cho phép nghĩ đến bất kì cái gì khác!” Thu Sơn một bên dùng đầu lưỡi nâng túi da của Tu lên, liếʍ láp, một bên cầm ngọc hành của y, dùng móng tay khảy khảy trên đỉnh linh khẩu mẫn cảm.

“Uhm… A, a… Chủ nhân…”

Cảm giác kí©h thí©ɧ như điện giật làm cho Tu run rẩy không thôi, phân thân dưới động tác của chủ nhân mà cương lên, dục hỏa không cách nào áp chế cơ hồ đem thân thể hòa tan ra. Đầu ngón tay không tự giác mà lùa vào trong mái tóc của chủ nhân, Tu cũng không nhịn được, òa khóc.

“Nhanh… Nhanh lên một chút, tiến vào… Chủ nhân, bên trong nóng lắm… Làm ơn hung hăng chà đạp tôi, muốn, côn th*t của ngài… Nhanh…”

Nước miếng cùng niêm dịch của cơ thể cũng không thể đủ để bôi trơn, nhưng cả hai đều đã đến cực hạn. Thu Sơn dùng sức tách hai cánh mông tròn trắng mịn của Tu ra, hung hăng đem phân thân nóng rực của mình đẩy mạnh vào trong.

“A-”

Tu đau đến cong cả thắt lưng, đầu ngửa ra sau thật sâu. Nhưng xâm phạm có chút thô bạo so với dĩ vãng càng thêm thống khổ, nhưng y hưởng thụ loại đau đớn này. Giống như Tĩnh đã từng nói, trong sự đau đớn mà chủ nhân cấp cho sẽ hưởng thụ được mối liên hệ tinh thần với chủ nhân.

“Tu, Tu… Ngươi thật chặt! Để cho ta thao chết bé con *** đãng này!” Thu Sơn túm lấy chân Tu, côn th*t tráng kiện như cánh tay trẻ con không ngừng xỏ xuyên vào mật huyệt chật chội, điều cuồng chà đạp nội bích mềm mại, “Ta muốn làm cho thân thể ngươi vĩnh viễn phải nhớ kĩ ta!”

“A, nhanh lên một chút, dùng sức… Uhm, uhm a… Chủ nhân, côn th*t của ngài thật lớn, nóng quá… Mau hơn nữa…”

Tu *** loạn vùng vẫy eo khóc gọi, nước mắt ứa ra đọng lại trên mặt thật đáng thương, nhưng lại làm cho huyết mạch người khác sôi sục, không nhịn được mà muốn lăng nhục y nhiều hơn nữa.

Giờ phút này du͙© vọиɠ tựa hồ so với bất kì lần nào cũng đều mãnh liệt hơn, trong bóng tối mơ hồ càng làm cho sự tiếp xúc giữa hai cơ thể càng thêm mẫn cảm. Tu rêи ɾỉ thành tiếng, cảm giác được dịch thể của chủ nhân bắn vào trong cơ thể y.

Qua một lần phát tiết, Tu còn chưa kịp thở lấy hơn, lại bị chủ nhân xoay qua. Thu Sơn để

cho Tu quì xuống dưới ghế, đem đầu của y tì lên trên kính xe, từ phía sau đâm vào cơ thể Tu một lần nữa.

“A, A, sâu quá…” Tư thế giống như động vật quan hệ làm cho Tu bị xỏ xuyên vào thật sâu, mật huyệt còn chưa kịp bình tĩnh lại sau cao trào lần đầu tiên lại tiếp tục thừa nhận thêm sự xâm lấn một lần nữa.

Hai tay Tu gian nan chống lên cửa xe, hơi thở nóng rực phủ lên kính xe một tầng hơi nước. Ánh đèn bên ngoài cùng tiếng cười nói của những người qua đường làm cho Tu cảm giác bản thân giống như đang bị xâm phạm ở nơi công cộng. Mặc dù biết rõ nếu không áp mặt sát vào cửa kính, bên ngoài sẽ không thấy cái gì trong xe cả, nhưng một loại cảm giác xấu hổ vì lộ liễu vẫn dâng lên trong lòng.

“Cảm giác bị sỉ nhục sao?” Thu Sơn nắm lấy tóc Tu buộc y phải nhìn ra bên ngoài, thở dồn dập, nói: “Nào, nói cho mọi người, ngươi bị thao thì thoải mái đến mức nào?”

“Tôi, uhm a… Thoải mái… côn th*t của chủ nhân, trong tôi… Bên trong mông tôi… Xuyên vào thật sâu, thật chặt…” Tu dùng khuôn mặt mắc cỡ đến đỏ bừng nói vọng ra bên ngoài.

“Tiểu tiện hóa này, mặc kệ lài ai, chỉ cần bị thượng liền hưng phấn sao?” Thu Sơn vỗ vào ngực Tu, phát ra tiếng va chạm *** mĩ.

“Không phải mà… Tôi…” Tu vội vàng lắc đầu, dừng một chút, cuối cùng xấu hổ nói, “Chỉ có chủ nhân… Chỉ thích được chủ nhân đùa bỡn như vậy… Tôi, cơ thể của tôi, cúc huyệt của tôi, toàn bộ… Đều là của chủ nhân… A -”

Không đợi Tu nói xong, Thu Sơn liền không lưu tình chút nào liền đâm mạnh, đem Tu nâng lên vào vòm ngực rộng, ông chặt lấy y.

“Ngươi là bé con không biết nghe lời, còn dám lặng lẽ chạy lung tung! Ngươi biết ta lo lắng nhiều bao nhiêu không? Khi nhận được tin nhắn, tim ta giống như bị dao cắt qua, thiếu chút nữa thì phát điên!” Thu Sơn áp vào tai Tu, thì thầm.

“Chủ nhân…” Ôn nhu của chủ nhân làm cho lòng Tu thật ấm áp.

“Trở về xem ta giáo huấn ngươi như thế nào!” Thu Sơn cắn lên bờ vai Tu một cái, nói: “Bất quá, trước tiên ta muốn làm cho ngươi không thể xuống giường được!”

Bóng đêm bên ngoài xuyên qua tấm kính đi vào trong, trong xe là một mảng yên tĩnh, ánh sáng yếu ớt vẽ lại đường nét trên làn da Thu Sơn cùng Tu. Mùi xạ hương thơm mát nồng đậm ngập tràn, thân thể hai người gắt gao giao quấn, giống như một bức tranh động nhân.

Thu Sơn bóp cánh mông hoàn mĩ của Tu, phân thân thô to cứng rắn tàn phá bừa bãi trong hạ thể y, tình cảm mãnh liệt cùng sức mạnh xông tới cùng một lúc, cơ hồ làm cho chiếc xe cũng lắc lư theo.

“Uhm, chủ, chủ nhân… Lớn quá, uhm a… Uhm…” Tu mê loạn mà phát ra tiếng rêи ɾỉ khô nóng, cơ thể bị khuấy đảo đến long trời lở đất, tứ chi mềm yếu đến mức không cách nào trụ được thân thể, chỉ có thể vô lực đem mặt tì lên cửa kính xe, mặc cho chủ nhân ra sức chà đạp mình.

Mị huyệt đã ăn no uống say dịch thể của chủ nhân trở nên ẩm ướt ấm nóng, đầu đỉnh cực đại kia giống như đầu đạn hung ác tiến thẳng vào tràng ruột, mỗi một động tác dù rất nhỏ cũng có thể kí©h thí©ɧ nội bích mẫn cảm của Tu co rút lại. côn th*t tráng kiện bị mị huyệt gắt gao siết chặt, khi rời khỏi cũng hút theo kɧoáı ©ảʍ làm cho người Tu run rẩy, giây tiếp theo lực lượng đâm vào càng mạnh đem mị huyệt đẩy vào thật sâu.

“A… Bên trong mông bị lộn ngược, thật đầy… A, a a… Ngài đâm tôi… Đau quá…”

Cả người hoàn toàn bị chủ nhân chiếm lĩnh, Tu đã không còn quyền khống chế bản thân mình. côn th*t của chủ nhân cắm trong cúc huyệt y, ngón tay vân vê đầu nhũ y, vuốt ve ngọc hành y, một chuyển động dù rất nhẹ nhàng cũng có thể làm cho Tu dục tiên dục tử. Cái mông Tu vểnh lên cao cao, hưởng thụ thống khổ cùng kɧoáı ©ảʍ mà chủ nhân ban cho.

“Không được rồi, a, chủ nhân… Muốn bắn rồi… Uhm… Nhanh làm cho tôi…”

Cao trào kéo tới, cả người Tu run rẩy kẹp chặt côn th*t của chủ nhân, một lượng lớn niêm dịch chảy tràn lên bàn tay chủ nhân, muốn phát tiết nhanh nhanh. Thu Sơn cầm lấy phân thân Tu, đem côn th*t của mình đưa vào tận nơi sâu nhất, để cho hai cánh mông tròn tròn của Tu kẹp chặt lấy túi da của mình, nơi hai người kết hợp lại với nhau chặt đến không có lấy một kẽ hở.

“Nhịn một chút nữa, Tu, để cho chúng ta cùng nhau ra… A -”

Thu Sơn phát ra tiếng gầm nhẹ thỏa mãn, thả ngọc hành của Tu ra. Hai cổ *** dịch nóng rực lần lượt bắn lên ngực Tu cùng sâu bên trong cơ thể. Cảm giác nóng rực kia trong nháy mắt giống như có thể làm cơ thể bị tổn thương, như là đóng dấu vào trong người.

Tu cả người mềm yếu ngã vào ghế quay đầu lại, nhìn thấy chủ nhân đang dựa lưng vào ghế thở dốc, mấy lần vận động kịch liệt liên tục làm cho hai người đều lâm vào tình trạng kiệt sức. côn th*t vừa mới rời khỏi cơ thể mình còn chưa hoàn toàn xẹp xuống, bên trên vẫn còn dính đầy chất lõng. Tu chậm rãi bò qua, vùi đầu vào giữa hai chân chủ nhân, dùng đầu lưỡi kéo chất lỏng còn lưu lại vào trong miệng, thay chủ nhân rửa sạch dấu vết điên cuồng.

Y khát vọng tất cả mọi thứ thuộc về chủ nhân, y hi vọng tất cả mọi thứ của chủ nhân đều có thể bắn vào trong mị huyệt của y, cổ họng, hoặc là trên người.

“Bé con *** đãng, cái miệng nhỏ xinh phía sau ăn no rồi, phía trước vẫn còn đói lắm sao?” Tu Sơn luồn tay vô tóc Tu kéo y ngẩng đầu lên, thanh âm vẫn còn khàn khàn mang theo sự hưng phấn.

Tu dùng ánh mắt mê li nhìn chủ nhân, trên gương mặt cùng khóe môi vẫn còn dính đầy nước miếng cùng ái dịch của chủ nhân, còn có dịch thể dinh dính từ hậu đình chảy xuống bắp đùi, bộ dáng *** mĩ này kêu gào người hận không thể lập tức đạp y xuống, lần nữa chà đạp y đến phải khóc lóc cầu xin tha thứ.

Thu Sơn vuốt ve cánh môi Tu, hít sâu một hơi, liền kéo y vào trong lòng:

“May mà ngươi không có việc gì, Tu.”

“Chủ nhân… Ngài làm tôi sợ lắm.” Tu dùng ngón tay yếu ớt nhẹ nhàng bắt lấy vạt áo chủ nhân, nhớ lại cảm giác đau lòng khi chủ nhân đem mạng ra đánh cuộc, “Nếu như ngài vì tôi mà bị thương, tôi không biết mình phải làm thế nào nữa…”

“Ta nói rồi, ta đối với vận khí của bản thân luôn rất tự tin.” Thu Sơn vuốt ve mái tóc mềm của Tu, mỉm cười nói: “Trong khoảnh khắc khi cầm khẩu súng lên ta đã biết, trong ổ đạn kia căn bản không có thêm trọng lượng của viên đạn nào cả. Mặc dù không biết cậu ta vì cái gì lại giúp chúng ta, bất quá cậu ta quả thật đã cho ta không ít thời gian tranh thủ đợi tiếp ứng.

“Ui, không có đạn?” Tu kinh ngạc, “Chẳng trách Tĩnh có can đảm dùng nó chỉa vào MR.D, thì ra bên trong không có gì…”

“Người kia tên là Tĩnh sao, cậu ta nhất định rất yêu MR.D?” Thu Sơn hỏi.

“Dạ. Mặc dù chủ nhân của anh ta vốn là một tên hỗn đãn, nhưng Tĩnh vẫn không muốn rời khỏi ông ta.” Tu đem mặt vùi vào trong ngực chủ nhân, lo lắng nói: “Không biết bây giờ giờ Tĩnh sao nữa, hi vọng anh ta không có việc gì.”

“Mặc dù MR.D rất xấu, nhưng anh ta không phải người ngu ngốc, nhất định sẽ phát hiện ra cái gì đối với mình là quan trọng nhất. Hi vọng Tĩnh có thể làm anh ta thay đổi.” Thu Sơn ôn nhu hôn lên khóe mắt Tu, nói.

“Dạ…” Tu nhẹ nhàng gật đầu, lại nhìn chu 3 nhân, trong mắt tràn ngập sự áy náy: “Chủ nhân… Xin lỗi, tôi…”

“Nếu như nghĩ muốn tự trách, ta cũng không muốn nghe.” Thu Sơn cắt ngang lời Tu, cầm ra hộp y tế cá nhân, lấy ra băng gạc băng bó lại những nơi Tu bị mảnh thủy tinh làm bị thương.

Tu cụp mắt xuống suy nghĩ một chút, lần nữa nhìn thẳng vào chủ nhân: “Tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận, chỉ nhân. Nếu như chủ nhân chán ghét tôi, hoặc là thích sủng vật khác, tôi mặc dù sẽ thống khổ, nhưng sẽ nghiêm túc tự nhìn lại mình. Chỉ cần chủ nhân không bỏ rơi tôi, tôi sẽ yên lặng ở bên cạnh chờ đợi chủ nhân.”

“Thật ra chính ta cũng sai. Không thể làm cho sủng vật tin tưởng một trăm phần trăn, để cho sủng vật đánh mất sự tin tưởng, cũng là ta thất trách.”

Bàn tay Thu Sơn băng bó cho Tu dừng lại, đem cổ tay bị thương của Tu nhẹ hôn xuống, trong ánh mắt toát ra nhu tình chân thành.

“Nhưng ta muốn nói với ngươi, ta không có lập tức đem hết thảy nói với ngươi, không phải là cố ý che dấu hay là không chân thành với ngươi, chỉ là bởi vì ta rất quí trọng ngươi. Đối với ngươi cẩn thận từng li từng lí như vậy, ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy kinh ngạc. Ta không nỡ để cho ngươi gặp phải bất kì thương tổn gì, hi vọng quá trình trưởng thành của ngươi chỉ có niềm vui. Mặc dù thời gian này có thể sẽ rất lâu, nhưng bởi vì là ngươi, quá trình chờ đợi của ta sẽ không hề thống khổ.

Hốc mắt Tu lại ẩm ướt, đôi hàng mi dài đọng những giọt nước mắt trong suốt. Y không ngừng lấy tay quẹt lung tung không cho nước mắt đọng lại, nói: “Tôi nhất định sẽ trở nên thật xuất sắc… Tôi hi vọng có một ngày, chủ nhân sẽ muốn vĩnh viễn giữ tôi lại bên cạnh, sẽ đặt cho tôi một cái tên.”

“Ngốc nghếch, ta đã từng nói với ngươi, ngươi không cần tên. Tên chủ nhân đặt cho sủng vật, chỉ dùng để nhắc nhở đối phương về thân phận sủng vật, ta không muốn như vậy.”

Thu Sơn nắm lấy tay Tu, dùng đầu lưỡi của mình liếʍ láp lên khóe mắt Tu.

“Ta không muốn đem mối quan hệ của chúng ta tách ra khỏi cuộc sống. Tu, ta vẫn muốn gọi ngươi như vậy, bất kể là tại công ty hay là ở nơi công cộng, ta hi vọng quan hệ của chúng ta có thể mỗi giây mỗi phút đều tương giao. Bất kể là lúc nào, nơi nào, ta cũng có thể gọi ngươi như vậy, ngươi cũng là của ta.

“Chủ nhân…” Tu nhìn chủ nhân.

“Ta có quyền kiếm sủng vật khác, nhưng ta cũng không có ý dùng nó. Ta nói rồi, ngươi là tài sản quí giá nhất của ta. Khi ta dùng xích trói buộc ngươi lại, đầu kia của xiềng xích không phải cũng đã trói buộc ta sao.”

Thu Sơn dùng băng gạc quấn tay hai người lại với nhau, sau đó áp lên ngực mình nơi trái tim, nói:

“Nơi này của ta, đã sớm bị ngươi trói buộc rồi.”

Băng gạc đem mười ngón tay của hai người ***g vào nhau, mu bàn tay truyền đến nhịp đập của trái tim chủ nhân, rất chân thật, rất rõ ràng, cùng với nhịp tim của Tu giao hòa lại với nhau.

“Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân…”

Rất thương ngài, chủ nhân. Làm ơn đem tôi trói buộc lại chặt hơn nữa đi, để cho tôi ngoại trừ bên chân ngài cũng không thể đi được đâu! Tu vùi trong lòng chủ nhân không ngừng nỉ non.

Một sợi xích, đem hai người trói buộc thật chặt, không ai có thể rời khỏi ai.

Vĩ thanh: Ấn kí vĩnh cữu

Suối nước nóng dưới chân nuối được bài trí theo lối cổ điển thanh tao, lối vào

được lát bằng đá vụn êm êm, cánh cửa gỗ giả cổ khắc hoa dẫn đến một khoảng sân rộng rãi, có mùi thơm cỏ cây thoang thoảng nương theo hơi nước nóng ấm tỏa ra khắp nơi.

Thu Sơn cầm li rượu nhỏ trong tay, ngồi dựa vào lan can gỗ vừa thưởng thức cảnh trí trong sân.

Xung quanh sân được vây quanh bằng tường trúc cao cao, bên ngoài vách tường có những cây cổ thụ lâu năm, vươn những cành nâu đậm vào trong sân. Bên trong sân hơi nước từ suối nước nóng tỏa ra dày đặc, chung quanh được sắp xếp những viên đá trứng cùng cát mịn. Mặc dù đã qua trung thu, những bụi cây cao hơn nữa người bên cạnh hồ vẫn sum xuê xanh tốt ẩn hiện một ít hoa màu trắng phấn. Khi làn gió nhẹ thoảng qua thổi rơi vào trong ao, nhẹ nhàng lay động.

“Mùa thu đến suối nước nóng nghỉ phép thật sự là hưởng thụ, đúng không?” Thu Sơn nhìn về rừng lá phong xa xa, mỉm cười vuốt tóc người trong lòng.

“Uhm… Chủ nhân…”

Bên người vang lên tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, nghe qua có vẻ rất khổ cực. Y chỉ che chắn bằng một cái áo choàng tắm màu xanh lam mỏng, cả người bị trói bằng một sợi thừng màu đen trói chặt lại, trói buộc thành những hình ảnh chỉnh tề thành hoa văn có qui luật, sau đó đem hai tay trói ra sau lưng. Loại thủ pháp này chú ý trong lúc trói buộc vòng quanh những đường nét hoàn mĩ trên cơ thể Tu, so với trực tiếp *** còn mê người hơn, mang theo khí tức làm cho người khác hưng phấn muốn giam cầm cùng phạm tội.

“Uhm…”

Tu nằm dưới một chân của Thu Sơn, thành kính nhẹ nhàng vùng vẫy. Chân này của chủ nhân kê lên người y, lòng bàn chân để giữa hai chân y, đang dùng ngón chân đùa bỡn phân thân cùng túi da của y. Cảm giác áp bách vì bị trói buộc cùng kí©h thí©ɧ ở nơi riêng tư làm cho Tu khô nóng khó nhịn, hơn thở trở nên đứt quãng dồn dập.

“Cảnh đẹp đương nhiên phải xứng với rượu ngon, ngươi cũng muốn một chút sao?”

Nói xong, Thu Sơn nâng đầu Tu lên, đưa li rượu lên cao nghiêng xuống mặt Tu. Tu còn chưa kịp hé miệng ra đón lấy, dòng chất lỏng mát lạnh đã đổ xuống mặt y, men theo sống mũi nghiêng nghiêng cùng khuôn mặt chảy xuôi xuống, dùng đầu lưỡi ngăn rượu chảy đi, sau đó ùa vào trong miệng Tu.

Đầu lưỡi bá đạo của chủ nhân đảo quanh vòm miệng Tu, mùi hương thơm mát của rượu ngon cùng vị cay nồng tràn ngập trong khoang miệng Tu. Tu giống như bị mùi hương nồng đậm của rượu làm cho có chút say, mềm yếu tựa vào lòng chủ nhân, nhu thuận hé miệng hưởng thụ sự chà đạp của chủ nhân.

Thu Sơn càng đem nhiều rượu hơn đổ lên người Tu, áo choàng tắm hơi mỏng bị ướt dính sát vào da, dưới sợi thừng siết chặt, hai đầu nhũ cương lên có thể nhìn thấy được.

“Nhìn hồng đậu của ngươi, thật là bắt mắt, giống như là đang đợi được thương yêu.” Thu Sơn cách lớp áo choàng tắm, dùng đầu ngón tay chậm rãi đảo quanh đầu nhũ Tu rồi ấn xuống, “Muốn để cho ta liếʍ nơi đó một chút không?”

Tu đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu, cảm giác kí©h thí©ɧ truyền từ đầu nhũ làm cho cơ thể có chút rung động.

“Nếu vậy thì tự mình đưa tiểu quả vào trong miệng ta, mời ta ăn đi.” Thu Sơn ngồi dưới đất, đỡ Tu quì gối giữa hai chân mình, mỉm cười nói.

Toàn thân bị sợi dây trói siết chặt khiến Tu khó có thể nhúc nhích, cố gắng quì thẳng dậy, gian nan cố gắng cong eo đem ngực áp lên mặt chủ nhân, thẹn thùng nói: “Chủ nhân… Làm ơn, làm ơn ăn tiểu quả của tôi…”

Thu Sơm ôm eo Tu, hé miệng ra cắn vào đầu nhũ y.

Đầu lưỡi mềm mại ướŧ áŧ cách một lớp áo choàng liếʍ lên đầu nhũ, cảm xúc mơ hồ khi mạnh khi nhẹ khıêυ khí©h kɧoáı ©ảʍ, làm cho người ta đói khát cồn cào. Tu khẽ hừ một tiếng, khẽ vùng vẫy như chưa đủ, như là đề nghị chà đạp thô lỗ hơn nữa.

Thu Sơn theo đó cười khẽ, dùng răng cắn áo choàng trước ngực Tu xé mạnh, áo choàng tắm hơi mỏng liền bị xé rách một lỗ, lộ ra làn da mềm mịn. Thu Sơn giữ chặt sợi dây vòng ra trước ngực căng ra hai bên, đem rợi dây ép ngực Tu lại, làn da dưới sức ép này, liềng căng lên gấp đôi so với bình thường.

“Hồng đậu biến thành dâu tây rồi, đỏ đến mê người này.” Thu Sơn nắm đầu nhũ vươn cao của Tu, tỉ mỉ xoa nắn, sau đó dùng miệng ngậm chặt, mυ"ŧ vào.

“Uhm… A…” đầu v* đã bị sợi dây ép xuống trở nên yếu ớt mẫn cảm vô cùng lại bị kí©h thí©ɧ trực tiếp, kɧoáı ©ảʍ đến quay cuồng làm cho đầu gối Tu nhũn ra, cơ hồ không có cách nào quì thẳng người.

Thu Sơn thuận thế đem Tu đè ngã xuống đất, lại cắn xé lớp áo choàng ở ngực bên kia tiếp tục nhấm nháp quả dâu ở đó, đồng thời đem chân Tu tách ra, một tay hạ xuống dưới vượt qua lớp áo choàng tắm bắt đầu dò xét.

“Nơi này, sao lại nhanh ướt đến như vậy?” Thu Sơn mò đến giữa hai chân Tu, phát hiện qυầи ɭóŧ đã bị niêm dịch làm ướt một mảng, “Một nụ hôn là có thể làm cho ngươi *** loạn thành như vậy?”

“Còn không phải bởi vì… Chủ nhân ngài lúc nãy… Dùng, dùng chân…” Tu hé mở đôi môi ướŧ áŧ, thẹn đỏ mặt ấp úng nói, “Tôi mới có thể…”

“Thì ra là lúc nãy bị ta dùng ngón chân làm cho ẩm ướt sao?” Thu Sơn cười xấu xa, cố ý làm cho Tu khó có thể mở miệng nói: “Chỉ là bị ta giẫm liền đã sướиɠ đến muốn bắn sao?”

“Uhm…”

Tu mắc cỡ quay mặt qua một bên, thế nhưng chủ nhân lại lột phắt qυầи ɭóŧ của y ra, sau đó nâng hạ thân của y lên để cái mông vểnh lênh. Áo choàng tắm xộc xệch trượt xuống dưới ngực, che khuất một bên mặt Tu, nhưng nơi riêng tư cùng đôi chân thon lại hoàn toàn lõα ɭồ, sự tương phản mãnh liệt này làm cho Tu càng thêm thẹn thùng.

“Như vậy có thể thấy rõ hơn rồi, em bé của ngươi lại khóc này.”

Thu Sơn xoay qua ôm lấy eo Tu, một bên đùa bỡn phân thân y, một bên liếʍ túi da cùng khu vực xung quanh, sau đó đầu ngón tay chậm rãi trượt đến bên cạnh cúc huyệt. Giữa hai cánh mông mượt mà, cúc hoa màu hồng nhạt khép chặt tạo thành những nếp nhăn, nhưng lại rỉ ra một chút mật dịch trong suốt, vừa e ấp vừa toát ra sự hấp dẫn cùng gợi cảm.

“Còn có cái miệng nhỏ xinh xắn *** đãng này, cũng thèm ăn đến chảy nước miếng.” Thu Sơn dùng đầu ngón tay chạm lên tràng dịch, từ tốn xoa nắn xung quanh mép cúc huyệt, “Có muốn cho nó uống chút rượu không?”

“Ui?”

Còn chưa đợi Tu kịp phản ứng; Thu Sơn đã đem hai ngón tay cho vào bên trong mị huyệt căng động khẩu ra một ít, sau cầm lấy bình rượu liền rót vào trong động khẩu vừa căng ra. Rượu vốn được ủ theo cách truyền thống, sử dụng loại bình có miệng rất rộng nên không có cách nào nhét vào trong mật huyệt nhỏ hẹp, chỉ có hơn nửa bình được rót vào trong người Tu, một lượng lớn rượu ngon bị chảy trà ra giữa hai chân cùng túi da, rơi đầy trên người Tu.

“Ai da, rượu ngon như vậy cũng chẳng thể lãng phí.” Thu Sơn tiếc hận mà nhìn rượu đọng xung quanh động khẩu cùng túi da, liền áp xuống hút một hơi, nói: “Ta phát hiện dùng nơi này chứa rượu cũng rất tốt, sau này ngươi cứ làm li rượu của ta đi!”

“Uhm… A… Chủ nhân… Nơi đó…”

Chủ nhân liếʍ lát xung quang cúc huyệt Tu, mυ"ŧ vào, dùng đầu lưỡi tách mị huyệt bên ngoài ra. Cúc huyệt chấn kinh ngượng ngùng muốn khép lại, nhưng không cẩn thận liền đem đầu lưỡi chủ nhân hút vào bên trong. Đầu lưỡi ấm nóng chạm vào nội bích mẫn cảm, kɧoáı ©ảʍ như sóng cuộn trào liền dâng lên theo mỗi động tác của chủ nhân, từng đợt từng đợt kéo tới.

“Chủ nhân… A, a a… Bên trong nóng lắm…”

Cho dù phân thân không được trực tiếp an ủi, ngọc hành của Tu vẫn tự cương lên, dính vào bụng dưới, không ngừng rỉ ra niêm dịch trong suốt.

Thu Sơn nhìn thấy bộ dáng *** loạn của Tu, dứt khoát dùng hay tay đem mị huyệt nhỏ hẹp căng ra, đưa đầu lưỡi khuấy vào trong thật sâu. Bề mặt lưỡi cọ vào nội bích non mềm yếu ớt, chỉ cần một lần đảo qua nhẹ nhàng, Tu liền kích động đến run hết cả người.

“Nào, bắn ra đi.” Thu Sơn đem vạt áo che khuất mặt Tu xốc ra, quan sát nói: “Tự nhìn em bé của ngươi là được ta dùng lưỡi là có thể đùa cho đến bắn ra.”

Tu mở đôi mắt ngập nước, nhìn thấy chủ nhân lại vùi đầu vào giữa hai mông mình.

Cơ thể đã bị du͙© vọиɠ cùng kɧoáı ©ảʍ bào mòn, mị huyệt ban đầu còn e thẹn rụt rè cuối cùng cũng đã trầm luân, chẳng còn xấu hổ mà ra sức khép mở, cầu xin chủ nhân hãy nhấp nháp vào thật sâu trong cơ thể mình. Phân thân cũng cương cứng, thiếu điều muốn nổ tung.

“A… Bên trong, không được… Chủ nhân ngài liếʍ tôi đến… đến hòa tan… A, a…”

Tu kích động mà dùng hai chân quấn lấy cổ chủ nhân, cơ thể không nghe lời mà đong đưa, sợi dây siết chặt lấy toàn thân mang đến sự đau đớn cùng cảm giác đè nén, làm cho kɧoáı ©ảʍ vì bị chiếm lĩnh cùng lăng nhục dâng lên càng mạnh. chất lỏng hưng phấn trong tư thế sỉ nhục bắn thẳng ra, dính lên cổ cùng cằm của Tu, nhũ dịch dinh dính hòa cùng mồ hôi nóng rực càng khiến cho làn da trở nên mê người.

“Ngươi làm dơ sàn nhà rồi, liếʍ sạch sẽ nào.” Thu Sơn đem Tu mềm yếu vô lực xoay lại, chỉ vào dịch thể y bắn tung tóe dưới đất nói.

Tu quì rạp trên mặt đất, dùng cái trán chống đỡ cơ thể bị trói chặt, chậm rãi vươn đầu lưỡi khô nóng liếʍ xuống nền nhà. Chuyển động làm áo choàng tắm chưa có buông xuống, cái mông trần vẫn vểnh lên cao cao, nhẹ nhàng đong đưa trước mặt Thu Sơn, mật huyệt giữa hai cánh mông rỉ ra chất lỏng *** mĩ, làm người xem nổi lên thú tính.

Thu Sơn chộp lấy hai cánh mông mềm, đem côn th*t đã sớm cứng ngắc của mình nhắm ngay tiểu huyệt vừa được liếʍ láp ẩm ướt, hung hăng xỏ xuyên vào.

“Uhm uhm… Uhm… A…”

Những cú đâm sâu kịch liệt đem Tu húc xuống đυ.ng vào nền nhà. Cơ thể bị trói không thể động đậy, cũng không có đường phản kháng, chỉ có thể tùy tiện để chủ nhân đem y bày ra tư thế quì trên mặt đất khuất nhục như động vật. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng dính đầy mặt cùng tóc mai của y, tư thế hoàn toàn bị chế phục cùng dấu vết lăng nhục, tản mát ra mĩ diễm *** loạn.

Chủ nhân ôm lấy eo Tu không cho y ngã sấp xuống, côn th*t tráng kiện như một thanh thương đen, nhồi đầy cúc huyệt nhỏ hẹp không còn lấy một kẽ hở. Qui đầu cứng rắng như cố ý đào móc, điên cuồng đấu đá lung tung trong mị huyệt, không kiêng nể gì mà tập kích nội bích non mềm, khuấy đảo đến long trời lở đất.

Điểm mẫn cảm yếu ớt bị đâm thẳng vào, kɧoáı ©ảʍ cuồng loạn phá tan tất cả các tầng pho2ngn gự, cơ hồ đem Tu đâm đến giật ngược lên. Nội bích ấm nóng cuống quít siết chặt lại, đem côn th*t ngậm chặt, nhưng chỉ càng làm cho động tác xỏ xuyên càng gia tăng thêm kí©h thí©ɧ đến cực hạn.

“Chủ, chủ nhân… A, côn th*t của ngài lớn… lớn qu

á… Nhanh như vậy, sẽ đem tôi… gϊếŧ tôi mất…”

Thu hé đôi môi ửng hồng phả ra hơi thở nóng rực, mặc cho nước miếng trong suốt hòa cùng dịch thể trên mặt chảy xuống dưới nền nhà.

“Hừ, không dùng sức, làm sao thỏa mãn được thân thể đói khát này của ngươi?” Thu Sơn xoa nắn cánh mông Tu, thắt lưng cố gắng dùng sức đem phân thân đâm vào thật sâu, hô hấp cũng trở nên dồn dập, “Nhìn cái miệng nhỏ xinh dưới này của ngươi này, chặt như vậy, cắn ta đến phát đau.”

“Uhm…”

Đau đớn một lần lại một lần mang kɧoáı ©ảʍ đến như điện giật, hạ thể vừa mới phát tiết qua một lần lại nóng rực, càng thêm kí©h thí©ɧ phía sau, dục hỏa lại bùng cháy lên lần nữa. Tu dùng sức cắn môi dưới, vì bản thân càng ngày càng mẫn cảm cùng thên thể *** đãng mà cảm thấy thẹn thùng.

“Ta muốn bắn vào bên trong ngươi, để ta cho bé con *** đãng ăn no nào!” Thu Sơn ôm chặt lấy eo Tu, giống như cũng đã đến cực hạn, tốc độ xỏ xuyên cũng đột ngột tăng nhanh.

“Chủ nhân, chủ nhân…”

Thống khổ vì bị xỏ xuyên cùng hạnh phúc bị chiếm giữ, chuyển hóa thành kɧoáı ©ảʍ làm cho kẻ khác gần như điên cuồng, du͙© vọиɠ trong chớp mắt liền bào mòn tất cả lí trí. Tu mê loạn mà đong đưa cái mông, đem côn th*t của chủ nhân kẹp lại thật chặt, phát ra tiếng rêи ɾỉ *** đãng:

“Tôi, chủ nhân… Uhm, nhanh… Đâm vào thật sâu… Bắn vào bên trong tôi… Uhm a… Muốn ăn…”

Hai cánh mông như bị xé rách, Thu Sơn đâm mạnh côn th*t vào nơi sâu nhất, cơ hồ đem ái dịch bắn thẳng vào tràng ruột Tu. Cảm giác thỏa mãn nóng rực làm cho Tu lần nữa đạt tới cao trào, ngọc hành dính vào bụng dưới, lại một lần nữa đem dịch thể bắn ra đầy người mình.

Phân thân Thu Sơn vừa mới tách ra, Tu liền vô lực cơ hồ muốn ngã xuống đất. Nhưng y còn chưa kịp lấy lại hơi, liền nhìn thấy chủ nhân cầm lấy một đồ vật màu đen.

Đó là một cái phân thân cỡ cổ tay, trên bề mặt có những nốt tròn, đầu khất cứng rắn, phần đuôi nối với một sợi dây dài khoảng nửa mét.

“Nào, nhân lúc cái miệng nhỏ còn chưa khép lại, đem nó mang vào.”

Thu Sơn đem phần đầu của nó vào giữa cúc huyệt , nơi này vừa mới bị chà đạp qua vẫn còn dính đầy dịch lỏng *** mĩ, còn có cả mị huyệt đỏ tươi hé ra ngoài, đẹp đến mê người. Thu Sơn nương theo huyệt khẩu ướŧ áŧ, dùng sức đem phân thân đẩy mạnh vào. Cúc hoa mềm mại bị căng ra, thoáng cái liền đem nó nuốt chửng.

Tu cố hết sức nhìn xuống hạ thể của mình, nhìn thấy một sợi xích bạc nhỏ nằm giữa hai chân mình, thả xuống mặt đất, như một cái đuôi của động vật.

“Nó cũng giống như vòng cổ, có thể cột sủng vật, chỉ bất quá nó không dùng để cột trên cổ mà là cột chặt phía sau như vậy thì để trong quần áo cũng không bị người khác phát hiện.

Thu Sơn một bên khoái trá giới thiệu đạo cụ khiến cho người khác phải xấu hổ này, một bên cởi bỏ sợi dây cho Tu, sau đó cầm lấy sợi xích bạn nối với hạ thể y, nói:

“Bây giờ, để cho ta dắt ngươi đến suối nước nóng tắm một chút nào.”

Tu vừa được tự do gian nan dùng hai tay chống đỡ thân người, cánh tay bị trói có chút tê khiến không có lực, làm cho Tu chỉ có thể chậm chạp bò về phía trước, mỗi lần di chuyển, phân thân trong hậu đình cũng hung hăng cọ xát vào nội bích, thân thể đã qua điều giáo dưới loại kí©h thí©ɧ này, mỗi một bước đúng thật là rất gian nan.

Thu Sơn cũng không gấp gáp, đứng ở phía sau nắm sợi xích trong tay đi chuyển chậm như rùa, có chút hưng phấn thưởng thức bộ dáng khổ sở của Tu khi bò đi, thậm chí không nhịn được mà còn làm ra chuyện xấu giật giật sợi xích một chút.

“Uhm a…”

Tu dưới sự trêu đùa của chủ nhân đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã sấp. Y quay đầu lại, dùng vẻ mặt đáng thương muốn chết cầu xin chủ nhân tha thứ.

“Ngươi đáng yêu quá, Tu.” Thu Sơn cười nói, “sau này ngươi phải đeo nó ra ngoài, ta có thể cách quần lặng lẽ dắt ngươi rồi.”

Vừa nghĩ đến mình phải mang theo dụng cụ sỉ nhục như vậy, trước mặt người khác bị chủ nhân đùa bỡn, Tu liền mắc cỡ cúi đầu. Cũng giống như là chủ nhân ở nơi công cộng tuyên bố với mọi người ngài ấy là chủ nhân của một con chó. Tự tôn làm người bị cướp đoạt, y chỉ cần quì gối dưới chân chủ nhân liếʍ giày ngài, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ sinh ra bởi nhục nhã cùng chà đạp.

Thật vất vả bò đến bên cạnh hồ nước nóng, nhiệt độ ấm nóng từ mặt hồ phả ra, phủ lên da Tu. Tu quì gối bên cạnh hồ, để cho chủ nhân dùng gáo múc nước ấm xối từ trên đầu xuống, làn nước ấm áp cuốn trôi đi chất lỏng dinh dính trên mặt Tu.

Chủ nhân cởi bỏ áo choàng tắm bị xé rách của Tu, dùng khăn bông kì cọ cơ thể y, từ mặt cho đến ngực, đến hạ thể liền trở nên mềm mại. Tu giống như con thú non được chủ nhân tắm rửa, hưởng thụ khép hờ mắt, cảm xúc khi chủ nhân chạm nhẹ lên làn da khiến y rất dễ chịu.

“Ca5cj!” Ngoài cửa chợt vang lên tiếng động, một người hét to lên: “Này, tôi vào đó nha!”

Tu hốt hoảng, quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn ôm theo một cái thùng, dùng chân đá cửa lại, tùy tiện đi về phía bọn họ. Trên mặt hắn treo một nụ cười không thể kềm chế, trên bộ y phục đi chơi màu đen chỉ cài một hột nút, lộ ra cơ bụng rắn chắc, khiến cho vóc người hắn càng thêm cao lớn.

“Chủ nhân…” Tu cuống quít nhặt áo choàng tắm bên cạnh che lại cơ thể trần trụi của mình, không biết phải làm gì ngoài cuộn vào trong lòng chủ nhân.

“Đây là sủng vật bảo bối làm cho cậu hồn lìa khỏi xác đây sao, nhìn qua đúng là dễ thương thật.”

Người đàn ông đi đến bên cạnh hai người, nhìn chăm chú Tu trong lòng Thu Sơn, không nhịn được muốn đưa tay qua sờ một chút, liền bị Thu Sơn đập một cái gạt qua.

“Đừng có rờ bậy!” Thu Sơn trừng mắt liếc người đàn ông kia một cái, sau đó cúi đầu ôm lấy Tu, ôn nhu nói, “Tu, đừng sợ, anh ta là bạn của ta.”

Bạn của chủ nhân? Tu lúc này mới từ trong áo choàng tắm hé đầu ra, nhìn người đàn ông tóc xoăn có vẻ giống như cô hồn này.

“Đồ ích kỉ!” Người đàn ông vuốt vuốt mu bàn tay bị Thu Sơn đánh phát đau, quay người lại bày ra nụ cười cởi mở với Tu, “Ngươi tên là Tu à, bé con. Ta là bạn già của tên chủ nhân chết tiệt của ngươi, tên của ta khó kêu lắm, tất cả mọi người đều gọi ta là quỉ thủ!”

“Ngài… Quỉ Thủ?” Tu nhẹ nhàng lặp lại cái tên kì quái này.

“Ngươi không cần nhớ tên của tên chết tiệt này, anh ta chỉ đến làm cho ngươi một cái hình xăm. Mặc dù là tên chết tiệt rất lắm tật xấu, nhưng mà kĩ thuật của anh ta đúng là không tệ lắm.” Thu Sơn nói.

“Cái gì mà “cũng không tệ lắm”, đây là đánh giá của cậu với người bạn già này sao? Ngoại hiệu “Quỉ Thủ” của tôi cũng không thể để cho người khác phủ nhận sạch trơn như vậy!” Quỉ Thủ lẩm bẩm ngồi xuống, lấy thuốc màu, bút vẽ, hình mẫu trong thùng ra đưa đến trước mặt Thu Sơn với Tu.

“Hình xăm?” Tu khó hiểu nhìn chủ nhân.

Bàn tay Thu Sơn lặng lẽ lùa vào trong áo choàng của Tu, rờ đến bên trong đùi non y. Nơi đó từng bị MR.D in lại một dấu hiệu dù đã bị xóa đi, nhưng vẫn để lại một vết màu đỏ nhạt.

“Ta nói rồi, ta muốn đem nó đổi thành dấu hiệu của ta.” Thu Sơn nâng mặt Tu lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt y, nói: “Sẽ hơi đau đó, đồng ý không?”

Trống ngực Tu đập dồn dập. Chủ nhân cuối cùng cũng ban cho y một dấu hiệu, một ấn kí vĩnh cữu, đây là điều Tu đã đợi từ lâu. Y nhìn chủ nhân, gật đầu nhè nhẹ. So với sự kích động cùng vui sướиɠ trong lòng, cho dù đau đớn như thế nào y cũng tình nguyện chịu đựng.

“Được rồi được rồi, chờ hai người nhìn nhau thì chắc tới tối luôn quá” Quỉ Thủ cắn bút vẽ, không nhịn được hối thúc, “Muốn xăm ở đâu, để cho tôi xem nào.”

Tu sửng sốt, nhìn Quỉ Thủ một chút, thình lình ý thức được cái gì, ngón tay càng nắm chặt lấy áo choàng tắm.

Muốn xăm trong đùi non, chẳng phải là… phải mở rộng hai chân ra trước mặt người khác?

Tu đỏ mặt, xấu hổ dùng vẻ mặt cầu xin trợ giúp nhìn về chủ nhân.



“Đừng sợ.” Thu Sơn để cho Tu ngồi dựa vào trong òng, nhẹ nhàng đem hơi thở nóng ấm phả lên vành tai Tu, đưa tay vén áo choàng y qua một bên.

Cả người Tu được vây kín, chỉ có đôi chân thon trần trụi lộ ra ngoài, làm da dưới lớp vải xanh cùng ảnh sáng tỏa ra có vẻ trắng nõn hơn bình thường. Từ ngón chân ngượng ngùng có chút cong cong, đến phân thân như ẩn như hiện giữa hai chân, mỗi một tấc da tấc thịt đều ngập tràn hấp dẫn.

“Xăm ở đây, đem cái dấu này vứt đi.” Thu Sơn chỉ vào đùi non của Tu, nói với Quỉ Thủ.

“Muốn xăm ở đây, phải tách chân ra một chút. Còn có quần áo này nữa, nó làm tôi bị vướng víu!” Quỉ Thủ xốc y phục đang che hạ thể của Tu lại, hai tay nắm lấy đầu gối y kéo ra hai bên.

“A-” Tu rên nhẹ một tiếng, cuống quít kéo một góc áo về miễn cưỡng che đi phân thân cùng túi da của mình, mặt mắc cỡ đến đỏ bừng.

“Phản ứng đáng yêu quá đi! Màu da ở bắp đùi rất đẹp, đúng là làm người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái nha! Quỉ Thủ thở một hơi cười nói, bại hoại nhìn vào hai chân Tu đang bị dang rộng, ánh mắt rơi xuống sợi xích bạc nối từ hậu đình ra ngoài, “Hóa ra còn trói ngươi từ phía dưới? Bé con này cũng ngoan quá đi!”

Nói xong Quỉ Thủ đã muốn đưa tay rút ra, lại bị Thu Sơn đi trước một bước đoạt lấy sợi xích nối với hạ thể Tu cầm chắc trong tay.

“Chết tiệt, đừng có mà động tay động chân, sợi xích này chỉ có tôi mới có thể cầm!” Thu Sơn trừng mắt nhìn Quỉ Thủ, sớm đã biết thói quen của người bạn này, “Nhanh làm chuyện của anh đi!”

“Cậu đúng là chết tiệt, đối với sủng vật thì ôn nhu như vậy còn đối với tôi thì ác liệt quá nha, tôi rất thương tâm đó!” Quỉ Thủ trong lúc miệng lầm bầm, đã thành thạo lấy ra một cái khẩu trang cùng bao tay, còn cố ý nắn nắn cằm Tu, “Bé con, lát nữa phải mở rộng chân chút nha, để cho ta nhìn rõ ràng một chút!”

Tu gắt gao giữ chặt góc áo ít đến đáng thương, phải hướng người xa lạ giữ tư thế mở rộng hai chân ra đầysỉ nhục này, thậm chí để cho người khác nhìn thấy hạ thể y bị đạo cụ trói buộc, làm cho y quẫn bách đến đầu cúi gằm xuống.

“A…”

Đầu ngón tay Quỉ Thủ vừa chạm vào đùi non nơi định xăm hình, cả người Tu không nhịn được mà run lên nhè nhẹ.

“Này này, cơ thể của y mẫn cảm như vậy, làm sao tôi có thể làm việc hả?” Quỉ Thủ oán giận nói, “Cho dù y có kiên nhẫn được, tôi sợ mình cũng không có nhịn được nha!”

“Nếu không phải vì làm kí hiệu này, tôi mới không muốn cho cái tên chết tiệt như anh nhìn thấy y!” Thu Sơn dùng áo choàng tắm bao chặt Tu, tức giận nói: “Bắt đầu nhanh một chút đi

, anh rốt cuộc còn muốn nhân cơ hội nhìn bao lâu hả?”

“Hừ!”

Quỉ Thủ mặt dù thoạt nhìn vốn là một tên lưu manh thô lậu, nhưng lúc cầm lấy bút liền như lột xác thành người khác. Hắn ngồi giữa hai chân Tu, vẻ biếng nhác trên người cũng lùi xa không báo trước, hai mắt trở nên chăm chú sáng quắc, ngón tay cũng linh hoạt đến không thể tưởng tượng được, như là đang tỉ mỉ thực hiện một tác phẩm nghệ thuật.

“Xem qua coi được chưa, cái này là dựa theo lúc trước cậu nói với tôi đó.” Quỉ Thủ phác thảo hình xăm xong, dùng gương đem cái hình cho Thu Sơn cùng với Tu xem qua.

Tu nhìn thấy trong gương là một mảng lá phong đỏ, nhìn kĩ một chút liền có thể nhìn thấy những lá phong kia hợp lại thành hai chữ “Thu Sơn”. Dùng hai màu đỏ đậm và đỏ nhạt làm chủ đạo liền đem màu đỏ từ dấu vết cũ che đi, lại giống như là một con mèo đỏ lặng yên ẩn nấp sâu trong cơ thể Tu chờ cơ hội thiêu đốt, làm cho cảnh sắc nơi đùi non càng thêm thần bí gia tăng thêm không ít mĩ diễm.

Thấy Thu Sơn gật đầu hài lòng, Quỉ Thủ liền cầm máy xăm trong tay, nâng đùi Tu lên nói: “Chuẩn bị cho tốt nha, sẽ bắt đầu đau đó!”

Tu nhắm mắt lại, cảm giác được mũi kim cứng đâm vào đùi non từng mũi một, làm da non mềm không chịu được kí©h thí©ɧ như vậy, đau đến tận xương tủy.

Nhưng trong sự đau đớn hỗn loạn đó lại mang theo kɧoáı ©ảʍ khó thể gọi tên nhanh chóng lan lên bụng dưới, rung động từ đáy lòng cứ từng chút một bị kéo ra. Hơn nữa toàn bộ tinh thần của Quỉ Thủ đều chăm chú đặt giữa hai chân Tu, những sợi tóc lòa xòa nhẹ cọ vào bắp đùi du, càng mang đến cơn ngứa ngáy khó nhịn.

“Uhm… Uhm a… uhm…”

Tu nhịn không được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ *** mĩ, hai chân cũng run lên nhè nhẹ, ngọc hành ngo ngoe muốn di chuyển, qua lớp áo choàng tắm hơi mỏng có thể thấy được hình dạng.

“Ai da, tiểu sủng vật của cậu bắt đầu hưng phấn kìa.” Quỉ Thủ ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười trêu ghẹo, “Thật không ngờ bé con mới nhìn tưởng rất bẽn lẽn này lại có thể bị cậu điều giáo đến *** đãng như vậy.”

“Uhm…”

Tu gắt gao giữ chặt phân thân bắt đầu ngẩng lên của mình, xấu hổ vùi đầu vào trong áo chủ nhân. Trước mặt người khác lại để lộ ra bộ dáng như vậy, Tu hận đến mức ước gì tìm được cái hố để nhảy vào.

“Sao chứ, anh ganh tị sao?” Thu Sơn ôm lấy Tu, thoáng nhìn qua Quỉ Thủ.

“Bớt đắc ý đi! Tôi đúng là có chút ganh tị, bất quá cậu tốt nhất là làm cho y đừng lộn xộn, nếu ta run tay làm bị thương bảo bối của y, thì cậu mới phải hối hận!” Quỉ Thủ hơi lắc máy xăm trong tay, nhắc nhở.

“Biết rồi, anh tiếp tục đi.”

Nói xong, một tay Thu Sơn bao trùm lên phân thân Tu êm ái chuyển động an ủi, một tay kéo mặt Tu lại, ôn nhu hôn lên môi y.

“Uhm…”

Chú ý của Tu bị chủ nhân dời đi, không khỏi chủ động hé miệng chờ mong chủ nhân xâm chiếm. Ngón tay của chủ nhân di chuyển trên người Tu, cứ như vậy trước mặt thợ xăm mà đùa bỡn các điểm mẫn cảm trên cơ thể cũng như nơi tư mật của y, như là tuyên bố quyền sở hữu toàn bộ thân thể Tu trước mặt người khác.

Có thêm ánh mắt người khác làm cho Tu hưng phấn đến khó hiểu, làm cho y ý thức được rõ ràng hơn mình chính là sủng vật của chủ nhân, chỉ cần chủ nhân vui vẻ, thì có thể làm bất kì chuyện gì với y ở bất cứ nơi nào.

“Uhm… A… A a…”

Nụ hôn sâu làm kẻ khác mê say cùng những cái vuốt ve làm cho Tu mềm yếu không còn chút sức lực, đau đớn từ những mũi kim giống như cũng lạt bớt, thay vào đó chính là khát vọng được chủ nhân đυ.ng chạm vào thật nhiều.

Lúc Quỉ Thủ hoàn thành hình xăm, đem gạc băng lại, Tu đã bị chủ nhân đùa bỡn đến bộ dáng lẫn lí trí đều mê loạn. Nước miếng đã tuôn ra ươn ướt khóe miệng cùng cần cổ mảnh dẻ, phân thân dựng thẳng không ngừng rỉ ra dịch lỏng, thấm ướt cả côn th*t.

“Này này, y hình như không còn chịu được nữa.” Quỉ Thủ nhìn bộ dáng của Tu, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, trêu ghẹo, “Có muốn tôi hỗ trợ không?”

“Nằm mơ!”

Thu Sơn một cước đá văng Quỉ Thủ có xu hướng nhào lên, đem người Tu quay lại, nắm lấy sợi xích bạc nối với động khẩu non mềm, chậm rãi đem phân thân rút ra.

“Uhm, lúc này không nên… Chủ nhân… Có người nhìn… A…” Tu quì trên mặt đất quay đầu lại, đôi mắt ngập đầy nước. Bản thân mình giống vểnh mông lên giống như động vật trước mặt người khác, bộ dáng chờ đợi người xâm phạm làm cho y mắc cỡ đến sắp òa khóc.

“Ta muốn làm cùng sủng vật của ta, cứ để cho anh ta nhìn.”

Thu Sơn cũng đã không nhịn được, cũng không để ý đến thỉnh cầu của Tu liền kéo côn th*t ra, hướng tiểu huyệt ẩm ướt đâm vào trong.

“Uhm a.. Chủ nhân… Uhm…” Tu cắn góc áo, nhẹ nhàng đong đưa bờ mông trắng mịn, phát ra tiếng rêи ɾỉ mê loạn.

“Hai người tốt xấu gì cũng đợi tới khi tôi đi chứ!” Quỉ Thủ thu dọn mọi thứ xong xuôi, không nhịn được mà liếc nhìn thân thế mê người của Tu vài lần.

“Xin lỗi nha, lần tới sẽ tạ ơn anh sau.” Thu Sơn ôm lấy eo Tu, dùng sức đâm sâu vào trong mật huyệt Tu, thở gấp nói với bạn, “Bây giờ, đại khái sẽ bận một hồi…”

“Được rồi được rồi, để sau này tính, bây giờ tôi đi ngay đây. Nhìn hai người khó chịu ghê!” Quỉ Thủ xua xua tay, đi tới cửa còn không quên ngoảnh đầu lại nhắc nhở: “Nè cầm thú, cẩn thận đừng để nước đυ.ng trúng vết xăm! Còn có chú ý tắm rửa, không nên lập tức tắm nước nóng, uyên ương dục cũng phải hạn chế chút…”

Nhưng đã chẳng còn ai rảnh rỗi trả lời hắn, hai người kịch liệt giao quấn cùng một chỗ, tiếng thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ ngọt lịm, so với một hồ nước nóng kia còn muốn nóng hơn.

Quỉ Thủ bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng đem cánh cửa khép lại.

Tu ngồi trên viên đá trứng bóng loáng bên bờ hồ nước nóng, nước nóng ngập đến đầu gối, hai chân ngâm trong nước có vẽ nõn nà hơn bình thường. Y tách đôi chân trần ra, ở bắp đùi non là một hình xăm mới tinh vẫn còn hơi rỉ máu, làm cho lá phong trong hình càng thêm đỏ tươi đến yêu dã.

Thu Sơn đứng ở trong hồ, dùng khăn ấm nhẹ nhàng lai đi máu cùng thuốc còn đọng trên hình xăm: “Còn đau không?”

Tu vội vàng lắc đầu, những sợi tóc mai mềm mại nhẹ nhàng xáo trộn. Thật ra làn da nơi hình xăm vẫn còn bỏng rát như lửa đốt, nhưng Tu cũng không cảm thấy khó chịu. Y cảm thụ sự đau đớn này thật rõ, hình như là ấn kí kia cũng theo đó mà khắc thật sâu vào trong lòng y.

“Đây là ấn kí ta cho ngươi, chỉ có ta mới có thể được nhìn. Trên người ngươi có xăm tên của ta, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi là sủng vật của ta.”

Thu Sơn êm ái hôn xuống bên cạnh hình xăm, sau đó ngẩng đầu nhìn Tu, nói:

“Cho dù có muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa rồi, bất kì ai cũng không thể mang ngươi rời khỏi ta. Bất luận ngươi chạy tới nơi nào, ta cũng sẽ đem ngươi bắt trở lại.”

“Tôi không hối hận, chủ nhân. Có thể được ở bên cạnh ngài tôi rất hạnh phúc.” Tu dùng thanh âm êm ái mà kiên định nói.

“Ngươi tốt nhất phải ý thức được đó là một ấn kí vĩnh cữu của ta, ta muốn vĩnh viễn trói chặt ngươi bên cạnh ta.”

Thu Sơn giống như hiệp sĩ một tay nâng Tu tay lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay y, sau đó đem một chiếc ngẫn màu trắng bạc đeo lên ngón tay mảnh dẻ của Tu, dùng thanh âm ấm áp như ánh mặt trời mà hỏi.

“Em nguyện ý vĩnh viễn cùng một chỗ với tôi không, Tu?”

Tu lặng đi một chút, si ngốc mà nhìn chiếc nhẫn với những hoa văn trang nhã trên tay, nhất thời không có cách gì tin tưởng được vào hai mắt mình: “Chủ nhân, đây là…”

“Đây là một cái khóa, chúng ta có thể dùng nó để trói buộc lẫn nhau.”

Thu Sơn duỗi ngón tay của mình về phía Tu, trên đó cũng đeo một chiếc nhẫn tương tự.

“Hức!” Hốc mắt Tu đỏ lên, thình lình không để ý mà nhào vào lòng chủ nhân.

Thu Sơn lại càng giật mình, ôm Tu té vào trong nước. Hắn sợ nước sẽ làm ảnh hưởng đến vết xăm, vội vàng ôm lấy Tu, dùng đôi tay mạnh mẽ nâng y lên khỏi mặt nước.

Sắc trời dần tối, ***g đèn mắc trên các ngọn cây ở xung quanh được đốt lên. Xa xa gần gần, được sắp xếp thành một loạt, ấm áp rọi vào trong hồ. Hai người cả người ướt đẫm gắt gao ôm lấy nhau trong mặt nước, những giọt nước từ tóc họ rơi xuống như chuỗi ngọc trai bị đứt dây, ánh đèn rọi lên làn da họ vẽ ra đường nét cơ thể khỏe đẹp, dưới làn nước gợn lăn tăn, đẹp như tranh vẽ.

Tu gắt gao ôm chặt cổ Thu Sơn, trong lòng có thật nhiều lời muốn nói, nhưng một câu cũng nói không nên lời. Chỉ biết ôm thật chặt lấy bờ vai của chủ nhân, để mặc cho nước mắt nóng rực rơi xuống người chủ nhân.

“Em còn chưa trả lời tôi đó.” Thu Sơn nâng mặt Tu lên, dùng đầu lưỡi liếʍ láp đi những giọt lệ nóng, sau đó áp trán vào trán y, hỏi: “Nguyện ý vĩnh viễn chung sống với tôi không?”

“Tôi… Tôi…” Tu liều mạng muốn nói thành một câu hoàn chỉnh, nhưng vì khóc cùng thở dốc thành ra không thể làm được, đành phải ra sức gật đầu.

Thu Sơn cười, êm ái hôn lên vành tai mềm mềm của Tu.

Chiếc nhẫn nằm trên tay hai người dưới ánh đèn chợt lóe sáng lộng lẫy, như là có một sợi xích vô hình nối kết.

Chủ nhân tự tay nuôi một sủng vật, phải chịu trách nhiệm thật tốt cho cuộc sống của nó. Sủng vật một khi đã thừa nhận chủ nhân rồi, sẽ thờ phụng cả đời.

Đây là một sợi xích dịu dàng, đem hai người trói buộc lại với nhau, không ai có thể rời khỏi ai.

Phiên ngoại

Thêm Bình Luận