Khi Giang Cảnh Xuyên về đến nhà, Tô Yên đang sửa sang vali cho hắn, kỳ thật loại chuyện này là có thể để dì Vương hoặc người giúp việc khác tới làm, nhưng Tô Yên cảm thấy về chuyện của Giang Cảnh Xuyên, ở trong phạm vi năng lực tiếp nhận của cô, cô vẫn là tự mình làm tốt hơn.
Hắn dựa bên cạnh cửa, nhìn động tác Tô Yên không thành thạo gấp quần áo, trong lúc nhất thời các loại cảm thụ trong lòng đồng thời nổi lên, Giang Cảnh Xuyên đi tới, từ phía sau lưng ôm chặt cô.
Bởi vì Tô Yên là đưa lưng về phía hắn, thế cho nên không có thấy tâm tình phức tạp trong mắt Giang Cảnh Xuyên.
Nếu như cô có thể đọc hiểu tâm tình, thì sẽ biết, đây là tham muốn chiếm hữu.
"Làm gì vậy." Tô Yên nghĩ đến hắn hai ngày nữa là phải rời khỏi, trong lòng cũng có điểm không bỏ được, lúc này cũng không có giãy dụa, tùy ý hắn ôm.
Sống chung lâu như vậy, Tô Yên đã dần dần quen mùi hương trên người hắn, ôm ấp của hắn.
Giang Cảnh Xuyên vùi đầu tại cổ cô, nghẹn giọng nói: "Có chút không muốn đi công tác, rõ ràng trước kia đều không thấy có gì."
"Vậy muốn em cùng Chu Lộ nói một chút hay không, em có thể mang công việc đến Luân Đôn làm, như vậy sẽ không thất tín với cô ấy, cũng có thể ở cùng anh." Tô Yên biết Giang Cảnh Xuyên sẽ không lựa chọn kiến nghị này, bất quá loại lời nói này là nhất định phải nói, cô muốn hướng hắn truyền đạt một loại tin tức, đó chính là hắn trọng yếu hơn hết thảy.
Giang Cảnh Xuyên trầm mặc một lát, lắc đầu, "Không cần, dù sao anh trở về rất mau, em làm việc cho giỏi."
Cho dù trong lòng đã kết luận Lục Dạng đối với cô có tình cảm khác, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ đem tham muốn chiếm hữu trong lòng hóa thành tâm tình tiêu cực phát tiết trên người cô.
Cô cái gì đều không biết, đương nhiên, hắn cũng sẽ không để cô biết.
Từ đầu tới đuôi, cô đối với Lục Dạng đều không có tình cảm khác, hắn tin tưởng, cô cũng sẽ không có, tin tưởng của hắn không phải treo ngoài miệng nói mà thôi, như vậy, tất cả tâm tình tiêu cực, tất cả bất mãn do tham muốn chiếm hữu mang tới, đều để một mình hắn tự động tiêu hóa đi.
"Cảnh Xuyên, anh sao vậy?" Tô Yên nhạy cảm phát hiện hắn không đúng.
Quá không đúng, nếu như là bình thường, Giang Cảnh Xuyên sẽ ôm cô nói không muốn đi công tác, chính là tâm tình hắn sẽ không là cái bộ dạng này, nói chuyện giọng nói cũng không phải là như vậy, cô cảm thấy, hắn hình như đang kiềm nén cái gì.
Đây không phải một tín hiệu tốt, thần kinh của Tô Yên đều bắt đầu cảnh giác, cô đang nghĩ, chuyện hắn kiềm nén, có phải có liên quan tới cô hay không?
Theo lý mà nói cô bây giờ không có nỗi lo gì về sau, Trầm Bồi Nhiên đều đã xuất ngoại, vậy là cái gì đây?
Giang Cảnh Xuyên không phải một người đem tâm tình công việc mang lên thời gian cá nhân, đầu óc Tô Yên có chút loạn, dứt khoát cái gì đều không nghĩ, chờ Giang Cảnh Xuyên trả lời.
Hắn biết cô kỳ thật là người rất thông minh rất nhạy cảm, nhưng là việc này hắn thật không thể nói.
Một mặt là hắn không có hào phóng như vậy, còn giúp tình địch có thể tồn tại nói ra yêu mến ẩn giấu của hắn ta.
Phương diện khác là hắn không hi vọng Tô Yên có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì, hắn nhìn ra được, cô kỳ thật là rất thích công việc này, một khi cô biết Lục Dạng đối với cô có tâm tư khác, cô cũng sẽ có áp lực, cái này không phải hắn muốn thấy.
Cho nên cho dù ra sao, hắn đều không thể để Tô Yên biết tâm tư của Lục Dạng.
"Không có gì, chính là có một vài chuyện làm anh cảm thấy rất khó giải quyết, em đừng lo lắng, anh sẽ xử lý được." Hắn cười an ủi cô.
Lúc này Tô Yên mới thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng nói này là không có quan hệ với cô, vậy thì tốt.
"Chuyện làm ăn của anh em cũng không hiểu, bất quá có chút chuyện nói ra ngoài sẽ tương đối tốt hơn một chút, chí ít trong lòng anh sẽ khoan khoái rất nhiều."
Không biết vì sao, trong lòng Tô Yên cũng khoan khoái lên, Giang Cảnh Xuyên cơ hồ không có chỗ thiếu hụt lớn, chút tật xấu trên người không ảnh hưởng toàn cục không đề cập cũng được, hắn quá ưu tú, còn làm cô có một loại cảm giác nói không nên lời, bây giờ cô phát hiện, hắn cũng có phiền não, nhất thời hình như cách hắn càng gần.
Trên đời không có người hoàn mỹ, bọn họ chỉ là đem không hoàn mỹ bày ra cho người thân cận nhất bên cạnh.
Giang Cảnh Xuyên ôm cô, cọ xát, "Bà xã, anh cảm thấy chúng ta khẳng định sẽ một đời đều ở bên nhau, tưởng tượng như vậy, trong lòng anh liền thoải mái nhiều."
Xác thực thoải mái rất nhiều, mặc kệ Lục Dạng có phải thật đối với cô có tâm tư hay không, kỳ thật đều không có quan trọng như vậy, không có tốt nhất, có cũng tính là Lục Dạng gặp xui, nhất định không đạt được.
Hắn cùng cô còn có bộ dạng muốn cùng nhau trải
qua cả đời người như vậy, bây giờ đυ.ng phải, mặc kệ là Vương Tư Kỳ hay là Lục Dạng, đều không thể tính là sóng nhỏ gió bé, nếu như hắn đều không có bản lĩnh đối phó hai người này, dựa vào cái gì hứa hẹn cả một đời?
Tô Yên cười cười, vươn tay sờ sờ gò má hắn, lấy một loại giọng nói ôn nhu chưa bao giờ có nói: "Đó là đương nhiên, rất nhiều lần em đều là lấy lý do như vậy tha thứ cho anh."
"Có ý gì?" Giang Cảnh Xuyên hơi hơi buông cô ra, nhíu mày hỏi.
Tô Yên đỏ mặt ghé vào bên tai hắn nói một vài lời sau đó Giang Cảnh Xuyên mới một lần nữa cười ra tiếng.
"Vậy về sau em phải tiếp tục không ngừng tha thứ cho anh."
Buổi tối, Tô Yên phối hợp chưa từng có, cô cho dù tự xưng là kiến thức lý thuyết phong phú bao nhiêu, nhưng trong xương cũng không phải người cởi mở bao nhiêu, trên việc này, vẫn là rất ngượng ngùng, Giang Cảnh Xuyên bởi vì cô chủ động phối hợp hăng hái vẫn rất cao, lăn qua lăn lại đến sắp rạng sáng mới ôm cô đi tắm rửa.
Tô Yên đã mất khí lực, giống như chim cút nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng Giang Cảnh Xuyên, cảm giác được tay hắn chậm rãi dời xuống, cô không tình nguyện mở mắt ra, đáng thương tội nghiệp nói: "Em mệt chết, không muốn."
Giang Cảnh Xuyên khó nhịn cười một tiếng, mặt dày vô sỉ vuốt ve, "Bà xã, cho dù bây giờ em muốn, anh cũng không có."
... ! !
Tô Yên xấu hổ và giận dữ nhìn về phía hắn, hận không thể đánh hắn mấy cái hả giận.
"Đương nhiên, nếu như em thật hết sức muốn..." Mắt thấy hắn lại muốn nói một vài cái ô ngôn uế ngữ, Tô Yên nhanh chóng dùng tay che miệng hắn, cắn răng cắn lợi nói: "Im miệng!"
Giang Cảnh Xuyên rất thích nhìn Tô Yên lộ ra vẻ mặt như vậy, kỳ thật lời tương tự, trước kia hắn cũng không có nghĩ tới mình có một ngày sẽ nói, chỉ có thể nói, về phương diện này, đàn ông đều là không cần thầy dạy cũng biết.
Tuy rằng không có lại làm nữa, nhưng Giang Cảnh Xuyên đối với Tô Yên cũng là giở trò một lần, sau cùng lăn qua lăn lại đến mặt nhỏ của Tô Yên đỏ ửng mới vừa lòng ôm cô về giường đi ngủ.
Tô Yên rất nhanh liền ngủ, Giang Cảnh Xuyên lại thế nào đều ngủ không được, hắn nhìn gương mặt đang ngủ trong lòng, lại là thích lại là mâu thuẫn.
Hắn thích, đàn ông khác cũng thích.
Xã hội này người có nhận thức đạo đức cùng điểm mấu chốt cũng không nhiều, cũng sẽ có người không bận tâm thân phận cô đã kết hôn mà thích cô.
Tỷ như Trầm Bồi Nhiên.
Lục Dạng có thể là người thứ hai hay không, hắn cũng không biết.
Giang Cảnh Xuyên nhất thời cảm thấy áp lực trên thân mình rất lớn, trước kia hằng ngày của hắn là công việc cùng bà xã, phỏng chừng về sau phải tăng thêm một hạng mục, đó chính **.
Đào hoa thối của hắn, hắn muốn mình giải quyết, tình địch của hắn, hắn cũng muốn bất động thanh sắc bóp chết ở trong nôi.
Thật là áp lực như núi, bất quá không có biện pháp, ai kêu hắn thích cô đâu.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, đã chín giờ, Tô Yên xuống lầu thấy Giang Cảnh Xuyên thế nhưng còn ở nhà, lạ lùng không thôi, "Hôm nay anh không đi làm sao?"
Trừ phi là nghỉ lễ hai ngày, nếu không Giang Cảnh Xuyên cơ hồ đều là kiên định khoảng tám giờ liền ra cửa.
Nhưng hôm nay không phải nghỉ lễ hai ngày cũng không phải ngày nghỉ a.
Cô cũng có khi ngủ đến mười giờ, mỗi lần tỉnh dậy, Giang Cảnh Xuyên đều đã ra cửa đi làm, cô không biết tổng giám đốc khác là như thế nào, tóm lại Giang Cảnh Xuyên người này đặc biệt tự hạn chế.
Giang Cảnh Xuyên buông tạp chí trong tay ra, cười với cô, "Ngày mai anh sẽ phải đi Luân Đôn, hôm nay muốn ở cùng em, công ty bên kia anh cũng giao phó xong rồi."
"Ở cùng em?" Tô Yên ngồi xuống, tiếp lấy sữa bò dì Vương đưa qua, uống một ngụm.
"Cùng em đi làm, anh nghĩ Chu Lộ sẽ không để ý có người nhà ở cùng đi?" Giang Cảnh Xuyên thu tạp chí lại, chủ động giúp Tô Yên trét mứt hoa quả trên bánh mì.
"Chính là anh ở đó sẽ không nhàm chán sao, anh lại không coi phim truyền hình." Tô Yên dĩ nhiên là hi vọng Giang Cảnh Xuyên cùng cô đi làm, chính là nghĩ lại, hắn ở đó cũng chỉ là ngồi, vừa ngồi chính là mấy tiếng, vậy cũng quá nhàm chán.
Giang Cảnh Xuyên ý vị thâm trường nói: "Làm sao lại nhàm chán, anh có thể cùng Lục Dạng tán gẫu."
"Nhưng hắn hôm nay cũng không nhất định sẽ qua mà." Tô Yên không hề nghĩ ngợi liền trả lời như vậy.
"Mấy ngày nay hắn có qua sao?" Giang Cảnh Xuyên cúi đầu tiếp tục lướt tạp chí, ra vẻ lơ đãng nói.
Tô Yên hồi tưởng một chút, "Hai ngày nay đều có qua, hình như là đang cùng Chu Lộ thảo luận chuyện triển lãm, thật đừng nói, Lục Dạng đối với ông nội hắn rất để ý."
Giang Cảnh Xuyên nghe lời này chỉ cảm thấy đau gan.
Để ý cọng lông!
Lục Dạng chính là đồ mưu không tốt!
Cho dù trong lòng bực tức bao nhiêu, tươi cười trên mặt Giang Cảnh Xuyên đều không có thay đổi, còn thực như có việc này, gật đầu, "Cũng đúng, nếu như hôm nay hắn cũng qua, anh cùng hắn sẽ gặp được, trước đó hắn đã nói hẹn anh ăn cơm. Không thể bỏ qua cho hắn."
"Em nói với anh chuyện này nha, phòng làm việc của Chu Lộ có cô gái, cô ấy thích Lục Dạng đấy." Trong xương Tô Yên vẫn là bát quái, "Kỳ thật em cảm thấy hai người bọn họ ở phương diện ngoại hình vẫn là rất xứng, đúng rồi, quan hệ giữa anh cùng Lục Dạng không phải còn khá tốt sao, anh đi hỏi một chút xem hắn có bạn gá hay khôngi."
Giang Cảnh Xuyên chán nản, "Loại chuyện này anh đi hỏi hắn?"
Tô Yên liếc hắn một cái, "Để anh đi hỏi một chút thì thế nào, em rất xem trọng cô gái đó, cái này là đang giúp cô ấy nghe ngóng tình báo."
"Chẳng lẽ em còn muốn làm mối cho bọn họ?" Giang Cảnh Xuyên thuận thuận mồm, hỏi.
Khi phát điên đồng thời trong lòng hắn an ủi rất nhiều, xem ra Lục Dạng cũng vẫn là có chừng mực, chí ít không có làm Tô Yên nhìn ra tâm tư hắn.
"Cũng không phải làm mối, em cảm thấy con người Lục Dạng còn không tệ, cô gái đó cũng không tệ, giúp đỡ hỏi một chút cũng không có sao mà."
Vốn trong lòng Giang Cảnh Xuyên còn thoải mái rất nhiều, vừa nghe đến bà xã nhà mình lại còn nói con người Lục Dạng còn không tệ, lại muốn nổi khùng mỗi phú, hắn kiềm nén tâm tình, hỏi: "Tại sao em cảm thấy hắn không tệ?"
Tô Yên cảm thấy lời này của hắn hỏi thật sự là không giải thích được, "Lời này không phải anh nói sao, trước đó anh đã nói, con người Lục Dạng khá tốt nha."
Cái gì kêu là nâng cục đá đập chân mình, chính là đây.
Hồi tưởng lại mình thế nhưng không chỉ một lần đánh giá con người Lục Dạng không tệ, Giang Cảnh Xuyên cần hít sâu hai hơi mới có thể bình phục tâm tình.
Giang Cảnh Xuyên ở trong lòng yên lặng than thở một hơi, "Được rồi."
Hắn cũng không có gì hay để nói, chỉ là ghi nhớ về sau tuyệt đối không ở trước mặt bà xã đại nhân khen ngợi bất kỳ nam giới nào.
"Lục Dạng là ông chủ, hắn cũng không có dáng vẻ gì, mỗi lần tới đều mang một vài món ăn, con người Chu Lộ nói chuyện thẳng thắn, có khi em đều không muốn nghe, hắn cũng không tức giận."
Giang Cảnh Xuyên thật muốn mắng một câu đồ tâm cơ.
Hắn không biết có phải bởi vì biết được Lục Dạng đối với bà xã nhà mình có mang tâm tư hay không, tóm lại, bây giờ Lục Dạng làm mọi thứ, theo ý hắn đều là có tâm cơ khác.
Giang Cảnh Xuyên suy nghĩ một chút, cười nói: "Lục Dạng ở phương diện nhân duyên cùng xuất hiện này so với anh là mạnh hơn nhiều, anh đã nói với em, ở nước ngoài khi anh cùng hắn hợp tác làm một hạng mục, lúc đó mỗi ngày xong việc sau đó anh liền về căn hộ, hắn đều là cùng đám bạn đi chơi party, đến sau cùng khi anh về nước đều không có mấy người bạn."
Hắn không phải tận lực bôi đen, loại chuyện này hắn sẽ không làm.
Bởi vì hắn nói là lời thật, lúc đó hắn không có hoạt động giải trí, mỗi ngày xong việc sau đó liền về căn hộ đi ngủ nghỉ ngơi, hoạt động giải trí mỗi ngày của Lục Dạng quá phong phú, trên điểm này, hắn thề với trời hắn không có thêm mắm thêm muối.
Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên một cái, hỏi: "Vậy anh lúc đó đều không có kết bạn a?"
Giang Cảnh Xuyên gật đầu thật mạnh, "Thật không có tâm tư đó, tình huống nước ngoài em có thể không hiểu rõ, so với trong nước muốn cởi mở rất nhiều, anh lại không thích cùng người khác giao tiếp, liền dứt khoát về căn hộ học tập."
Hắn chính là đứa bé ngoan.
So với ai đều ngoan.
Không giống như có người, ba ngày hai bữa đổi bạn gái.
"Vậy anh biết Lục Dạng có bạn gái không?" Tô Yên hỏi, "Ngày hôm qua em còn cùng cô gái đó nói, muốn giúp cô ấy nghe ngóng, cái này đều đáp ứng cô ấy."
Giang Cảnh Xuyên nào đâu sẽ quan tâm Lục Dạng có bạn gái hay không, cả Tùy Thịnh có bạn gái hay không hắn đều không biết.
Hắn cho dù không thể nói bậy cho tình địch, nhưng cũng không thể nói tốt.
"Bây giờ anh thật không biết, bất quá Lục Dạng trước kia ở nước ngoài từng có bạn gái, lúc đó tình cảm hình như còn tốt, cũng không biết bây giờ có chia tay chưa. Anh nhớ khi anh về nước, bạn gái lúc đó của hắn là một cô gái Nhật Bản, bây giờ không biết."
Hắn nói vẫn là lời thật, con người Lục Dạng có tài sản, có khả năng, ở phương diện tình cảm chưa nói tới nhiều nghiêm túc, nhưng cũng không tính phóng đãng, xem như người bình thường đi.
Tô Yên gật đầu, "Vậy nếu như hôm nay anh gặp hắn, liền thuận miệng hỏi một câu thôi, em đã đáp ứng người khác."
"Biết, cái này em cứ yên tâm đi."
Giang Cảnh Xuyên kỳ thật là không muốn chống lại Lục Dạng, không chỉ là bởi vì cùng đối phương đã từng là quan hệ bạn cùng trường, nếu như có thể, hắn hi vọng Lục Dạng biết khó mà lui, nghỉ tâm tư không nên có.
Kỳ thật hắn vốn có thể làm Tô Yên không cần lại qua phòng làm việc bên kia, cho dù thật muốn thêu thùa, cũng có thể mang về nhà, nhưng hắn không muốn làm như vậy, trong phạm vi lý giải của hắn, cái này là biểu hiện
không tôn trọng vợ.
Cô nên có vòng giao tiếp cuộc sống của cô, hắn cũng nên đối mặt chuyện này đó.
Hắn không có tư cách cũng không có quyền lợi nhốt cô trong phạm vi ánh mắt hắn.
Về sau, có lẽ hắn còn sẽ đυ.ng phải chuyện tương tự, bởi vì bà xã hắn có đầy đủ sức quyến rũ, có lẽ từ giờ trở đi, hắn nên học làm sao đi xử lý không đánh mà thắng mấy tình địch tiềm ẩn này đó.
Khi Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên xuất hiện tại phòng làm việc của Chu Lộ, Lục Dạng vừa vặn cũng ở đây.
Chu Lộ ăn bánh ngọt Lục Dạng mang tới, đối với Giang Cảnh Xuyên nói: "Cái gì kia, Giang tổng, tôi không chăm sóc anh, anh tùy ý."
Cô lại đối với Tô Yên nói: "Lục tổng hôm nay mang tới bánh ngọt mùi vị không tệ, cô nếm thử đi."
Lục Dạng không có nghĩ đến Giang Cảnh Xuyên sẽ tới, sắc mặt trong nháy mắt có sững sờ, nhưng là rất nhanh đã phản ứng kịp, đi đến trước mặt Giang Cảnh Xuyên, nện bờ vai hắn ta một cái, cười nói: "Giang tổng trăm công nghìn việc, hôm nay thế nào có rảnh tới?"
Nếu như có thể, Giang Cảnh Xuyên thật hết sức muốn vỗ tay vì Lục Dạng.
Tượng vàng Oscar nên ban cho hắn.
Bây giờ cơ bản đã có thể xác định, Lục Dạng người này thật đối với bà xã hắn có tâm tư, vừa rồi hắn chú ý thấy, khi hắn cùng Tô Yên cùng nhau đi vào, Lục Dạng nhìn đầu tiên là Tô Yên, ánh mắt trên người cô dừng lại vài giây.
Lúc này thế nhưng có thể ra vẻ không có chuyện gì, cùng hắn tới chào hỏi.
Giang Cảnh Xuyên cũng không thể không bội phục hắn ta.
Nhưng ai cũng không phải ngu ngốc, Giang Cảnh Xuyên cũng hướng Lục Dạng cười cười, nói: "Lời này cũng là tôi muốn nói với anh, sao anh có rảnh tới?"
Vẻ mặt Lục Dạng phi thường tự nhiên, Giang Cảnh Xuyên suýt nữa đều cho rằng mắt mình vừa rồi là có tật.
"Tiệc sinh nhật ông nội tôi lập tức tới, sự tình này so với công việc quan trọng hơn nhiều, người nhà so với công việc càng quan trọng."
Giang Cảnh Xuyên chú ý đến, khi Lục Dạng nói lời này, trong phòng làm việc một em gái khác xác thực ánh mắt sáng lên, hiển nhiên là bị lời nói của Lục Dạng làm cảm động, còn may bà xã hắn phản ứng gì đều không có.
Lục Dạng nói loại lời này thật hết sức có cảm giác không thích hợp.
Kỹ năng biểu diễn của Giang Cảnh Xuyên cũng không hay ho, trước kia là không có chỗ thi triển ra, hắn bất đắc dĩ mà sủng nịch chỉ Tô Yên, giọng nói miễn bàn ôn nhu bao nhiêu, "Tôi sắp đi công tác, thừa dịp còn có thời gian nên ở cùng với cô ấy nhiều hơn, anh nói đúng, bà xã so với công việc quan trọng hơn."
Chu Lộ vừa ăn bánh ngọt vừa gào thét: "Uy uy uy, vì sao muốn tới đây chó ngược! Còn để cho người ta sống hay không!"
Giang Cảnh Xuyên đột nhiên nhìn Chu Lộ thuận mắt rất nhiều, cười tít mắt nói: "Tôi nói là lời thật."
Tô Yên bởi vì câu nói của Giang Cảnh Xuyên mà loạn tinh thần, hắn nói, cô so với công việc quan trọng hơn.
Kỳ thật Tô Yên trước giờ đều không có nghĩ tới muốn so sánh tầm quan trọng cùng sự nghiệp của đàn ông, cô nghĩ, đạo lý này là cửu ngũ chí tôn đó dạy cô, đối với đàn ông có dã tâm mà nói, cho dù thích một người phụ nữ, cũng thua kém tầm quan trọng của giang sơn của hắn sự nghiệp của hắn.
Cô không biết Giang Cảnh Xuyên nói tới cùng là nói thật hay là nói dối, chí ít một khắc này cô rất cảm động, hắn có thể nói nói dối như vậy, cô cũng đã rất vui vẻ.
Chí ít, lúc này làm cô cảm thấy, cô thật là người rất quan trọng rất quan trọng.
Giang Cảnh Xuyên không để lại dấu vết nhìn Lục Dạng một cái, tiến lên một bước, nắm chặt bờ vai Tô Yên, đối với Chu Lộ cười nói: "Trước kia vẫn muốn tới đây, chính là tìm không ra thời gian, cả ngày hôm nay tôi đều rảnh, giữa trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Chu Lộ cũng là tiếp thêm lực, chớp chớp đôi mắt, "Tự nhiên vô cớ mời ăn cơm, là có gì nhờ tôi sao?"
"Vậy cũng không phải, còn Tiểu Yên của chúng ta, trước giờ cũng không từng có làm việc, có chút chuyện cần cô giúp đỡ chăm sóc một chút, chờ tôi từ Luân Đôn trở về, mời hai vợ chồng các người ăn bữa cơm, có thể không?"
Loại mượn cớ này giống như là giao đứa trẻ cho giáo viên nhà trẻ, kỳ thật phụ nữ nghe sẽ cảm thấy vui vẻ.
Tô Yên cũng không phải đần độn, khi Giang Cảnh Xuyên nói loại lời nói này, cho dù cô thẹn thùng bao nhiêu, ở trước mặt người khác đều muốn phối hợp hắn.
"Gì đó, anh xem em là bạn nhỏ à." Đối thoại như vậy tuy rằng thật đáng ghét, nhưng Tô Yên xác định, Giang Cảnh Xuyên thích nghe.
Giống như hắn thích cô thể hiện tình cảm ở vòng bè bạn.
Giang Cảnh Xuyên còn tính khắc chế, âm thanh thấp rất nhiều, nhưng bảo đảm chắc chắn Lục Dạng có thể nghe, "Em chính là bạn nhỏ mà."
Chu Lộ hỏi Lục Dạng cùng một em gái khác: "Bây giờ tôi đem hai người này từ trên lầu bỏ xuống, các người có ý kiến hay không?"
Em gái bật cười, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Yên đều là hâm mộ.
Cô cảm thấy Tô Yên quá hạnh phúc, cuộc sống vô ưu vô lự, căn bản không cần bôn ba là có thể gối cao không lo, ngay cả tới làm việc cũng bất quá là gϊếŧ thời gian, đơn thuần là tính chất chơi đùa, này thì thôi, quan hệ cùng ông xã còn tốt như vậy ngọt như vậy, làm sao có thể không làm người khác hâm mộ.
Nhất thời cô không thể khống chế nhìn về phía Lục Dạng, cô thích người này, cũng hi vọng có thể có may mắn cùng hắn cùng một chỗ.
Lục Dạng giang tay, "Tôi vẫn là không phát biểu ý kiến, miễn cho lọt vào trả thù."
Khi Chu Lộ cùng Tô Yên thảo luận thêu thùa, Giang Cảnh Xuyên cơ hồ có thể xác định Lục Dạng tuyệt đối đối với bà xã nhà mình mang lòng gây rối.
Kỳ thật việc này cùng Lục Dạng trên cơ bản không có quan hệ gì, hắn tối đa ra quyết định mà thôi, hiển nhiên mọi thứ là có thể nói ở trong điện thoại.
Lục Dạng cũng không phải người nhàn rỗi gì, hắn bận rộn hết sức, rõ ràng có thể nói chuyện trong điện thoại, còn đặc biệt đi một chuyến, đây là vì cái gì?
Khẳng định là muốn trông thấy người nào đó.
Trong này có ba người phụ nữ, Chu Lộ là không thể, cô gái đó cũng không thể, bởi vì ánh mắt Lục Dạng đều không dừng lại trên người cô ấy.
Tâm tình của Giang Cảnh Xuyên là phi thường mâu thuẫn, một phương diện hắn cảm thấy Lục Dạng sẽ có loại tâm tư đó đối với Tô Yên cũng không kỳ quái, cho dù Tô Yên đã là vợ hắn, nhưng hắn cũng phải thừa nhận, Tô Yên đối với phần lớn đàn ông mà nói vẫn là rất có lực hấp dẫn.
Phương diện khác xuất từ ở bản năng đàn ông, hắn lại không muốn bất kỳ người nào ngấp nghé bà xã mình.
"Anh khát không?" Tô Yên đột nhiên mở miệng hỏi, phi thường tự nhiên đem cái ly của mình đưa cho Giang Cảnh Xuyên.
Cô ý thức đến Giang Cảnh Xuyên không đúng, cô phán đoán có thể cùng chia cách sau này có liên quan.
Ngẫm lại cũng đúng, cả cô đều có điểm không nỡ bỏ hắn, hắn càng đừng nói.
Chỉ cần nghĩ như vậy, lòng Tô Yên liền trở nên dị thường mềm mại, không tự giác muốn làm một vài chuyện đáp lại sự không nỡ bỏ của Giang Cảnh Xuyên.
Tim Giang Cảnh Xuyên vừa nhảy, hắn cực lực khắc chế ánh mắt mình hướng trên người Lục Dạng liếc, cũng phi thường tự nhiên tiếp lấy cái ly của cô, uống một hớp nước.
Giữa hắn và cô có thể nói là không phân biệt bên này với bên kia, đã tương cứu trong lúc hoạn nạn, đã liều chết triền miên, hết thảy thân mật đều ở trên cái ly này.
Đúng, bọn họ sử dụng chung cái ly cũng không đột ngột.
Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa hắn cùng Lục Dạng, hắn có thể quang minh chính đại dắt cô ôm cô có được cô, mà Lục Dạng chỉ có thể lưu tấm khăn tay đó.
"Sắp đến giờ cơm, bằng không tôi cùng Lục Dạng đến nhà hàng tìm chỗ trước, tôi thấy dân đi làm khu này rất nhiều." Giang Cảnh Xuyên đột nhiên mở miệng nói.
Lục Dạng không muốn đi, liền nói: "Gọi điện thoại đặt bàn là được."
"À, tôi biết một nhà hàng hương vị đặc biệt ngon, lại không biết số điện thoại đặt bàn, bằng không Lục tổng anh cùng Giang tổng đi trước đi, bên chúng tôi rất nhanh là xong." Chu Lộ đem tên cùng vị trí đại khái của nhà hàng nói một lần.
Lời đều nói như vậy, Lục Dạng chỉ có thể cùng Giang Cảnh Xuyên cùng nhau đi.
Chờ sau khi hai người này đi, em gái đó đột nhiên gục xuống bàn, hô: "Tiểu Yên khí thế ông xã chị quá cường đại, lúc này em đều có chút khẩn trương."
"Hai tổng giám đốc ở trong này khí thế có thể không cường đại sao?" Chu Lộ cũng vui vẻ cùng em gái nói giỡn, "Em nói là ông xã Tiểu Yên đẹp trai, hay là Lục tổng nhà em đẹp trai?"
Vấn đề này. . . Thật sự làm người ta khó mà trả lời.
Em gái xoắn xuýt nửa ngày, khẽ cắn răng nói: "Vẫn là Lục tổng đẹp trai hơn. Em thích Lục tổng hơn một chút."
Tô Yên cùng các cô tiếp xúc mấy ngày, cũng đều quen biết, lúc này cũng cùng mở miệng nói, "Vì sao? Rõ ràng ông xã chị đẹp trai hơn."
Loại chuyện này là muốn tranh một chuyến.
"Một là quý ông đã kết hôn, một là quý ông chưa đính hôn, chị tùy tiện hỏi người khác một chút, tới cùng là ai có lực hấp dẫn hơn." Em gái cũng không phục.
Đang lúc Tô Yên muốn phản bác, em gái lại có chút mất mát nói: "Em cảm thấy Lục tổng không thích em, ôi chao."
Có phải được chú ý hay không, có phải được thích hay không, kỳ thật người rõ ràng nhất là mình.
Tô Yên cũng không nên nói gì, đây là chuyện của người khác, nghe một chút là được, vẫn là không phát biểu ý kiến, cũng không mù quáng cổ vũ người khác.
"Bất quá không có sao a, thích một người tốt như vậy, cũng xem như em có lợi a." Em gái rất nhanh liền giữ vững tinh thần, đảo qua mất mát vừa rồi, càng nghĩ càng cảm thấy là mình may mắn, người như cô, đời này lại có thể gặp được mấy người như Lục Dạng đâu?
Tô Yên học bộ dạng Giang Cảnh Xuyên, sờ sờ đầu em gái, "Xác thực là có lợi."
"Tiểu Yên chị không phải nói dạng lời nói này, rất cần ăn đòn." Em gái lại khôi phục hoạt bát lúc trước, "Chị quả thực chính là người thành công được không, em không cần chị an ủi, chị chỉ cần cho em chà chà may mắn của chị là được."
Tô Yên bật cười không thôi, ở nơi này thật là may mắn.
Con người trải qua cuộc sống mình muốn, hơn phân nửa đều là dựa vào nỗ lực bản thân.
Một chỗ khác, Giang Cảnh Xuyên cùng Lục Dạng rất nhanh tìm ra nhà hàng Chu Lộ nói, từ bên ngoài nhìn vào, là nhà hàng phi thường giản dị, bất quá lúc này người rất nhiều, bọn họ tới cũng khéo, vừa vặn thừa lại một gian phòng sau cùng.
"Anh sắp phải đi công tác?" Lục Dạng ngồi xuống, tùy ý hỏi.
Có lời ở trước mặt Chu Lộ không thể nói, ở trước mặt Lục Dạng vẫn là có thể nói, Giang Cảnh Xuyên cười cười nói: "Ừ, vốn bà xã tôi nói muốn cùng tôi đi, nhưng đã đáp ứng Chu Lộ liền không có biện pháp, bất quá cũng may, đi mấy ngày là về."
Lục Dạng trầm mặc phút chốc, ngẩng đầu cười nói: "Thật là không giây phút nào đều không thể hiện tình cảm a."
Chính là muốn thể hiện, nhất là ở trước mặt loại người như ngươi.
Giang Cảnh Xuyên cười một tiếng, "Anh về sau kết hôn cũng sẽ như vậy, nói đi nói lại, trước kia ở nước ngoài, anh cũng không như vậy sao, lúc đó tôi có nói với anh cái gì?"
Lục Dạng không thể phủ nhận cười một tiếng, không có nói chuyện.
Chuyện cho tới bây giờ nếu như còn không thể nhìn ra Lục Dạng không đúng, hắn sống uổng phí, Lục Dạng là người rất biết tán gẫu, hôm nay dị thường trầm mặc, tuyệt đối là có vấn đề.
"Nói đến đây, bạn gái Nhật Bản trước đó của anh như thế nào? Còn cùng một chỗ sao?"
Lục Dạng nghiêm túc nhìn Giang Cảnh Xuyên, đột nhiên hỏi: "Anh hỏi cái này làm gì?"
Trong lòng Giang Cảnh Xuyên lộp bộp một cái, đôi tay hắn nắm cùng một chỗ, cười nói: "Bị anh phát hiện, được rồi, tôi ăn ngay nói thật, là bà xã tôi bảo tôi hỏi."
Lục Dạng khó được khẩn trương, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên.
Giang Cảnh Xuyên nhìn phản ứng của Lục Dạng, rõ ràng mặt không chút thay đổi, nhưng là tươi cười trên mặt lại càng sâu.
"Bà xã tôi giúp người khác hỏi, chính anh cũng biết đi." Giang Cảnh Xuyên cũng không tin Lục Dạng nhìn không ra em gái phòng làm việc đó thích hắn, đàn ông đều không đần.
Lục Dạng nhất thời không nói chuyện, xác thực, hắn là biết em gái đó thích mình.
"Không có." Lục Dạng trong sáng vô tư nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên.
"Bạn gái Nhật Bản trước đó của anh đâu?" Giang Cảnh Xuyên hỏi.
"Anh nói người đó a, sớm chia tay, bây giờ nào có tâm tư nói yêu đương, anh cũng không phải không biết tình cảnh của tôi bây giờ." Lục Dạng cười khổ một tiếng.
Ngươi biết tình cảnh của mình bây giờ, vậy ngươi còn thích bà xã tôi? Đây là người sao?
"Ông Trần đã giao công ty cho anh, khẳng định là tin tưởng anh, anh cũng không cần nghĩ quá nhiều, nếu như tôi có thể giúp đỡ, anh chỉ cần nói." Về phương diện này, Giang Cảnh Xuyên vẫn là rất đồng tình Lục Dạng, khoảng thời gian này sợ rằng hắn ta cũng sống không tốt, một người cầm quyền công ty trong lúc chuyển giao là khó qua nhất.
Ông Trần dĩ nhiên thông minh cũng nghĩ thoáng, nhưng nếu như con trai cùng cháu trai ruột mỗi ngày ở bên tai nhắc tới, thời gian dài cũng sẽ sinh nghi.
Bất quá Giang Cảnh Xuyên là tuyệt đối tin tưởng Lục Dạng, phương diện khác tạm thời không nói, cũng không nói đạo đức của hắn, tại phương diện công việc, thủ đoạn cùng năng lực của hắn đều phi thường lợi hại, Lục Dạng đã bắt lấy Trần gia, tuyệt đối sẽ không lại giao ra đi.
Con người chính là như vậy, không quan tâm hắn thưởng thức Lục Dạng bao nhiêu, Lục Dạng chỉ cần có một chút ít tâm tư ngấp nghé bà xã hắn, vậy hắn sẽ trong nháy mắt chán ghét hắn.
Lục Dạng nhìn Giang Cảnh Xuyên, trước kia hắn từng hâm mộ người này, người này được trời ưu ái, vừa ra đời cái gì đều có, cũng không cần đi tranh, là có thể nhẹ nhõm đạt được thứ mong muốn.
Bất quá lúc đó, hâm mộ là hâm mộ, tâm tư khác là không có.
Sau khi về nước, tại trong tiệc sinh nhật của ông ngoại nhìn thấy tình cảm của hắn cùng vợ tốt như vậy, hắn cũng là đơn thuần hâm mộ, đối với Tô Yên cũng làm sao mà chú ý.
Không biết từ lúc nào bắt đầu, có thể là gặp mặt tại chỗ để xe lần đó? Hắn đều cảm thấy cử chỉ của mình điên rồ, bằng không vì sao sẽ để tầm mắt trên người một phụ nữ đã kết hôn?
Hắn lờ mờ biết là nguyên nhân gì, cũng tìm ra mấu chốt, nhưng chỉ riêng không biết nên di chuyển lực chú ý của mình như thế nào.
Lục Dạng thích người như thế nào? Hắn thích kiểu phụ nữ mỹ lệ ôn nhu hào phóng, khéo hiểu lòng người rất nhiều lại có chút niềm vui nhỏ.
Rất không khéo là, hắn bây giờ thấy Tô Yên liền vừa lúc phù hợp tiêu chuẩn này,
người phù hợp tiêu chuẩn của hắn nhất xuất hiện.
Cô bị hắn thầm kín truyền bá rất nhiều loại tính cách hắn muốn hắn thích, sau đó chậm rãi cắm rễ trong lòng hắn.
Lục Dạng biết, có lẽ Tô Yên chân chính cũng không phải như hắn nghĩ, nhưng hắn vẫn là sẽ không khống chế nổi nhìn về phía cô.
Ngay từ đầu chỉ là đơn thuần thưởng thức mà thôi, trước giờ không có nghĩ tới muốn lấy tâm tình như vậy tới gần cô, nhưng khi hắn bắt đầu đề phòng, hắn đã không có biện pháp khống chế mình.
Từ vừa mới bắt đầu đối với Giang Cảnh Xuyên là hâm mộ cho tới bây giờ là ghen tị.
Kỳ thật trong lòng Lục Dạng cũng rõ ràng, hắn sẽ không làm gì, cũng không thể làm gì, ngấp nghé bà xã Giang Cảnh Xuyên, với hắn mà nói không có bất kỳ ưu đãi gì, thậm chí còn sẽ mang tới phiền toái không nhỏ.
Cho nên, dù cho trong lòng mê luyến ngày càng sâu, hắn cũng không có nghĩ tới muốn làm gì thay đổi tình trạng trước mắt.
Hắn không thể chống lại Giang Cảnh Xuyên.
Khi càng phát mê luyến, hắn cũng càng lý trí.
Càng tới gần cô, thì càng hiểu được, hắn cùng cô tối đa chỉ có thể có bộ dạng này, không nóng không lạnh chào hỏi, may mắn thì còn có thể ngồi cùng bàn ăn bữa cơm, không hơn.
Giang Cảnh Xuyên nhìn Lục Dạng lâm vào trầm mặc, tuy rằng không rõ ràng hắn ta cụ thể đang nghĩ gì, nhưng hắn biết, tóm lại không phải thứ làm hắn ta vui vẻ.
"Cám ơn anh." Lục Dạng trầm mặc sau đó mở miệng nói.
Ngay từ đầu xác thực là muốn cùng Giang Cảnh Xuyên trở thành đồng bọn hợp tác, nhưng bây giờ, hắn một tơ một hào ý nghĩ như vậy đều không có.
Hắn không cam tâm cũng sẽ không làm như vậy.
Chí ít tại trong thế giới của hắn, hắn cũng có kiêu ngạo của mình.
Giang Cảnh Xuyên vẫn biết, Lục Dạng so với Trầm Bồi Nhiên càng thông minh, hắn cũng có thể dự đoán được, Lục Dạng sẽ không làm gì, nhưng có khi, Giang Cảnh Xuyên là hi vọng tình địch có thể ngu dốt một chút, giống như Trầm Bồi Nhiên vậy, gọn gàng dứt khoát biểu đạt tất cả tình cảm, biểu đạt xong sau đó làm sao bây giờ? Đó chính là buông tay.
Người khó chịu không lên tiếng mới làm người ta buồn bực nhất, bởi vì không biết đối phương tới cùng có buông tay không, hoặc là nói có thể vẫn khó chịu ở trong lòng cả một đời hay không.
Lục Dạng sẽ không làm gì, hắn cũng sẽ không làm gì.
Hắn chỉ có thể âm thầm quan sát Lục Dạng, một khi người này duỗi móng vuốt ra giấu ở trong bóng tối, hắn sẽ chém rớt nó.
Trong phòng bao, hai người đàn ông đều không có nói chuyện, không khí chưa nói tới quái dị, nhưng thật sự không tính thoải mái.
Lục Dạng đột nhiên mở miệng: "Lần trước bận quá, chưa kịp nói với anh, cái này cũng quá khéo, không có nghĩ đến Chu Lộ vạn đắng ngàn cay tìm người tới thế nhưng là phu nhân anh. Bất quá nói thật, tôi cũng rất khϊếp sợ, Giang phu nhân thêu thùa tốt như vậy, lần này cũng xem như tôi gặp may."
Hắn không đề cập thêu thùa còn được, vừa đề cập Giang Cảnh Xuyên liền chán ghét.
Nghĩ đến người này giấu khăn tay bà xã hắn thêu, không chừng trong lòng đang nghĩ có đều được hay không, mấu chốt nhất là, hắn còn không thể làm gì, còn không thể trực tiếp cùng Lục Dạng nói giao khăn
ra đi?
Còn không thể đi hỏi Tô Yên, Chu Lộ có thu hồi khăn tay hay không đi?
Tô Yên thông minh như vậy, đến lúc đó khẳng định sẽ hoài nghi, cái này không phải hắn muốn thấy.
Giang Cảnh Xuyên nhìn Lục Dạng, cười cười cũng không có nói chuyện.
Vì sao?
Hắn sợ mình mới mở miệng chính là hai chữ ——
Mẹ nó.