Chương 6

Nửa tiếng sau, Ngu Tần trở nên nổi tiếng trong diễn đàn.

— Nữ giáo viên xinh đẹp nhất sau khi tháo mắt kính phong ấn!

— Báo cáo! Cô ấy lười biếng ở trong văn phòng chơi bài! Tùy tiện chụp 1 cái cũng đẹp như vậy, đúng là nữ thần thật sự!

— Cô ấy trên chương trình cũng rất đẹp á, chắc là hôm nay tổ chương trình trang điểm cô ấy ha?

— Trong chương trình cô ấy cũng đeo kính mà? Tôi còn từng nghi ngờ là có phải cô ấy gây sự với người trang điểm hay không mà lại trang điểm cứng ngắc như vậy.

— Cứu mạng, cô ấy không phải là trà xanh à?

— Lầu trên có biết nói chuyện không vậy, khả năng chuyên môn của cô ấy vượt qua kiểm tra, đừng bịa đặt lung tung.

— Trên mạng đều nói cô ấy mà, nói cô ấy EQ thấp, trà xanh muốn chết. Tôi còn xem rất nhiều clip, thực sự hơi...

— Clip đều là kịch bản! U1S1, cô Ngu giảng dạy rất tốt, tôi không tin cô ấy là trà xanh đâu, đừng đi bịa đặt khắp nơi.

Sắc trời không còn sớm nữa, Tống Linh Thư còn phải chạy về biệt thự tham gia ghi hình. Nàng đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào tầng thượng, trùng hợp bảo vệ đi ngang qua. Nàng gọi lại bảo vệ: “Đại ca này, cửa trên tầng thượng chưa khóa, anh cần chú ý tới nó hơn.”

“Ngày thường tôi đều khóa mà, nhưng sợ sinh viên không nghe lời, lén cạy ổ khóa chạy đi chơi.” Bảo vệ bất đắc dĩ nói.

“Vậy anh nhất định phải đề phòng tôi.”

“?”

“Nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ đi cạy ổ khóa đó.”

“...”

Nơi Ngu Tần nhảy lầu chính là trên tầng thượng đó, Tống Linh Thư không xác định được nhiệm vụ sẽ kết thúc lúc nào. Sau này sẽ phát triển ra sao, nhưng để phòng ngừa thì vẫn nói thêm với bảo vệ: “Anh đi đổi ổ khóa mới đi, đỡ phải xảy ra chuyện.”

Bảo vệ nhìn nàng rời đi mà kỳ quái trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui, rồi thực sự đi đổi ổ khóa khác, miễn cho lãnh đạo trường đổ lỗi cho hắn.

Sau khi quay lại biệt thự, nam nữ chính đang làm cơm tối trong bếp, nàng vừa đi qua thì nhận thấy rõ ràng có cameras quét đến đây, cố tình phóng đại sự thay đổi biểu cảm của nàng.

Nàng không tiếng động đi đến trước tủ lạnh, cầm lấy hộp sữa chua, bình tĩnh uống.

“Ơ, hôm nay Ngu Tần xinh đẹp quá nhỉ.” Người nói là nữ chính, cô ấy đang bận rộn chuẩn bị cơm tối cho mọi người.

“Cảm ơn, cô cũng đẹp lắm, cần tôi giúp không?” Tống Linh Thư hỏi.

“Không cần đâu, cô làm việc cả ngày rồi, nghỉ ngơi trước đi. Đêm nay làm món lẩu, sắp xong rồi.” Nữ chính nói.

“Vất vả.” Tống Linh Thư cười cười.

Lúc này Quan Duyệt cũng trở lại, vừa mở cửa đã thấy Ngu Tần đứng làm bóng đèn trong phòng bếp. Cô còn đặc biệt đổi kiểu tóc khác, hô: “Ngu Tần.”

“Tư lệnh Quan về rồi à.” Tống Linh Thư đi lại tủ lạnh cầm chai Coca, nhíu mày.

“Tại sao toàn bộ đều là Coca vậy? Không có Pepsi hả?”

Trịnh Hạo Nam thuận miệng hỏi: “Có vấn đề gì không?”

“Tư lệnh Quan thích uống Pepsi.” Tống Linh Thư nói.

Cả 3 người khác có mặt ở đây đều sửng sốt, Quan Duyệt ho một tiếng, kêu nàng lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao cô biết?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi là em gái—”

“Cô nghĩ tôi tin à?” Quan Duyệt trực tiếp đánh giãy nàng.

“Được rồi, thật ra là như này...” Tống Linh Thư che miệng lại và thì thầm vào tai cô: “Tôi là bán tiên đang tu luyện ở nhân gian, rất nhanh sẽ đắc đạo thành tiên, cho nên tính toán rất chuẩn.”

Quan Duyệt liếc nhìn nàng, chọc chọc vào trán nàng: “Cô một hai phải xem tôi là đồ ngốc mới chịu à?”

Tống Linh Thư che lại trán, không ngừng cười, nói: “Ừm thật ra chỉ là do tôi khá thích chị thôi, cho nên để ý nhiều chút.”

Ngay từ đầu tiếp thu đến bối cảnh trong tiểu thuyết này thì nàng đã hơi thích nhân vật Quan Duyệt này, có nữ sinh nào lại không thích chị gái độc lập tỉnh táo, giàu có xinh đẹp như này đâu? (*^▽^*)

Hơn nữa 2 người còn ở chung 1 phòng, nên tiếp xúc nhiều hơn so với người khác. Không thể tưởng tượng chị gái tốt như này lại là cái lá xanh, cho nên không nhịn được biểu đạt ra sự ưa thích.

Đương nhiên, còn có 1 lý do càng quan trọng hơn — người bạn từng thân nhất của nàng, cũng chỉ thích uống Pepsi.

“Cô vừa mới nói... Thích gì cơ?” Quan Duyệt cứng đơ ngay tại chỗ.

“Thích chị đó.” Tống Linh Thư linh động cười, 2 ngón tay làm hình thả tim về phía cô.

Quan Duyệt chớp mắt, nhìn nàng chăm chú, nhìn thấy đối phương cười càng ngày càng ngọt ngào. Cô hoảng loạn chuyển tầm mắt sang chỗ khác, tim đập nhanh hơn chút, nghĩ thầm: Đây là tỏ tình à?