Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xem Ra Anh Rất Có Tiền

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Lục Dạng đem bánh mousse xoài đến, không nhìn thấy Tô Yên, để bánh ngọt trên bàn, làm bộ lơ đãng hỏi: "Tô Yên đâu? Chưa đến à?"

Anh

cố ý đến, vì

anh

biết vào lúc 2 giờ chiều Tô Yên thường đến đây, ngồi ngây ngốc đến 4 giờ thì về. Thật

ra

công việc của

anhrất

nhiều, nhưng mấy ngày gần đây luôn muốn dành một ít thời gian đến đây,



thể không nói với cô vài câu, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô,



thể cùng cô ở một chỗ, như vậy

anh

cũng thấy vui rồi.

Thời gian ngày một ít đi, thời gian thêu của cô cũng sắp kết thúc, tối đa là một tuần, mặc dù biết rõ hành vi của mình

rất

không hợp lí, khoảng thời gian này đối với Lục Dạng vẫn

rất

đáng quý.

Về sau muốn gặp mặt e là

rất

khó, lâu lâu mới



thể nhìn thấy một lần ở những bữa tiệc của giới thượng lưu.

Lục Dạng cảm thấy

rất

buồn, càng bi thảm hơn nữa là

anhkhông dám làm bất cứ điều gì.

Bị lí trí và tình cảm dày vò, khiến cho

anh

mấy ngày gần đây như là không



được một giấc ngủ ngon.

Chu Lộ đang sắp xếp công việc, nghe nói như thế, liếc nhìn Lục Dạng nói: "Gần đây



chút thay đổi, thân thể Tiểu Yên không thoải mái, cho nên mấy ngày này cô ấy làm việc ở nhà.

Anhcũng biết, cô ấy nói thế nào cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Giang,

ra

ngoài như vậy cũng không thích hợp."

Trước khi Tô Yên công bố chuyện này cô không dám tự ý gây chuyện, cũng không nhất thiết phải

chuyện Tô Yên mang tha

ra, nếu phạm vào cấm kỵ của nhà họ Giang, cô cũng không được yên ổn.

Lục Dạng lo lắng hỏi: "Cô ấy bị gì? Tại sao lại khó chịu?



nặng lắm không?"

Chu Lộ ở trong lòng chậc chậc hai tiếng, Tô Yên thật hấp dẫn, nắm chặt Giang Cảnh Xuyên, bây giờ đến Lục Dạng, biết rõ cô ấy đã kết hôn, vậy mà cứ như vậy yêu thương cô ấy: "Không sao, chắc là do thời tiết thay đổi, chưa thích ứng được, qua vài ngày là khỏi thôi."

Trùng hợp lúc đó dì Vương đi đến nhìn cô nói: "Phu nhân, tuy rằng cô không tin vào việc người ta nói mang thai không được chơi di động và máy tính, nhưng cũng nên hạn chế bớt,

cóphóng xạ."

Tô Yên bất đắc dĩ: "TV cũng



phóng xạ, bóng đèn cũng

có."

Vấn đề này ba ba

rất

quan tâm, ngày hôm qua lên mạng tra xét, tuy rằng không nói di động không



phóng xạ, ở thời đại này, mặc dù

rất

khó để tránh, cũng không nhất thiết uốn cong thành thẳng.

Dì Vương cũng không nói gì, dù sao đây là những kiến thức căn bản, cũng không thể cắt đứt tất cả các mạch điện của biệt thự.

Chờ dì Vương ôm chăn lên lầu, Tô Yên nhìn QQ rối rắm, cô không biết phải trả lời sao cho vừa lễ phép vừa hợp lí?

Tô Yên: "Tôi đỡ rồi, cám ơn ngài Lục."

Thái độ của cô chắc là đủ lễ phép rồi phải không? Sợ Lục Dạng trả lời lại, cô nhanh chóng bổ sung: "Hôm nay



việc, lần sau tôi mời tiên sinh

ăn cơm,

rất

hân hạnh được đón tiếp."

Lục Dạng nhìn chằm chằm chữ “tiên sinh”, cười khổ một chút, chữ hay.



lẽ từ đầu tới đuôi, trong cuộc sống của cô,

anh

ngay cả làm một vai phụ mờ nhạt cũng không được.

Thấy Lục Dạng không



ý định nói chuyện phím với cô, Tô Yên cảm thấy thư thái hơn, nếu



thể, cô hi vọng Lục Dạng đừng làm gì, để cho cô bình yên hết tuần này, sau này cô và

anh

muốn gặp mặt cũng khó.

Lục Dạng là một người thông minh, tuy là cháu ngoại, nhưng

anh



thể lướt qua con trai và cháu nội trai, đoạt lấy quyền hành từ tay ông Trần điều đó cho thấy.

Người này dù nói về năng lực hay thủ đoạn đều hơn người, người như vậy

rất

biết điều, tối thiểu cũng biết làm thế nào để đạt được lợi ích cho bản thân.

Cô thích người như vậy, đồng thời cũng sợ phải chống lại người như vậy.

Bây giờ trên cơ bản



thể xác định Lục Dạng



tình cảm với cô, Tô Yên rên một tiếng, tiếp tục cúi đầu uống trà.

Cô không cảm thấy đây là một loại hạnh phúc, mong Lục Dạng sớm đã thông tư tưởng, quay đầu là bờ.

3 giờ chiều, Giang Cảnh Xuyên về, vốn tính hôm qua đi Tô gia báo tin vui, khổ nỗi hôm qua Tô yên không đi được, đành phải hoãn lại.

Hôm nay Giang Cảnh Xuyên về sớm, muốn cùng Tô Yên về nhà họ Tô ăn cơm chiều, báo tin vui này cho người nhà họ Tô biết.

Ngồi trên xe, Giang Cảnh Xuyên nhìn bộ dáng

buồn ngủ của Tô Yên, không khỏi lo lắng hỏi: "Buồn ngủ lắm hả? Em cứ ngủ một giấc đi đến nơi

anh

gọi em.

So với trước khi Tô Yên mang thai, khác biệt lớn nhất là cô

cóthể ngủ cả ngày ngủ thế nào cũng không thấy đủ, trước khi mang thai, cô và Giang Cảnh Xuyên vui đùa đến sáng, sáng hôm sau vẫn tỉnh táo dậy ăn sáng, bây giờ, buổi tối 11 giờ đi ngủ, hơn 7 giờ mới dậy, nghỉ ngơi đúng quy luật, vậy mà vẫn không thấy đủ.

Vừa nghe Giang Cảnh Xuyên nói, cô không thấy rối rắm nữa, nhắm mắt ngủ, không bao lâu, Giang Cảnh Xuyên dựa vào cô, chợt nghe tiếng thở đều đều, hiển nhiên là đã ngủ say.

Giang Cảnh Xuyên điều chỉnh nhiệt độ trong xe còn 26 độ tương đối ấm áp, mở nhạc nhẹ, trong xe tràn ngập âm thanh piano thánh thoát chảy vào lòng người bình tĩnh.

Anh

không dám chạy nhanh,

rất

may mắn bây giờ không phải là giờ cao điểm đông người đi làm về, bằng không với tốc độ như rùa này, không chừng

rất

nhiều người lớn tiếng chửi mắng.

Lúc Giang Cảnh Xuyên chờ đèn đỏ, lâu lâu lại nhìn Tô Yên, cô ngủ

rất

say,



lẽ ý thức được trong bụng mình đang mang em bé, cô theo bản năng lấy tay che bụng, động tác như vậy đặc biệt đáng yêu,

anh

nhịn không được cũng lấy tay sờ,

rất

may không



đánh thức Tô Yên.

Lúc Tô Yên kết hôn, ông nội Giang cho cô vài bất động sản,

cóhai tiểu khu ở gần công viên, sau khi cô kết hôn, nhà họ Tô và nhà họ Tần cùng chuyển vào, sống chung một khu.

Đương nhiên ông nội Tô và ông ngoại Tần cũng hiểu được trực tiếp dọn vào không ổn, cho nên cho Tô Yên một ít tiền, trong lòng hai nhà hiểu rõ, căn nhà còn lại là của Tô Yên, cho nên không



ai quá phận chiếm lấy.

Hai nhà ở gần, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên về ăn cơm, ông Tô bảo ba Tô mời ông Tần qua, chỉ



vài bước đường.

Con gái và con rể về nhà ăn cơm là chuyện thường đối với những gia đình bình thường, nhưng ở nhà họ Tô lại là chuyện lớn, sáng sớm mẹ Tô đi chợ mua cua đồng còn tươi và hải sản, nhờ mấy cô dì giú đỡ, làm một bàn cơm toàn đồ ăn Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên thích ăn.

Nhà họ Tô gồm ba gian hai phòng, ông Tô ở một gian, ba mẹ Tô ở một gian, còn một Giang giữ lại cho Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên lâu lâu về ở.

Những thân thích khác ở nhà riêng của họ trước đây.

Nhà họ Tần cũng giống như nhà họ Tô, giữ lại cho Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên một phòng.

Tần Trạch Vũ đáng lý

ra

phải tăng ca cũng bị gọi về, người ở hai nhà ngồi vào bàn cơm trong phòng lớn, Giang Cảnh Xuyên nhìn món cua đồng trước mặt Tô Yên, không khỏi cảnh giác.

Mẹ Tô ở một bên lý giải: " Đây là cua đồng tươi loại một, hôm nay mới mua về, Tiểu Yên ăn thử đi, Cảnh Xuyên cũng thử nha.

Giang Cảnh Xuyên cảm thấy tin tức tốt không thể giấu, phải nói liền, bằng không nếu phạm vào điều cấm của phụ nữ



thai, vậy không ổn, nghĩ vậy,

anh

đặt đũa xuống.

Thấy

anh

ta nghiêm túc như vậy, những người khác đồng loạt im lặng, nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, nghĩ

xem

anh

muốn nói gì.

"Khụ khụ, ông nội, ông

ngoại......" Giang cảnh xuyên dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Ba mẹ, các cô dì chú bác, con



tin tốt muốn báo cho mọi người, Tiểu Yên mang thai."

Anh

đã tận lục không chế tâm tình của mình, nói đến hết giọng điệu vẫn phá lệ nhẹ nhàng.

Nhà ăn nhất thời im lặng.

Vẫn là ông Tô phản ứng nhanh, kích động đứng lên, bộ mặt tương đối phong phú, ông cẩn thận nhìn Tô Yên, hỏi: "Tiểu Yên, là thật sao?"

Bởi vì mang thai, Tô Yên cảm thấy yêu quý nơi này hơn, đặc biệt đối với người thân, thân thiết hơn, cô cúi đầu ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Mẹ Tô ôm một bụng câu hỏi muốn hỏi, liếc mắt nhìn đến món cua đồng trên bàn, nói thì chậm mà xảy

ra

thì nhanh, bà nhanh chóng bưng món cua đồng mang vào bếp, vừa đi vừa nói: "Không thể ăn, món này không thể ăn!"

Một đứa em họ của Tô Yên la lên: "A, con muốn ăn...."

Nhóc

rất

muốn ăn cua đồng, cuối cùng cũng chờ được.

"Ăn cái gì mà ăn, chỉ biết ăn thôi!" Dì của Tô Yên, chính là mẹ của đứa em họ lúc nãy quát lớn một tiếng, "Chị họ của mày mang thai, mày muốn chị mày ngồi nhìn mày ăn à? Đi xuống bếp ăn đi!"

Cậu em họ đáng thương liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, chạy xuống bếp ăn cua đồng.

Cha Tô muốn trò chuyện vui vẻ với con gái, nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên bên cạnh Tô Yên, nuốt những lời căn dặn thân thiết vào bụng, chỉ



thể kín đáo nhắc đi nhắc lại tốt tốt tốt, hốc mắt đỏ lên.

Buổi tối hôm nay, ông ngoại Tần và ông nội Tô vốn không được phép uống rượu ngồi cùng một chỗ uống thật nhiều, trên mặt hai người lộ vẻ vui mừng.

Đứa bé trong bụng Tô Yên đối với họ không phải là người thân bình thường, dù sao cục cưng cũng mang dòng máu nhà họ Tô và nhà họ Tần.

Lời nói thật sự nói, đối với bọn họ mà nói, Giang Cảnh Xuyên

cóthể là người ngoài, nhưng đứa bé này tuyệt đối không phải người ngoài.

Sau bữa cơm, Giang Cảnh Xuyên bị ba Tô và mấy chú bác Tô kéo sang một bên nói chuyện phiếm, phỏng chừng là trao đổi kinh nghiệm làm cha, Tô Yên tất nhiên là bị mẹ Tô và mấy dì Tô kéo đến phòng riêng tâm sự.

"Bây giờ cảm thấy thế nào?



muốn ăn cái gì không? Khẩu vị vẫn tốt chứ?" Mẹ Tô

rất

quan tâm chuyện này.

Bởi vì đều là người từng trải, mọi người ai cũng biết mang thai vất vả như thế nào.

Mợ và dì cũng bắt đầu lên tiếng:" "Đúng đúng đúng, lúc trước mợ mang thai đặc biệt thèm ăn món củ cải ngâm mẹ làm, làm tăng cảm giác ngon miệng."

Tô Yên nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không đặc biệt thèm ăn cái gì, nhưng mà gần đây luôn cảm thấy mệt mỏi, ăn xong liền muốn đi ngủ."

"Không sao, ai mang thai cũng vậy." Mẹ Tô vỗ vỗ lưng Tô Yên, hạ giọng nói: "Nếu con muốn ăn cái gì, cứ nói với mẹ."

Mợ nghe lời này vui mừng nói: "Chị em tốt của tôi, chị nói những lời này là



ý gì, Tiểu Yên so với lúc chúng ta mang thai tốt hơn nhiều, ở chung một chỗ với mẹ chồng muốn ăn gì cũng xấu hổ không dám nói, nhà họ Giang nhiều người giuos việc như vậy không phải ngồi không ăn lương, yên tâm đi. Nếu chị lo lắng,

cóthể chờ bụng Tiểu Yên to hơn một chút, đi qua đó chăm sóc."

Tô Yên biết mẹ Tô quan tâm mình, nhẹ nhàng khuyên nhủ: ""Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con muốn ăn cái gì liền



cái đó để ăn."

Trước kia ở nhà không



ai dám bỏ bê cô, chớ nói chi là hiện tại, bất quá bây giờ cô sắp làm mẹ,



thể hiểu được tâm trạng của mẹ Tô, biết rõ con gái không thiếu thứ gì, nhưng vẫn thường xuyên lo lắng con ăn không ngon mặc không ấm, hận không thể ngay lập tức thu xếp hành trang chuyển qua chiếu cố con gái.

Những người phụ nữ đã lập gia đình ngồi chung với nhau,hơn nữa còn bàn về chuyện mang thai, tự nhiên không thể tránh khỏi nói một số chuyện tế nhị.

Mẹ Tô da mặt mỏng, ngại ngùng nói những lời này cùng con gái, mấy mợ của Tô Yên đều thẳng tính bộc trực, trực tiếp nói với Tô Yên: "Tiểu Yên, lời này bọn ta nói phỏng chừng cũng là nói vô ích, nhưng mà trưởng bối luôn muốn dặn dò một chút, mấy tháng đầu cần phải chú ý, không thể làm liều nha."

Làm liều?

Vài giây sau Tô Yên hiểu

ra, hai bên tai đều đỏ, cùng những người đã đã kết hôn nói chuyện này, thật sự là khảo nghiệm sức chịu đựng mà, cô chỉ



thể ngập ngừng gật đầu.

Hai vợ chồng ngồi xe trở về, tương đối im lặng, Giang Cảnh Xuyên không thể so với Tô Yên, mấy chú, cậu của Tô Yên thật bưu hãn, lời nói đều mang ý nghĩa trên câu chữ trong thời gian này phải tu thân dưỡng tính, không thể làm.

Đàn ông nói không được làm mang nhiều ý nghĩa hơn so với phụ nữ.

Không làm, không chỉ nói không thể làm với vợ, càng không thể làm bừa với phụ nữ bên ngoài.

Giang Cảnh Xuyên thật bất đắc dĩ,

anh

không biết

anh

làm sai cái gì, cần nhắc nhở cái gì nhóm thân thích đều nói hết.

Anh

nhìn háo sắc vậy sao?

Rất

đói khát sao?

Thật khó hiểu.

Nếu vì vợ mang thai mà nɠɵạı ŧìиɧ, người như vậy nên chết đi.

"Lời

anh

nói lúc trước



hiệu lực vĩnh cửu." Giang Cảnh Xuyên sợ Tô Yên lo được lo mất, nhịn không được phá vỡ sự trầm mặc.

Tô Yên đang suy nghĩ, nghe thấy lời này liền sửng sốt, "Cái gì?"

Anh

không nói nhiều, chỉ một câu? Đây là hứa hẹn sao?

Giang Cảnh Xuyên



chút ngượng ngùng, nhưng lại cảm thây vào lúc vợ mang thai, nên hứa hẹn để vợ an tâm, nhân tiện nói: "Lúc trước

anh

đã nói,

anh

đối với đám đàn bà con gái bên ngoài không



hưng thú, sẽ không nɠɵạı ŧìиɧ, lời này luôn luôn

cóhiệu lực."

Tô Yên ngẩn

ra, lập tức cười nói: "Biết rồi."

Không biết vì sao, ở phương diện này, cô tuyệt đối tin tưởng Giang Cảnh Xuyên, không lý do, chính là cảm giác tin tưởng, cảm thấy người thanh cao chính trực giống như

anh, chắc chắc sẽ không làm những chuyện như thế.

"Anh

đã đọc một quyển sách, nói phụ nữ mang thai tương đối mẫn cảm, cho nên, về sau

anh

sẽ tận lực tan làm sớm, nếu phải tăng ca, cũng sẽ đem công việc mang về nhà để làm, cũng sẽ không đi xã giao, toàn tâm toàn ý bên cạnh em." Giang cảnh Xuyên khác với nhyungwx người đàn ông khác,

anh

rất

mong đứa trẻ này, nên sẽ ở cùng cô suốt quá trình mang thai để nhìn cục cưng trong bụng lớn lên từng ngày, hai vợ chông trong lúc rãnh rỗi sẽ thảo luận một chút về tương lai của đứa nhỏ, ngẫm lại cảm thấy thật thú vị.



thể suy đoán giới tính của cục cưng, diện mạo, tán gẫu về cách giáo dục cục cưng.

Thật không?" Tô Yên



chút nghi ngờ.

Cô biết

đối với Giang Cảnh Xuyên công việc

rất

quan trọng, cho dù là lúc đi chơi,

anh

đều nhận thư đúng giờ mỗi ngày, mỗi ngày đúng giờ tan tầm, thậm chí



lúc phải tăng ca làm việc vào hai ngày cuối tuần hoặc ngày lễ.

Mặc kệ

anh



nói thật hay không, bây giờ

anh



tấm lòng như vậy cô cũng thấy hạnh phúc rồi.

"Đương nhiên là thật, mang thai không phải là chuyện của riêng em." Giang Cảnh Xuyên vừa nói vừ sờ vào vùng bụng còn bằng phẳng của cô, "Em làm một người mẹ đạt chuẩn,

anh

chịu trách nhiệm làm một người cha chuẩn mực vĩ đại, thế nào?"

Lời này nghe thật hay.

Tô Yên đánh

anh

một cái: "Vì sao em chỉ đạt tiêu chuẩn còn

anhlại vĩ đại?"

"Ý trên mặt chữ, em đã tuyệt vời rồi, phải để cho

anh

biểu hiện một chút chứ?"

" "...... Miễn cưỡng đáp ứng

anh."

Giang Cảnh Xuyên thở dài một hơi, "Anh

bây giờ hơi lo lăng cho nhân viên của Giang thị, ngày mai

anh

không muốn đi làm, cứ tiếp tục như vậy chờ đến khi cục cưng sinh

ra? Làm ông chủ

anhthật



lỗi với họ."

"Nói đi nói lại vẫn là cục cưng quan trọng hơn." Tô Yên đã không còn giận, chỉ muốn trêu Giang Cảnh Xuyên một chút.

"Nào

có."

"Sao lại không,

anh

xem

trước khi em mang thai

anh

mỗi ngày đều hết giờ mới tan làm, hiện tại em mang thai

anh

liền nói không đi làm, quả nhiên là yêu thương cục cưng." Không bị cục diện bế tắc làm ảnh hưởng Tô Yên tiếp tục ăn dấm chua.

Giang Cảnh Xuyên nhìn thấy trong mắt Tô Yên toàn ý cười, biết cô không thật sự tức giận, "Nói thật, chuyện này

anh

mới phải là người lo lắng.

Anh

rất

sợ em yêu con nhiều hơn

anh."

Tô Yên khẽ hừ một tiếng, không



phản bác, bởi vì Giang Cảnh Xuyên nói

rất

đúng, mới chỉ biết cục cưng ở trong bụng mình mới



2 ngày, Tô Yên yêu con hơn bất kỳ ai.

"Em cư nhiên không phản bác một lời, như vậy liền chấp nhận?" Giang Cảnh Xuyên còn tưởng Tô Yên ít nhất cũng dôc

anh

hai ba caua, nào ngờ đâu cô cái gì cũng không nói, trong lòng Giang Cảnh Xuyên không chút cảm giác gì.

"Em không muốn nói dối."

Quên đi, lời này coi như cũng phả bác chút ít, Giang Cảnh Xuyên cảm thấy hài lòng.

Trở lại biệt thự, dì Vương còn chưa ngủ, nhanh chóng đi hâm hai ly sữa nóng, dặn dò Tô Yên vài câu, sau đó mới về phòng ngủ.

Kể từ ngày hôm qua Giang Cảnh Xuyên bắt đầu trở nên yêu thích bài hát "Côn trùng bay.",

anh

cảm thấy đặc biệt thích, vừa về phòng ngủ liền bắt đầu hát, Tô Yên nghe đến phát ngán.

"Tùy Thịnh nói chờ sau khi đồ thiết kế xong sẽ đưa em

xem."

Trên giường lớn, Tô Yên nằm trên bụng Giang Cảnh Xuyên, nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, cười cười" "Nếu

anh

đã nói tin tưởng Tùy Thịnh,

anh

ta sẽ cố gắng."

"Nhưng mà

anh

cảm thấy



hau tình huống xấu. Tùy Thịnh đối với con gái để ý, nhưng đối với con trai thì không quan tâm lắm." Đây là lời nói thật, Tùy Thịnh cả người toàn nghĩ đến con gái, còn nói nhất định phải trang trí một phòng dành cho con gái.

"Em thấy không phải chỉ



Tùy Thịnh,

anh

cũng thế." Tô Yên bây giờ không còn lo lắng Giang Cảnh Xuyên trọng nam khinh nữ, cô cảm thấy cần phải lo lắng một chút về vấn đề trọng nam khinh nữ.

Bị vạch trần, Giang Cảnh Xuyên sờ sờ mũi, cười một tiếng: "Tuy rằng trong lòng

anh

yêu mến ocn gái hơn một chút, con trai thường hay nghịch ngợm gây sự, nhưng mà nam nữ đều giống nhau."

Con tau lúc lên bảy tuổi, đến con chó còn ghét bỏ, chớ nói chi người.

"Nếu

anh

thích con gái như vậy, sao không thấy

anh

đối tốt với Tinh Tinh? Tô Yên tì mò hỏi.

Giang Cảnh Xuyên nghĩ "Anh

không phải không thích Tinh Tinh, lúc em ấy mới sinh

anh

rất

mừng, chẳng qua khi đó

anh



rấtnhiều chuyện muốn làm, đến khi em ấy biết nói,

anh

lại đi du học, mỗi năm chỉ gặp



vài lần, dần dà liền trên nên như bây giờ. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy hơi tiếc, nhưng mà lại không

cóbiện pháp, em gái và con gái khác nhau, dù sao nếu

anh



con gái,

anh

khẳng định sẽ luyến tiếc rời bỏ bé."

"Còn con trai?" Tô Yên nghẹn cười hỏi.

"À." Giang Cảnh Xuyên rõ ràng

rất

vui vẻ lại phai nhạt đi

rấtnhiều, "Con gái và con trai không giống nhau, từ nhỏ liền giáo dục con ý thức sống độc lập."

Ý nói nên làm thì làm, chúng ta nên đi

ra

nước ngoài du lịch.

Đãi ngộ

rất

khác biệt.

"Đúng rồi, em bây giờ ở nhà làm việc? Chu Lộ không nói gì chứ?" Giang Cảnh Xuyên nhớ tới

chuyện này, làm bộ lơ đãng hỏi.

Tuy rằng

anh

cùng vợ cả đời này không



khả năng tách

ra, nhưng nghĩ tói Lục Dạng, nhìn báo tài chính và kinh tế viết tin về Lục Dạng,

anh

thấy phiền lòng.

Anh

cũng từng nghĩ qua,



thể khiến cho

anh

yên lòng, chỉ

cómột khả năng là Lục Dang nhanh chóng kết hôn.

Lục Dạng kết hôn,

anh

mới



thể an tâm.

Tô Yên gật gật đầu: "Ừ, chủ yếu là hàng này phải ngồi một tiếng trên đường, em hiện tại mỗi ngày đều muốn ngủ, còn

có, công ty hiện tại đang trang trí lại, vì an toàn em không



ý định qua đó, Chu Lộ cung xkhoong



ý kiến, dù sao thì công việc của em cũng

rất

nhanh sẽ kết thúc."

"Vậy tốt rồi." Giang Cảnh Xuyên muốn hỏi một chút về Lục Dạng, nhưng trong lòng

anh

rất

rõ ràng, vợ mình và Lục Dạng không xuất hiện cùng nhau, bình thường cũng không



liên hệ, nhắc đến Lục Dạng quá nhiều,

anh

sợ Tô Yên sẽ nghi ngờ.

Nếu thông qua

anh, khiến Tô Yên biết được Lục Dạng thích cô,

anh

sẽ thêm một tình địch.

Tô Yên trong lòng nghĩ đến chuyện của Lục Dạng, không khỏi

cóchút phiền lòng, liền giống như tán gẫu việc nhà nói: "Em vẫn luôn nghĩ để Lục Dạng cùng em gái làm cùng một phòng. Hiện tại sắp mở triễn lãm, hai người còn chưa diễn."

Giang Cảnh Xuyên không nghĩ tới Tô Yên chủ động nhắc tới Lục Dạng, làm bộ như không



việc gì sờ sờ tóc nàng, "Không nghĩ tới em còn

rất

nhiệt tình."

Tô Yên cảm thấy mình



khả năng chột dạ, nghe nói như thế định to tiếng phản bác, nhưng lại sợ Giang Cảnh Xuyên nhìn

ramanh mối, chỉ



thể nhịn xuống, than thở nói: "Dù soa xong việc thì thôi."

"Các người làm cùng phòng em gái

anh

nhìn thấy, nói thật, không phải là mẫu người Lục Dạng thích, em không muốn quan tâm, với em cũng không



quan hệ gì."

Tô yên truy hỏi: "Vậy

anh

ta thích người như thế nào?"

Cô không biết mình hỏi vấn đề này, chỉ nghĩ đây là câu chuyện phiếm của hai vợ chồng.

Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại, bạn gái trước kia của Lục Dạng ai nấy đều xinh đẹp hào phóng, dịu dàng săn sóc, Lục Dạng thích người nào

anh

không xen vào, nhưng không thể bởi vì vợ mình giống như thế, thằng nhãi này từ từ quan sát?

Má nó!

Tô Yên trong lòng thở dài một tiếng, cảm giác không tốt lắm.

Hai vợ chồng tâm sự, lại thảo luận về Lục Dạng, hàn huyên một chút chuyện khác liền ngủ.

Sau hai ngày, Tô Yên nắm chặt thời gian thêu cho xong, mũi kim cuối cùng đâm xuống, cô thoải mái

rất

nhiều, viecejnayf nói rằng cô lập tức sẽ nhận được tiền công, cũng nói rằng sau này cô và Lục Dạng rât sít khi gặp mặt, tảng băng treo trước ngực cũng rơi xuống.

Chu Lộ nói với Lục Dạng, Tô Yên đã hoàn thành công việc, "Lục tổng, tiền thù lao sau triển lãm phát hay bây giờ phát?"

Lục Dạng đứng trước cửa sổ nhìn xuống đất, trên mặt

anh

mang một chút mất mát, trầm mặt trong chốc lát, cúi đầu nói: "bây giờ phát."

Chu Lộ cũng đoán được tâm tư của Lục Dạng, không hi vọng

anh

tiếp tục trầm luân, nói: "Không bằng

anh

đưa trước cho tôi, tôi đưa lại cho cô ấy."

"Không." Lục Dạng không hề nghĩ ngợi cự tuyệt, "Tôi chuyển khoản cho cô ấy."

Anh

không muốn bỏ qua cơ hội nói chuyện phiếm với cô lần nữa.

Tô Yên nhìn tin nhắn Lục Dạng gửi tới, nếu như là lúc trước,cô sẽ thấy phiền, nhưng lần này lại khác, bởi vì Lục Dạng hỏi số tài khoản của cô, điều này đại biểu cô sắp lãnh lương.

Điều này khiến cho người ta thật hưng phấn?

Sao



thể không khiến cho người ta vui vẻ?

Thật

ra, sau này Tô Yên nhận

ra, chuẩn bị kết hôn cô



rấtnhiều tiền, dựa theo tập tục của thành phố A, trước khi kết hôn nhà trai phải đưa tiền biếu cho nhà gái, tiền biếu của nhà họ Giang

rất

nhiều, số tiền kia ba mẹ Tô đều chuyển vào thẻ của Tô Yên, sau khi Tô Yên lấy chồng, hai nhà Tô Tần đều chuẩn bị

rấtnhiều đồ cưới, ngay từ lần đầu nhìn thấy thẻ, cô đã tra trên mạng, nếu quên pass



thể mang chứng minh nhân dân đến ngân hàng lấy lại, vì vậy cô đã đi theo dì Vương đến ngân hàng đổi pass.

Vừa nhìn thấy những số không tim Tô Yên đập mạnh, không thể không nói, kết hôn

xem

như là trở thành người giàu

có.

Sau này Tô Yên

rất

nhiều lần suy nghĩ, nếu cô sớm nhận

ramình



rất

nhiều tiền, cô



thể sẽ không lựa chọn ôm đùi Giang Cảnh Xuyên, dù sao chuyện vui sướиɠ nhất trên đời này chính là cầm tiền của mình, tiếc là suy nghĩ thật lâu cũng không

ra

đáp án, cuối cùng chỉ



thể nghĩ, gạo đã nấu thành cơm, tình cảm với Giang Cảnh Xuyên đã đi tới bước này, rối rắm chi cho mệt não.

Tô Yên vừa đem số thẻ gửi cho Lục Dạng, lập tức tin nhắn được gửi đến.



thêm năm vạn được chuyển vào Σ(°△°|||)

Cái này cùng hợp đồng không giống nhau? Rõ ràng lúc trước chỉ nói



3 vạn! Hiện tại cư nhiên nhiều hơn 2 vạn!

Tô Yên cũng chẳng quan tâm chuyện khác, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lục Dạng để xác nhận: "Sao lại nhiều như vậy?

Cóphải chuyển nhằm hay không?"

Lục Dạng nhìn thấy tin nhắn liền nở nụ cười: "Bởi vì cảm thấy tác phẩm của cô sẽ giúp cho buổi triển lãm của ông nội tôi thành công, cho nên số tiền dư

ra

là tiền thưởng, cám ơn cô đã giúp đỡ trong khoảng thời gian này."

Quên đi,

anh

nguyện ý trả nhiều thì lấy nhiều.

Cũng không thể vì một hai vạn mà cùng Lục Dạng dây dưa, Tô Yên lễ phép bày tỏ lòng biết ơn sau đó chưa tới một phút liền nhah chóng đi

ra

ngoài.

Nhận được tiền phản ứng đầu tiên là đem tiền đi mua cái ví đã nhìn trúng.

Tô Yên đi đến trung tâm thương mại, cô gái bán hàng liếc mắt một cái đã nhận

ra

Tô Yên, tủm tỉm cười hỏi: "Tiểu thư, hôm nay cô đến mua cái này sao?" Cô ấy hiểu ý chỉ tay về phái quầy bán ví nam.

"Ừ!" Tô Yên gật đầu, phi thường hào phóng lấy thẻ

ra, "Quẹt thẻ."

Dùng tiền mình kiếm được mua quà cho Giang Cảnh Xuyên, cảm giác này thật tốt.

Cô gái bán hàng tâm tình

rất

tốt, tiền này cỡ một tháng tiền lương của cô, hiện tại cô gái này mua, tháng này phần trăm tiền lương của cô lại nhiều hơn một chút.

Sau khi quẹt thẻ xong, Tô Yên cầm ví tiền được cô gái bán hanhg gói lại cẩn thận chuẩn bị đi, vừa đi

ra

hai bước, chợt nhớ

ra

điều gì, lại vòng trở lại, hướng cô gái bán hàng cười nói: "Thật

ra

tôi đã kết hôn, gọi tôi là phu nhân



vẻ thích hợp hơn."

Cô gái bán hàng sửng sốt, điềm đạm nói: "Ừ, vị phu nhân này, lần sau hoan nghênh cô ghé lại."

Tô Yên chỉ định mua ví tiền rồi về nhà, nhưng nhìn thấy quán kem cô không muốn rời đi, cô không biết mang thai



thể ăn không, trên mạng cũng không



phán đoán cụ thể, nhưng cô cảm giác, cảm thấy kem này tương đối lạnh, sợ ăn vô không tốt cho bảo bối, chỉ



thể thèm thuồng đứng trước cửa nhìn.

Nhìn thấy một đôi tình nhân từ quán kem đi

ra, trong tay còn cầm kem, Tô Yên nhịn không được, lấy điện thoại

ra

gọi cho Giang Cảnh Xuyên: "Cảnh Xuyên, em muốn ăn

kem?



thể ăn một ly không?"

Giang Cảnh Xuyên đang

xem

báo cáo tài vụ, vừa nghe lời này liền nhảy dựng lên,: "Mọi người chờ một chút. Tôi lên mạng tra vài tư liệu."

Giám đốc tài chính nơm nớp lo sợ, sợ mình đã làm gì sai sót, không dám nhìn Giang Cảnh Xuyên.

Giang Cảnh Xuyên ở trên mạng chăm chú tra cứu, lúc định mở miệng, nhìn thấy giám đốc tài chính còn đứng ở chỗ này liền bĩnh tĩnh nói: "Báo cáo chút nữa tôi

xem, cậu đi

ra

ngoài trước,



vấn đề gì tối sẽ tìm cậu."

...... Muốn tôi ở lại cũng là cậu! Kêu tôi đi cũng là cậu! Giám đốc tài chính cảm thấy Giang tổng trở mặt còn nhanh hơn mình lật sách.

"Có

người nói



thể ăn, cũng



người nói không thể ăn, vợ à, không ai nói rõ ràng, hay là đừng ăn?" Giang Cảnh Xuyên nhìn câu trả lời trên mạng, cũng không biết nên tin ai. "Như vậy đi, chờ

anh

xong việc, chúng ta cùng đến bác sĩ nhờ tư vấn, nếu bác sĩ nói



thể,

anh

dẫn em đi ăn được không?"

Tô Yên ừ một tiếng, tiêu sái rời đi không lưu luyến, bước đi cẩn thận.

Buổi tối thừa dịp Giang Cảnh Xuyên đi tắm, Tô Yên lấy tiền và thẻ bỏ vào trong cái ví mới, trong ví Giang Cảnh Xuyên không

cónhiều tiền mặt, chỉ



một tấm thẻ.

Ví Tiền cô mua kém hơn ví Giang Cảnh Xuyên đang dùng, Tô Yên đang chần chờ ví này nên giữ hay vứt đi, chợt nghe tiếng Giang Cảnh Xuyên tắt vòi hoa sen mở cửa, nhìn thấy

anh

nhanh chóng sẽ đến đây, cô vội vàng đem ví cũ bỏ vào trong ngăn bàn trang điểm, đem ví tiền mới bỏ vào trong túi

anh.

Ngày hôm sau Giang Cảnh Xuyên vẫn như thường đi làm, lúc đi ngang qua cửa hàng bán quần áo cho phụ nữ



thai và trẻ con, nhanh chóng bảo tài xế dừng laijh, làm một người cha đạt tiêu chuẩn,

anh

hiện tại không thể nhìn tahays những của hàng này, nhìn thấy iền muốn đi vào, vào rồi lại muốn mua, căn bản không dừng được.

Lúc này,

anh

cũng chưa muốn mua đồ trẻ em lắm, nhưng nhìn đến đồ dành cho phụ nữ mang thai liền không muốn rời đi.

Anh

cũng không lo Tô yên vài tháng sau mới mặc được, liền nhanh chóng mua ba bộ đồ đác biệt đem dành cho phụ nữ mang thai, lúc lấy ví

ra

định quẹt thẻ, cả người liền ngây ngốc.

Phản ứng đầu tiên chính là ví bị trộm?

Nghĩ lại thì không thể nào!

Giang Cảnh Xuyên mở ví

ra, liền nhanh chóng nở nụ cười, cười đến vui vẻ, ngay cả nhân viên bán hàng cũng không nhịn được nhìn

anh

vài lần.

Kỳ thật cũng không



gì đặc biệt, đây là ví tiền Tô Yên cho

anhxem

ảnh chụp,

xem

ra

ví này là cô đổi cho

anh, nhớ đêm qua cô 嘚 nhìn

anh

nhiều lần, nói là đã được lãnh lương, chẳng lẽ đây là quà sao?

Đưa ví tiền, bên trong còn



ảnh chụp, vợ

anh

thật ngọt ngào:)

Nhưng mà bất ngờ còn ở phía sau.....

Vào lúc Giang Cảnh Xuyên cẩn thận ngắm ví tiền, phát hiện cư nhiên bên trong còn



tiền mặt!

Năm trăm, hai trăm.
« Chương TrướcChương Tiếp »