Ngày hôm sau là thứ bảy, tất cả mọi người không cần đi làm nên sáng sớm đã rời giường rửa mặt, chải đầu trang điểm, chuẩn bị cho nhiệm vụ hẹn hò ngày hôm nay.
Quan Duyệt thấy bạn cùng phòng sáng sớm đã không ngừng thay quần áo, cô nói: “Em có vẻ rất mong đợi.”
“Tôi chỉ đang thử quần áo thôi.” Tống Linh Thư lấy hết những bộ quần áo của Ngu Tần đều thử qua, xác nhận hoàn toàn không phải gu thẩm mỹ của nàng, sau này rảnh thì nhất định phải đổi tủ quần áo!
Cuối cùng, nàng tùy tiện chọn một cái đầm dây màu trắng, thoạt nhìn sạch sẽ dịu dàng, lại lộ ra xương quai xanh và cánh tay mảnh khảnh.
Quan Duyệt không tin nàng không mong đợi, nếu không tốn nhiều thời gian chọn quần áo như vậy làm gì, còn thay trang điểm xinh đẹp như vậy.
“Thật ra tôi càng thích quần áo trong phòng làm việc của chị hơn, khi nào chị định đưa tôi bộ lần trước tôi chọn vậy?” Tống Linh Thư vừa tô son môi vừa hỏi.
“Bây giờ chị không có hàng đó trong tay, phải điều về từ kho hàng.” Loại của 5 người khác đều còn hàng nhưng vì thiếu 1 bộ của nàng nên Quan Duyệt chậm chạp không đưa cho người khác.
Thu nhập xong, vài vị khách quý nữ cũng lục đυ.c đi đến địa điểm hẹn hò mà chương trình định.
Tống Linh Thư đứng bên đường cái, nhìn dòng xe lui tới, camera chuyển động quanh nàng.
Từng giây từng phút trôi đi, nàng ước chừng đứng khoảng nửa tiếng thì mới thấy bên kia đường có khách quý nam đi đến, là nam 3 Trần Duyệt Minh.
Trần Duyệt Minh là nam sinh thiên loại về văn nghệ, trong tay còn cầm bó hoa. 2 người giáp mặt, anh ta liền cười đưa hoa cho nàng: “Không ngờ thực sự là cô.”
“Anh đoán được là tôi?” Tống Linh Thư lễ phép nhận hoa.
“Thư của cô và Quan Duyệt đều viết tên.” Trần Duyệt Minh nói.
“Đúng rồi, tôi viết tên Quan Duyệt lên đó mà.” Tống Linh Thư càng tò mò.
“Ừm, Vu Triệt nghĩ rằng lá thư viết tên cô là của cô, cho nên chắc hiện tại cậu ta đang ở với Quan Duyệt.” Vốn dĩ phản ứng đầu tiên của Trần Duyệt Minh cũng là định lấy lá thư viết chữ Ngu Tần, nhưng bị Vu Triệt cầm lấy trước. Cho nên anh ta cầm lá thư này với tâm lý mong may mắn, không ngờ thực sự trúng thưởng.
Bây giờ sự hiếu kỳ của Trần Duyệt Minh đối với Ngu Tần vượt xa A Nhã, rõ ràng lúc trước là tính cách giống như thù hận ai, trải qua thất tình lại trở nên rộng rãi đáng yêu lên, nhưng ngẫu nhiên lại lơ đãng lộ ra sự thành thục làm người ta mê muội.
Mấy ngày nay anh ta rất chú ý đến Ngu Tần, muốn tìm hiểu sâu hơn để xem nàng là dạng người gì.
“Muốn đi xem phim không?” Trần Duyệt Minh nói chủ đề yêu thích của cả 2.
“Được đó.”
2 người chọn một trung tâm thương mại và đi thẳng đến rạp chiếu phim, nhưng phim ảnh gần đây đều có chất lượng thường thường như nhau, Trần Duyệt Minh đành phải lựa chọn phim nhựa có độ nổi cá nhân khá cao.
Rạp chiếu phim không có nhiều người, cả 2 ngồi ở trung gian, Trần Duyệt Minh cũng không tiện quấy rầy người khác. Anh ta chỉ đành im lặng xem phim, nhưng càng xem càng buồn ngủ, nên quay sang nhìn trộm Ngu Tần, phát hiện nàng rất nghiêm túc, anh ta tò mò bộ phim này hay lắm à?
Anh ta lấy lại tinh thần lần nữa, tiếp tục nhìn về phía màn hình, cứ lặp lại vài lần như thế, rốt cuộc cũng xem xong bộ phim. Lòng nghĩ quả nhiên Ngu Tần không phải người bình thường, quá có sức thưởng thức và giám định nghệ thuật, dù sao anh ta thưởng thức không tới.
Thực tế nếu anh ta quan sát tinh tế thì có thể phát hiện tốc độ nháy mắt của nàng cực chậm, thậm chí dáng ngồi cũng chả thay đổi.
Bởi vì Tống Linh Thư đang ở trong thần thức tìm hệ thống làm máy chiếu, nhìn xem điện ảnh 5D, quả thực là sảng khoái kí©h thí©ɧ!
Đèn rạp chiếu phim sáng lên, nàng lấy lại tinh thần, biểu tình còn có chút kích động.
“Hay không?” Trần Duyệt Minh thuận tiện hỏi.
“Hay! Đặc biệt là đoạn diễn đánh nhau, cực kỳ xuất sắc!”
“?”
Đây là bộ phim tình cảm, đâu ra đánh nhau? Hay ý là nam nữ chính dùng môi đánh nhau?
Đi ra rạp chiếu phim, Trần Duyệt Minh hỏi nàng muốn làm gì.
Trừ bỏ đóng phim thì Tống Linh Thư chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò thực tế, tối hôm qua kích động như vậy cũng là do muốn thể nghiệm cảm giác hẹn hò chân thật thôi.
Nhưng mà bây giờ nghĩ lại chả có gì để chơi, đơn giản là đi xem phim ăn cơm dạo phố.
Song nàng không nói ra câu gì cũng được, hỏi ngược lại: “Anh muốn chơi gì không?”
Cái này đến phiên Trần Duyệt Minh làm khó, nói: “Tùy tiện.”
“Vậy tùy tiện đi dạo đi.” Giống như nàng đang khống chế cuộc hẹn hò này vậy, anh ta biểu hiện thực sự thành thục và tri kỷ.
Thời tiết bên ngoài nóng bỏng nên 2 người đi dạo ở trung tâm thương mại, câu được câu không mà nói chuyện phiếm, đột nhiên Tống Linh Thư dừng chân.
“Sao vậy?” Trần Duyệt Minh chớp mắt một cái đã thấy nàng giống như ngựa hoang tự thả bay, vọt vào khu trò chơi điện tử bên cạnh, ôm chặt lấy cô gái đứng trước giá bóng rổ.
“Tư lệnh Quan! Trùng hợp vậy!” Tống Linh Thư vui vẻ nói.
Quan Duyệt kinh ngạc quay đầu lại: “Sao em ở đây?”
Trần Duyệt Minh đến gần thì thấy Vu Triệt đứng dưới khung bóng rổ khác, nên đoán được 2 người họ hẹn hò ở đây.