Chương 3

Cửa toilet được mở ra từ bên trong, Quan Duyệt đã khôi phục lại tâm trạng, cô nghĩ thầm bản thân thật là bị mỡ heo che mắt nên mới nhất thời tin chuyện xạo sự ngốc nghếch như vậy. Xác định rõ ràng với ba mẹ là không có em gái ngoài giá thú xong, cô càng tò mò tại sao Tống Linh Thư lại hiểu rõ mọi chuyện về cô như vậy.

Cô đi ra khỏi toilet, nhìn thấy đối phương vừa hát vừa định ra ngoài thì hỏi: “Ngu Tần, cô đi đâu vậy?”

“Đi tìm Trịnh Hạo Nam, định nói vài thứ với anh ta.” Tống Linh Thư trả lời.

“Nói cái gì mà phải khuya như vậy mới đi nói?” Quan Duyệt nhíu mày, những ấn tượng vừa đổi mới về nàng lại bị đánh rớt trở lại, hơn nữa xung quanh còn có cameras, truyền đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị chửi.

“Đừng đi, chúng ta tiếp tục chơi cờ đi. Khi nãy cô cố ý chạy bởi vì sắp thua đúng không?”

Tống Linh Thư hơi sửng sốt.

Cốt truyện gốc vào cảnh này thì Quan Duyệt không có khuyên can hành vi của Ngu Tần, từ đầu đến cuối đều dùng bộ dạng của người ngoài để đứng xem, coi như mọi chuyện không liên quan đến mình. Người khác hẹn hò tình cảm, cô xem bản báo cáo trước màn ảnh, người khác mở cửa lòng vào đêm khuya khóc thút thít thành cuộn tròn, cô lại xem bản báo cáo trước màn ảnh. Người khác tụ tập mở tiệc sinh nhật, cô vẫn xem bản báo cáo trước màn ảnh. Bởi vậy thường xuyên ở ngoài số đông, nên được các cư dân mạng xưng là “Người phụ nữ tỉnh táo và lý trí nhất.”

Nhưng bây giờ hình như Quan Duyệt biểu hiện ra chút quan tâm đối với nàng, làm nàng cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Đến đây, tiếp tục chơi cờ.” Quan Duyệt chỉ vào tàn cuộc và nói.

“Chị là người tốt.” Tống Linh Thư nói xong thì mặt đầy tươi cười đi ra ngoài làm nhiệm vụ.

“...?”

Cô mới bị phát thẻ người tốt à? Quan Duyệt sửng sốt một lát, sau đó lắc lắc đầu, nghĩ thầm: Đừng bị biểu hiện giả dối của nàng lừa bịp, kỳ thật nàng ta chỉ muốn trốn khỏi ván cờ thôi.

Quan Duyệt lo lắng trái phải, vẫn là không muốn nha đầu này bị mọi người chửi, nên đi tìm khắp biệt thự, rốt cuộc thấy được bóng hình 2 người trên tầng cao nhất, sau đó nghe được nàng nhu nhược đáng thương nói: “Không biết có phải em bị ảo giác hay không, em cứ cảm thấy A Nhã không thích em. Em muốn làm bạn thân với cô ấy, nhưng hình như cô ấy khá xa cách với em. Lúc ăn cơm cũng ngồi rất xa, có hoạt động gì cũng là kêu em cuối cùng, em không biết phải làm sao, Hạo Nam, anh có kiến nghị gì không?”

Sắc mặt Trịnh Hạo Nam phức tạp nhìn nàng, nghe thấy đống lời nói lòng vòng có ý chỉ trích của nàng. Hắn hơi mất kiên nhẫn, nói: “Là ảo giác của cô thôi.”

Quan Duyệt nhíu chặt mày, đang muốn tiến lên kéo Ngu Tần lại thì thấy nàng nở nụ cười thông suốt: “Thì ra là ảo giác à! Vậy em không có vấn đề gì nữa, đi đây, tạm biệt!”

Trịnh Hạo Nam: “?”

Quan Duyệt: “?” Dễ an ủi vậy à?

Tống Linh Thư quay người lại nhìn thấy Quan Duyệt, nàng cười thân thiết kéo cánh tay cô đi xuống lầu. Sau khi trở lại phòng thì nàng chủ động ngồi kế bàn cờ: “Tới tới, tiếp tục chơi.”

Quan Duyệt cúi đầu nhìn cánh tay của bản thân, nhiệt độ điều hòa trong phòng rất thấp, cho nên da thịt hơi ấm. Cô sờ soạng vào chỗ đó theo bản năng, sau đó làm như không có việc gì mà tiếp tục đi chơi cờ.

Chưa đến 2 phút thì Tống Linh Thư đã thua.

“Lại ván nữa!”

Một người phụ nữ muốn mạnh mẽ cả đời thì tuyệt đối không chịu thua!

2 người tiếp tục chơi cờ, có thắng có thua, ngang sức ngang tài, Tống Linh Thư nhìn cô một cách thưởng thức: “Tư lệnh Quan, chị rất mạnh nha, lần sau tôi sẽ tìm chị tiếp.”

“Cũng không cần đâu.” Quan Duyệt nhìn điện thoại, nhận được bản báo cáo của nhân viên gửi đến, nên nói gì cũng không tiếp tục đánh cờ. Cô đi đến chiếc bàn bên cạnh mở máy tính ra, bắt đầu công việc cố định của cô.

Tống Linh Thư nhàm chán đi tắm rửa, thuận tiện xác nhận số điểm.

Tống Linh Thư:【Thống Thống, đã nhận đc điểm chưa?】

Hệ thống:【Thứ nhất, tôi không gọi là... Thôi bỏ đi. Điểm nhận được rồi, đổi bàn cờ trừ 2 điểm, trước mắt còn 108 điểm, cô thật xảo quyệt.】

Hệ thống bởi vì phòng ngừa cô gian lận như lần trước, đem câu nói chuyển sang đối tượng khác, cho nên lần này nhấn mạnh đối tượng là Trịnh Hạo Nam. Ai biết được nàng phàn nàn xong đã kết thúc đối thoại dễ như trở bàn tay.

Tống Linh Thư:【Nhưng tao đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đúng chứ? Đã hoàn thành đối thoại, xúc tiến tình cảm của nam nữ chính.】

Hệ thống:【Có xúc tiến gì đâu?】

Tống Linh Thư:【Đại khái là Trịnh Hạo Nam đang cảm thấy tao là đồ ngu, còn nữ chính thì rất thông minh?】

Hệ thống:【...】

Phải nói là nhìn như đang ngụy biện.

Tống Linh Thư tắm xong, làm khô tóc, thơm tho mở cửa ra. Suýt nữa bị dọa bay màu bởi khuôn mặt trắng bệch trước cửa, tập trung nhìn kỹ mới phát hiện đó là Quan Duyệt đắp mặt nạ lên, nàng hỏi: “Sao chị lại đứng đây.”

“Khi nãy người của chương trình đến đây, phải viết thư tối nay rồi.”

“À, biết rồi.”

Dựa theo quy định thì khách quý phải viết 1 bức thư cho khách quý mà họ yêu thích vào mỗi đêm, sau đó quăng vào hộp thư của đối phương. Trong quá trình có những khách quý liên tục thay đổi người mình thích, cho nên phát sinh những kết quả không thể tưởng tượng được, bởi vậy mánh lới quảng bá lớn nhất trong mỗi kỳ là lá thư được trao cho ai.