Lúc nàng ta phản ứng lại, giơ tay lên định đánh Tống đại nương tử thì Khương Quán đã nhanh chóng kéo Tống đại nương tử qua một bên.
Vì thế Hứa thị vồ hụt, trực tiếp cắm thẳng mặt vào bùn, bộ dáng đó trông vô cùng chật vật.
“Ả tiện nhân này…”
Hứa thị bò từ dưới mặt đất dậy lại định nhào tới chỗ Tống đại nương tử.
Bốp bốp bốp bốp!
Khương Quán túm lấy Hứa thị rồi vả mạnh nàng ta vài cái liên tiếp, mặt nàng ta bị đánh sưng như đầu heo, đợi khi người của phòng ba phản ứng lại được thì Tống Cửu Trì và Tống Cửu Luy đã đồng tâm hiệp lực cản bọn họ lại rồi.
Cho dù bọn họ ghét Khương Quán nhưng điều đó cũng không cản trợ bọn họ nhất trí đối ngoại, dù sao thì người của phòng ba cũng đã sỉ nhục mẹ của bọn họ!
“Khương Quán, đồ sao chổi nhà ngươi, ngươi buông ta ra ngay!” Mặt của Tống tam nương tử bị đánh sưng như đầu heo, Khương Quán vừa dùng sức đã đẩy ngã người xuống đất.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý mà trên đất có một hòn đá nhỏ, Tống tam nương tử ngã gãy vài cái răng, môi cũng chảy máu, nàng ta phát rồ phát dại như một kẻ điên.
“Tiện nhân, con tiện nhân Khương Quán!”
“Không nói lúc trước các ngươi dựa vào tướng công ta mới có thể được sống cuộc sống không lo ăn mặc, có kẻ hầu người hạ, nhưng nương ta cũng là đại tẩu của các ngươi, ngươi nói chuyện có tôn trọng một chút cho ta!”
Từ lúc xuyên qua đây, Khương Quán đã nín nhịn lắm rồi, lúc này cuối cùng cũng được trút giận một chút, vừa đánh Hứa thị một trận đòn no nên giờ tâm trạng của nàng cũng rất thoải mái!
“Nương!”
Con trai phòng ba là Tống Dương mới bảy tuổi, bình thường là tiểu bá vương được chiều hư, lúc này nhìn thấy nương mình bị đánh cũng giống như một khẩu pháo nhỏ xông tới.
Rõ ràng là muốn tìm Khương Quán để tính sổ, nhưng không ngờ hắn ta còn chưa kịp ra tay thì đã bị Khương Quán xách lên.
“Á, ta phải đánh chết ngươi, tiện nhân, ngươi dám đánh nương của ta, ta đánh ngươi!”
Tống Dương vung vẩy tay định đánh Khương Quán, đáng tiếc là không thành công, bộ dáng này thoạt nhìn còn hơi buồn cười.
“Dừng tay!”
Lão phu nhân vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng, nhưng vẫn là thương đứa cháu trai nhỏ của bà ta mà thôi.
“Khương thị, mau thả Dương ca ra.”
“Tổ mẫu, nếu ta thả hắn ta xuống, hắn ta sẽ định đánh ta.”
Khương Quán nghiêm mặt, vừa rồi lúc phòng cả bọn họ bị bắt nạt, bà ta cũng làm như chẳng thấy chuyện gì hết, thật đúng là thiên vị đến cùng cực mà.
“Tổ mẫu, nàng ta đánh nương của ta!”
Tống Dương mếu máo với vẻ oan ức, tiểu bá vương này vẫn luôn biết cách khiến lão phu nhân thương yêu, quả nhiên, lão phu nhân đau lòng vô cùng, trừng mắt nhìn Khương Quán với vẻ dữ tợn, nói: “Khương thị, ngươi bất kính với trưởng bối, bắt nạt đệ để nhỏ tuổi, đáng vả miệng!”
“Tổ mẫu, để ta vả miệng giúp ngươi!”
Thẩm Thiên vừa nghe thế là lập tức toàn bộ mệt nhọc đều tan biến hết, nàng ta xoa tay xoèn xoẹt định đánh Khương Quán.
“Thật sự tưởng mình là lão phu nhân trước đây sao?” Khương Quán nhìn lão phu nhân với ánh mắt lạnh lùng rồi nói với Tống đại nương tử: “Nương, ngươi đã nhìn thấy chưa?
Chỉ có phòng hai và phòng ba mới là hậu nhân của tổ mẫu, còn chúng ta chẳng là cái thá gì hết.
Trước đây tướng công gắng sức làm việc, lập nên công lao hiển hách, khi ấy sao không nói nhà nào sống của của nhà đấy đi, bây giờ tướng công của ta bệnh nguy trong sớm tối, một người làm thím như ngươi không chỉ không giúp mà lại còn muốn trù ẻo mong tướng công ta mau chết?
Ta nói cho các ngươi biết, ta đánh ngươi còn tính là nhẹ đấy, dù sao bây giờ ta cũng chẳng còn gì để mất cả, cùng lắm thì cùng nhau chết!”
Lời nói dữ tợn của Khương Quán khiến đám người sững sờ, lão phu nhân lập tức đứng hình giống như bị đâm trúng tim đen vậy, sắc mặt lập tức trướng thành màu gan heo!
“Tổ mẫu, Khương Quán này thật quá đáng, ta sẽ dạy dỗ nàng ta giúp ngươi!”
Thẩm Thiên sợ bỏ lỡ cơ hội đánh Khương Quán lần này nên nhanh chóng lao tới trước mặt nàng, kết quả vừa định giơ tay thì đã bị Khương Quán trở tay bắt được.
“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn đánh ta?”
Ha…