Chương 13
Vẫn giữ nguyên bộ dáng như tối hôm trước, Mục Quang Minh yên lặng không nhúc nhích đưa lưng về phía cửa, mặc cho Vu Hằng cầm bồn cầu huơ như nào cũng không thay đổi, điều này làm người nào đó phiền muộn không ngớt.
Thẳng đến khi ăn xong bữa trưa, tên ngốc kia vẫn không có dấu hiệu động đậy, Vu Hằng chỉ đơn giản cầm áo khoác, đi ra ngoài.
Tối hôm qua xem tin tức Mục Quang Minh trên mạng, tuy rằng không có ảnh chụp chân dung nhưng có quay lại hình ảnh bệnh viện, giống như quảng cáo làm Vu Hằng có ấn tượng sâu sắc.
Ra đầu đường bắt taxi, Vu Hằng nói tên bệnh viện rồi quay ra nhìn phía ngoài cửa sổ. Tài xế kia cực kì lão luyện, nhấn ga thẳng bệnh viện mà hướng tới.
Vu Hằng không biết rõ chính mình vì cái gì đột nhiên muốn đến bệnh viện đấy, trên đường đi hắn cũng nghĩ vài lần nhưng nghĩ chưa ra đáp án thì đã đến nơi.
Thanh toán tiền, xuống xe, vào trong sảnh, Vu Hằng tại bàn tiếp tân hỏi được số phòng của Mục Quang Minh, hít sâu mấy hơi rồi mới bước vào thang máy.
Trong phòng bệnh có bốn giường, Vu Hằng liếc qua một lượt liền dứt khoát đi về phía giường trong cùng.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt này lâu như vậy, nhận không ra mới là bất thường đi, tuy rằng cái khuôn mặt nhìn mấy ngày nay vẫn không có chân thực bằng cái trước mắt này.
Vu Hằng nhẹ nhàng bước đến cạnh giường bệnh, nhìn Mục Quang Minh đang nằm trên giường, thân hình gầy yếu, sắc mặt trắng bệch, duy chỉ có đầu tóc là vẫn được chải gọn gàng.
Ngồi bên giường bệnh có một phụ nữ trung niên, từ khi Vu Hằng tiến vào thì vẫn không nhìn hắn, thẳng đến khi hắn dừng lại bên giường Mục Quang Minh thì mới ngẩng đầu lên nhìn.
Trên đời này ngoại trừ ông chủ ở công ty, Vu Hằng đối đãi với người lớn tuổi rất lễ phép, hắn hướng phía người phụ nữ trung niên gật đầu.
Người phụ nữ ấy đứng lên, tuy sắc mặt nàng không tính là tốt nhưng vẫn có chút tinh thần: “Cậu là…?” Nàng nghi hoặc nhìn về phía Vu Hằng.
Vu Hằng chỉ chỉ Mục Quang Minh: “Cháu đến thăm y.”
“Cậu là bạn của Quang Minh?”
Trong nháy mắt, Vu Hằng cơ hồ muốn trả lời là mình bị y ám nhưng lại kịp thời nhịn xuống.
Nghĩ đến quan hệ của hắn với Mục Quang Minh hiện nay cũng coi như hòa hợp, xưng hô một tiếng bạn bè cũng coi như không quá đáng đi, Vu Hằng gật gật đầu, thuận tiện hỏi vài câu: “Bác sĩ có nói y lúc nào thì tỉnh không?”
“Chưa có gì chắc chắn.” Người phụ nữ cúi xuống, vuốt vuốt tóc Mục Quang Minh: “Lúc nào cũng có thể tỉnh a.”
“Thực là câu trả lời tiêu chuẩn.” Vu Hằng bĩu môi, đi một vòng đến đầu giường, thân thủ túm lấy lỗ tai Mục Quang Minh. Khi ngón tay hắn chạm vào lỗ tai đột nhiên liền sinh ra cảm giác không chân thực, nghĩ lại chỉ vừa nãy còn cầm bô ném y mà lại xuyên qua, giờ thì dễ dàng bắt được.
Vu Hằng nhíu mày, định đánh vài cái lên mặt Mục Quang Minh, lại đột nhiên ý thức được bác gái kia còn đang ở bên cạnh, thế là đành thu hồi tay, cười một tiếng nói: “Y thực phiền nha, ngủ lâu như vậy coi như là kỳ tích, mà y sẽ nhanh tỉnh thôi, cho nên bác cứ coi đây là cơ hội để nghỉ ngơi đi.”
Người phụ nữ trung niên cũng chính là bác gái Mục Quang Minh cười khổ gật đầu, tiếp đến lại thở dài một hơi, chẳng biết nghĩ cái gì mà ngay cả tiếng thở dài phát ra còn có âm rung rất nhỏ.
Vu Hằng vừa định lên tiếng an ủi vài câu, thời khắc mấu chốt lại không biết nói gì, đang hung hăng chửi bản thân trong lòng thì bác gái hít một hơi, hướng về phía Vu Hằng cười hiền lành: “Cảm ơn cậu!”
Được người cảm ơn đặc biệt có chút xấu hổ, Vu Hằng cười gượng lại cúi đầu nhìn Mục Quang Minh, hắn vốn không nghĩ sẽ làm rõ nguyên nhân mình lại đến bệnh viện, giờ nhìn thấy cái vị thần kia rồi lại càng thấy bản thân không có lý do gì để tiếp tục ở lại đây nữa liền hướng bác gái kia cáo từ: “Bác à, cháu xin phép về trước nha.”
Bác gái đáp lại một tiếng, chỉ là giữa lúc Vu Hằng xoay người, nàng gọi lại: “Cái này…ta vừa rồi đã muốn hỏi, không biết…cậu có phải bạn trai của Quang Minh không?”
“…Bác nói gì?”