Chương 7

Sáng ngày hôm sau khi Giang Cảnh Xuyên tỉnh dậy, Tô Yên đã sớm rửa mặt chải đầu trang điểm xong, đang ngồi ở trước bàn trang điểm chọn trang sức, hai người không có trao đổi, Giang Cảnh Xuyên trực tiếp vào phòng tắm.

Chờ khi hắn đi ra, Tô Yên còn ngồi trong phòng ngủ, giống như là có lời gì muốn nói với hắn.

Giang Cảnh Xuyên vừa cài nút áo sơ mi, vừa trầm giọng nói: "Có chuyện à?"

Tô Yên thầm nghĩ, kế tiếp cô không chỉ muốn đến xem chỗ làm việc của Giang Cảnh Xuyên, còn muốn theo hắn tham gia yến tiệc gì đó mới được, chỗ làm việc có thể nhìn ra tài lực của hắn, thái độ mọi người trên yến tiệc có thể chứng minh địa vị của hắn, cô không phải một người thích lãng phí thời gian, dù sao cũng phải thăm dò rõ ràng hoàn cảnh của Giang Cảnh Xuyên trước mới đúng.

Nghĩ tới đây, Tô Yên cười dịu dàng đi tới, tự nhiên sửa sang cổ áo cho hắn, giả vờ lơ đãng hỏi: "Nói tới cũng xấu hổ, phu... Ừ, ông xã anh vì cái nhà này của chúng ta mỗi ngày làm việc vất vả như vậy, em cũng không thể vì anh chia sẻ một chút, thực là xấu hổ."

Loại lời nói này Tô Yên quả thực là hạ bút thành văn, tuy rằng Giang Cảnh Xuyên có chút không thể thích ứng thái độ của cô như thế, nhưng trong lòng vẫn là rất hưởng thụ, hắn vốn đang căng mặt, giờ phút này lông mày đều chậm rãi giãn ra.

Hắn ho nhẹ một tiếng, âm thanh cũng ôn hòa lại, "Không có chuyện gì."

Bầu không khí như vậy làm Tô Yên hài lòng, cô ngẩng đầu, nhìn chòng chọc Giang Cảnh Xuyên, nhẹ giọng hỏi: "Trước kia là em không đúng, làm vợ anh lúc nào cũng nên vì anh chia sẻ một hai, nếu như sau này có trường hợp gì cần em tham dự, em nhất định sẽ đến."

Giang Cảnh Xuyên ngẩn ra, nhìn Tô Yên, ánh mắt rất xa lạ, tính cách Tô Yên, hắn cho rằng trong vòng nửa năm này mình đã đại khái biết được, cho dù gia cảnh Tô Yên bình thường, nhưng bởi vì tư chất tướng mạo đều xuất sắc, Tô gia cơ hồ dốc hết toàn lực bồi dưỡng cô, cho nên tính tình cô phi thường kiêu ngạo, ngay cả cô em gái nhà mình được nuông chiều từ bé cũng không dám ngoài sáng trêu chọc Tô Yên.

Hắn biết Tô Yên đó, trừ đối với người nhà cô, còn có ông nội, bà nội hắn, đối với người khác cô đều lười phải liếc mắt, bất quá làm Giang phu nhân, xác thực cũng không cần đi đón ý người khác, chỉ là hai ngày này Tô Yên làm mọi chuyện đều đạp đổ nhận biết trước đó củahắn đối với cô, Giang Cảnh Xuyên nhịn không được nói: "Em làm sao vậy?"

Tô Yên đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh liền hiểu được ý của Giang Cảnh Xuyên, xác thực, quan hệ trước đây của hai người xác thực không tốt, hiện tại lời nói việc làm của cô cùng với trước kia khác nhau quá xa, không có mấy người sẽ tin chuyện mượn xác hoàn hồn, cô cũng sẽ không ngốc đến mức chủ động thẳng thắn, nhưng trong lòng hắn tất nhiên là có điều hoài nghi, đầu óc Tô Yên xoay chuyển thật nhanh, rất nhanh liền điềm nhiên như không có việc gì cười cười, "Chỉ là nghĩ thông một vài chuyện mà thôi."

Đúng, cô kỳ thật không cần giải thích.

Thái độ cô tốt, hay là không tốt, không cần giải thích cho người khác, chỉ là đơn giản nói một câu nói là được. Có một số việc, giải thích càng nhiều, càng dễ dàng lộ ra chân tướng.

Giang Cảnh Xuyên lại tiếp nhận câu trả lời này, ánh mắt hắn sâu xa nhìn Tô Yên, thầm nghĩ, rốt cuộc cô cũng hiểu được trách nhiệm trên thân, tuy rằng không cùng Tô Yên tiếp xúc, nhưng hắn biết, cô không chỉ cao ngạo, càng tự hiểu mình, từ trên xuống dưới Tô gia đều chiều cô, dưỡng cô thành tính cách như thế là bình thường, cùng Tô Yên kết hôn, hắn không có phản cảm, nhưng cũng không có nghĩa là hắn tán thành ánh mắt ông nội, bà nội, lúc chưa kết hôn, hắn cảm thấy cô đã đồng ý trở thành Giang phu nhân, như vậy, cho dù hắn không thích cô, hắn cũng thật lòng coi cô như vợ mà đối đãi tốt.

Nhưng hiển nhiên Tô Yên không phải nghĩ như vậy, bất quá hắn cũng không thấy mất mát, tuy rằng trên người cô có danh hiệu Giang phu nhân, nhưng cô rõ ràng không muốn trả trách nhiệm tương ứng, Giang Cảnh Xuyên không trách cô, bởi vì hắn so với cô cũng không khá hơn chút nào, hắn đã nghĩ, một ngày nào đó, loại quan hệ này giữa bọn họ sẽ tan rã, chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi.

Tuyệt đối không nghĩ đến là thế nhưng cô chủ động yêu cầu hòa hảo.

Nếu nói Giang Cảnh Xuyên đối với Tô Yên một điểm ý kiến đều không có, đó cũng là không thể nào, chỉ là hắn công việc bận rộn, quan hệ với Tô Yên lại không tốt, bình thường hai người gặp mặt cũng không thể nói chuyện, cho nên người vợ này trong lòng hắn cũng là có cũng như không.

Trước kia nói hắn đối với Tô Yên có trách nhiệm, càng không bằng nói hắn là đối với Giang phu nhân có trách nhiệm, cho dù Giang phu nhân là ai, hiện tại Tô Yên không chỉ là vợ hắn trên danh nghĩa, càng là trên thực tế, nghĩ đến đây Giang Cảnh Xuyên thấp giọng nói: "Vậy là tốt rồi, hai ngày nữa thật có bữa tiệc tối, đến lúc đó em đi cùng anh."

Trong thương giới đồn hắn cùng vợ không hợp, cũng là đánh vào mặt mũi vợ chồng bọn họ.

"Được." Trong lòng Tô Yên mừng thầm không thôi.

Kỳ thật Giang Cảnh Xuyên còn rất tốt, đương nhiên, lấy kinh nghiệm của cô xem xét, Giang Cảnh Xuyên đối với nguyên thân cũng không có tình cảm gì, bất quá cô xum xoe như vậy, hắn cũng có thể nể tình như vậy, bởi vậy có thể xem ra, người này tương đối thận trọng, cô thích cùng loại người này giao tiếp.

Giang Cảnh Xuyên nhìn trên mặt cô có nụ cười, trong đầu đột nhiên nghĩ đến việc ngày hôm qua, vốn hắn không nghĩ phải giải thích với cô, nhưng thấy hiện tại cô như vậy, nghĩ hay là nói mấy câu đi, miễn cho cô nghĩ nhiều, liền nói: "Ngày hôm qua Tinh Tinh gọi điện thoại cho anh, nói là gặp em ở trên đường."

Tô Yên đã quên chuyện ngày hôm qua, nghe Giang Cảnh Xuyên thình lình nhắc tới chuyện này, cô chớp chớp đôi mắt, "Ừ, đúng, ngày hôm qua em mua một sợi dây chuyền."

Hắn sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?

Ách, bất quá dây chuyền đó xác thực cũng rất đẹp mắt, chắc cũng rất đắt đi?

Tô Yên thừa dịp Giang Cảnh Xuyên còn chưa nói chuyện, vội vàng xoay người đến bàn trang điểm, từ trong hộp trang sức cầm ra sợi dây chuyền đó, đi đến trước mặt Giang Cảnh Xuyên, trên mặt toàn là nụ cười vừa thỏa mãn vừa ngượng ngùng, "Ngày hôm qua thấy cái này thật sự quá thích, anh xem, đẹp không?"

Giang Cảnh Xuyên bị cô ngắt lời, lúc này cũng chẳng quan tâm giải thích, đôi mắt trợn trắng, đương nhiên, hắn nhìn không phải sợi dây chuyền đó, mà là tay Tô Yên.

Toàn thân cao thấp Tô Yên đều đẹp, trong đó trừ mặt, xuất sắc nhất chính là đôi tay, ngón tay như cọng hành, móng tay màu hồng nhạt phi thường khỏe mạnh, ngón tay cô quấn dây chuyền, dây chuyền đá quý giá trị xa xỉ đó tựa như làm nền.

Giang Cảnh Xuyên có một bí mật, bí mật ai cũng không thể nói, hắn có chứng nghiện yêu tay, không tính rất nghiêm trọng, nhưng nhìn tay Tô Yên, cũng không chuyển được ánh mắt.

"Đẹp không?" Tô Yên lại hỏi một câu.

Giang Cảnh Xuyên lúc này mới phục hồi tinh thần, cuống quít dời ánh mắt, gật đầu, "Đẹp, đẹp."

Giọng nói hắn vào tai Tô Yên là phi thường lấy lệ, nhất thời cô cũng hơi hơi thu liễm nụ cười.

Lẽ nào vừa rồi hắn đang ngẩn người?!

Giang Cảnh Xuyên tự nhiên là không đem ít tiền ngày hôm qua cô xài để ở trong lòng, sau một trận lặng im, hắn chủ động mở miệng nói, "Ngày mai anh có thời gian, dẫn em đi mua vài món trang sức."

Tô Yên thiếu tiền sao? Đương nhiên là không thiếu, bất đắc dĩ cô còn chưa biết dùng tiền thời đại này thế nào, cho nên nghe Giang Cảnh Xuyên nói, lập tức tươi cười rạng rỡ, "Ừ, được!"

Cô thích mua sắm nhất! (^o^)/~

Giang Cảnh Xuyên lúc này mới nghĩ đến chuyện chính, nỗ lực khắc chế mình không nhìn tay Tô Yên, giọng nói phi thường bình tĩnh nói: "Tinh Tinh nói khi đó em ấy đi cùng một người khác là Hoàng tiểu thư, bên ngoài có tin đồn giữa anh và Hoàng tiểu thư này, nhưng chuyện đó không phải là thật, anh cùng cô ta chỉ có duyên vài lần."

Hoàng tiểu thư? ?

Tô Yên nỗ lực nhớ lại một chút, rốt cuộc nghĩ ra hắn nói tới ai, kỳ thật cho dù hắn cùng Hoàng tiểu thư đó có cái gì, cô cũng không để ý, chí ít hiện tại không thèm để ý. Bất quá hắn có thể giải thích với cô như vậy, vậy đại biểu hắn nói thật.

Hắn đã đều như vậy, cô dù sao cũng phải tỏ vẻ mình cảm động một chút, đúng không?

Đàn ông không phải đều thích nhìn phụ nữ cảm động vì hắn sao?

Vẻ mặt Tô Yên phi thường ôn nhu, cô vươn tay chủ động ôm chặt eo Giang Cảnh Xuyên, mặt dán trên ngực hắn, nghe tim hắn đập mau như vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó hơi hơi buông hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ừ, em biết, ngày hôm qua tâm tình xác thực có chút không vui, nhưng em biết, anh không phải người như thế."

Giang Cảnh Xuyên vẫn giống như trước kia, thân thể bắt đầu căng cứng, nhưng lúc này thả lỏng rất nhanh, thậm chí vươn tay do dự có muốn ôm cô lại hay không.

Buổi sáng hôm nay, sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Yên vẫn như ngày hôm qua, tự mình ra cửa tiễn Giang Cảnh Xuyên lên xe, chờ sau khi rốt cuộc không nhìn thấy xe hắn nữa, mới xoay người về biệt thự.

Giang Cảnh Xuyên ngồi trên xe, tâm tình không hiểu trở nên rất tốt.

Lúc này, điện thoại di động hắn vang lên, là bạn tốt Tùy Thịnh gọi tới.

Vừa nhấc máy, Tùy Thịnh liền ầm ầm ĩ ĩ, "Ngày kia là tiệc sinh nhật lão Trần ông có muốn đi không?"

"Ừ."

Xác thực là muốn đi, tuy rằng ông Trần đã về hưu, nhưng ông ta vẫn là người rất có trọng lượng, không thể không coi trọng.

"Ngày đó tôi không có bạn gái, dù sao tôi cũng không nghĩ mang theo, phiền, đến lúc đó cùng nhau đi đi."

Khóe miệng Giang Cảnh Xuyên hiện lên nụ cười nhàn nhạt, thanh âm có chút trầm thấp, "Không được, tôi có bạn gái."

"Tôi khinh, cây vạn tuế ra hoa a, ai a, là Hoàng Vũ Vi, hay là Vương tiểu thư?" Tùy Thịnh hứng thú, bắt đầu truy vấn.

"Không." Giang Cảnh Xuyên khẽ nhíu mày, "Tô Yên sẽ đi với tôi."

"À... A?! Ông nói cái gì, Tô Yên??"

Không đến nửa ngày, trong vòng giao tiếp đều biết, lần tiệc sinh nhật này của ông Trần, Giang Cảnh Xuyên muốn mang vợ cùng đi.