Chương 2
Sáng sớm nghe tiếng chim hót để rời giường là một chuyện tương đối tốt, chẳng qua nếu như phát hiện mình thức dậy trong WC, hơn nữa tiểu đệ nhà mình còn chưa cất đi, đang yên vị ngoài quần thì dường như không được tốt cho lắm.
Vu Hằng ngáp một cái, thình lình nhớ tới chuyện phát sinh tối qua liền giật mình. Hắn vội vã đứng lên, ngẩng đầu nhìn tứ phía trong nhà vệ sinh, quả nhiên trông thấy đôi chân đang lủng lẳng trong không khí, tuy rằng so với tối qua có trong suốt hơn, nhưng hắn chắc rằng là cùng một loại.
Đối phương trưng ra một khuôn mặt vô tội, nháy nháy mắt, giơ tay lên vẫy vẫy Vu Hằng: “Sớm a!”
“…Sớm…!” Vu Hằng cũng vô thức đưa tay lên bắt chuyện nhưng lại đột nhiên có cảm giác đại nạn sẽ ập xuống đầu. Hình như hắn đã từng nghe thấy có người bảo rằng, ai đó nhìn thấy ma nghĩa là người đó sắp quy tiên a…
Không, không, không, nhất định là gần đây tăng ca nhiều quá nên đem đầu óc phá hư rồi. Cái vật thể trước mắt chắc là ảo giác, không để ý đến nó, nó sẽ biến mất. Ngày mai hắn phải đối với ông chủ xin nghỉ phép, phải hảo hảo nghỉ ngơi mới được.
“A, thật ngại quá, ngươi vẫn chưa kéo khóa quần!”
“…”
Vu Hằng nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Thế nhưng thân thể hắn theo bản năng chạy nhanh ra ngoài, khóa chặt cửa nhà vệ sinh lại.
Hắn nhìn chằm chằm cửa phòng cả phút cũng không thấy có động tĩnh gì, lúc này mới thở phào một hơi.
Là ảo giác đi…!