Tiệc chia tay Tôn Gia Du, Trầm Bồi Nhiên cũng không có tâm tình uống rượu, một mình ngồi trên ghế sofa dài chơi điện thoại di động, trước mặt là microblog của Tô Yên, hắn có chút buồn bực cào cào tóc, nửa tháng nay, Tô Yên không có đăng cái gì mới, không chỉ là microblog ngay cả vòng bè bạn cũng không có đăng một tin, giống như là con người đã bốc hơi, nhưng không giây phút nào cú điện thoại đó không quẩn quanh trong đầu hắn, thế nào cũng không quên được.
"Anh Nhiên, tại sao anh không qua hát vậy?" Tôn Gia Du bưng cốc nước trái cây tới ngồi, cười tít mắt hỏi.
Trầm Bồi Nhiên lắc đầu, "Không, mọi người chơi đi."
Tôn Gia Du cắn cắn môi dưới, có chút không xác định nói: "Anh Nhiên, có phải chị Tiểu Yên giận em hay không? Nếu không em đi tìm chị ấy, giải thích rõ ràng với chị ấy nha?"
"Ngày mai em còn lên máy bay, thôi." Trầm Bồi Nhiên không phải không có ý niệm này, nhưng nghĩ đến ngày mai Tôn Gia Du còn phải ngồi máy bay ra nước ngoài, liền không có ý nghĩ này nữa.
"Chỉ cần chị Tiểu Yên cùng anh hòa thuận, làm gì em cũng nguyện ý." Một phen lời nói của Tôn Gia Du không chỉ không giảm bớt ngột ngạt trong lòng Trầm Bồi Nhiên, ngược lại càng thêm buồn bực.
Hắn khẽ cắn răng, chần chờ hỏi: "Gia Du, anh chỉ hỏi em một lần này, ngày đó em thật không biết Tiểu Yên có ở đó sao?"
Vấn đề này của Trầm Bồi Nhiên, làm sắc mặt Tôn Gia Du cũng trắng đi, ngày đó, Tô Yên đến nhà Trầm Bồi Nhiên xem phim, tuy rằng hai người hòa hảo như lúc ban đầu, cũng không có vượt qua lôi trì, tối đa cũng chỉ là kéo kéo tay nhỏ ôm ấp một chút, lúc đó đang dựa vào nhau một chỗ xem truyền hình, nào biết Tôn Gia Du đột nhiên cầm chìa khóa mở cửa mà vào, khi đó Tô Yên liền phát giận, vì sao Tôn Gia Du có chìa khóa căn hộ của Trầm Bồi Nhiên, thậm chí trong tay còn xách một túi nguyên liệu nấu ăn, giống như cô ta là nữ chủ nhà.
Khi đó Tôn Gia Du liền khóc, nói đó là mẹ Trầm cho cô, cô căn bản không biết Tô Yên ở trong này, chỉ là muốn tới làm bữa cơm
cho Trầm Bồi Nhiên mà thôi.
Tô Yên cười lạnh không thôi, nói thế nào sẽ khéo như vậy, sớm không tới, trễ không tới, hết lần này tới lần khác cô đang ở thì tới.
Trầm Bồi Nhiên liền vì Tôn Gia Du nói mấy câu, thuần túy là muốn giảm bớt không khí lúc đó một chút, Tô Yên vốn một bụng bực bội, liền trực tiếp vung tay chạy lấy người.
Bây giờ Trầm Bồi Nhiên lại một lần nữa đề cập việc này, hốc mắt Tôn Gia Du cũng hồng một vòng, âm thanh thấp run, "Thật là em không biết, anh Nhiên, mỗi ngày anh đều kêu đồ ăn ngoài, hôm đó em thật chỉ là muốn làm cho anh vài món ăn anh thích, nếu như chị Tiểu Yên có hiểu lầm, bây giờ em liền qua giải thích với chị ấy."
Trầm Bồi Nhiên cũng không hoàn toàn là đứa ngốc, chuyện đến mức này, đã không có biện pháp đi truy hỏi ai đúng ai sai, hắn than thở một hơi, có điều ngụ ý nói: "Gia Du, anh vẫn đối đãi em như em gái, bây giờ em cũng lớn, anh liền nói với em thế này, nói cho em hay, anh là thật lòng thích Tiểu Yên, nếu như không thích cô ấy, anh sẽ không vì cô ấy đã kết hôn còn dính vào, cho nên, anh hi vọng mọi người có thể chung sống hòa bình, tính tình cô ấy không quá tốt, em hãy nhường cô ấy nhiều hơn."
Lời này quả thực gϊếŧ tâm, Tôn Gia Du nghe cơ hồ thân hình bất ổn, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng ổn định tinh thần, giật giật khóe miệng, "Anh Nhiên, anh… cứ như vậy thích chị ấy sao? Nhưng chị ấy cũng đã kết hôn a."
Trầm Bồi Nhiên đột nhiên đem ly rượu một hơi uống sạch, liếʍ liếʍ khoang miệng, sắc mặt có chút khó coi, "Cô ấy sẽ ly hôn, anh chỉ muốn cùng cô ấy kết hôn."
Tôn Gia Du không nói chuyện, cúi đầu, bờ vai hơi co rúm, cuối cùng ngẩng đầu, lại khôi phục tươi cười thích hợp, "Chỉ cần anh Nhiên
hạnh phúc là được."
Khi Tô Yên vừa tỉnh giấc, Giang Cảnh Xuyên vừa mới từ phòng tắm đi ra ngoài, nhìn bộ dạng đã tốt hơn rất nhiều, chí ít sẽ không lại giống đêm qua kéo cô nói liên miên cằn nhằn nói hết ủy khuất của mình như thế, Tô Yên thở phào nhẹ nhõm .
Sau khi Giang Cảnh Xuyên uống say nói thật hết sức nhiều, nhưng Tô Yên đối với hắn lại có nhận biết mới.
Hắn thật đặc biệt thù dai, ngày hôm qua nói với cô, ai đó ngay từ đầu ở công ty đυ.ng phải cũng không chào hỏi hắn, còn ở trong hội nghị cố ý đâm hắn, còn có ai đó lần trước khi dừng xe đem chỗ ngồi hắn kéo rớt một lớp da, tóm lại, người nào đó cũng thật đáng ghét!
Một vài chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, thế nhưng hắn cũng nhớ kỹ một rõ hai ràng, chuyện có thể ngược dòng đến ba năm trước khi hắn vừa mới tiếp nhận Giang thị.
Đối với một người đàn ông như vậy, Tô Yên cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Giang Cảnh Xuyên đối với ấn tượng cuối cùng ngày hôm qua chính là một màn Tô Yên tới đón hắn kia, hắn đi đến trước giường, trên mặt có chút chật vật, "Ngày hôm qua là em đi đón anh?"
Tô Yên nhìn ra sắc mặt hắn không đúng lắm, trong đầu đảo một lần, trực tiếp ôm cánh tay hắn, bắt đầu ngọt ngào làm nũng, "Đúng vậy, em ở nhà vẫn chờ anh, anh cũng không có về, liền để quản gia giúp đỡ hỏi, bọn họ nói anh uống say, em không quá yên tâm liền qua đón anh."
Áo ngủ của cô là váy dây màu trắng, khẽ nghiêng người như vậy, một tảng lớn phong cảnh ngực trước cũng thu hết vào mắt, làn da Tô Yên cực trắng, thêm vào sức sống tuổi trẻ khắp người, quan trọng nhất là, hai ngón tay cô như cọng hành cứ như vậy cào hắn, nam thẳng khỏe mạnh Giang Cảnh Xuyên căn bản không có từng cùng nữ tính tiếp xúc như thế, lúc sáng sớm thế này, trực tiếp cứng rắn.
Cũng may nửa người dưới Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên còn bảo trì khoảng cách an toàn, không có làm cô phát hiện, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Giang Cảnh Xuyên đem khăn lông lau khô tóc trực tiếp khoát lên trên bụng mình, đẩy Tô Yên ra, làm bộ làm tịch đứng dậy đưa lưng về phía Tô Yên, vẻ mặt rõ ràng rất hoảng loạn, giọng nói lại bình tĩnh đến không ngờ, "Hôm nay em chuẩn bị tốt một chút, buổi chiều anh sẽ cho tài xế tới đón em, khuya hôm nay có yến tiệc cần tham dự."
Tô Yên còn đang cảm thấy Giang Cảnh Xuyên không giải thích được, bất quá nghe lời này, cũng không tâm tư so đo với hắn, nghiêm túc truy vấn nói: "Em cần chuẩn bị gì?"
Không chút khoa trương mà nói, được Tô gia cùng Tần gia hết sức bồi dưỡng, Tô Yên vẫn là rất hiểu quy củ, chí ít tại phương diện lễ nghi này là không có lời nào có thể nói, Giang Cảnh Xuyên cho rằng Tô Yên là lo lắng lần đầu tiên theo hắn tham dự loại trường hợp này, sợ sai lầm, thế là suy nghĩ một chút nói: "Nếu hôm nay em có rảnh, có thể đến nhà cũ tìm mẹ anh."
Sau khi nói xong lời này, Giang Cảnh Xuyên liền vội vàng vọt vào phòng tắm, tiếng nước truyền tới, trong đầu Tô Yên nháy mắt có nghi hoặc, Giang Cảnh Xuyên có thói quen tắm rửa buổi sáng?
Giang Cảnh Xuyên ăn xong bữa sáng liền vội vàng chạy đến công ty, Tô Yên để dì Vương giúp đỡ chuẩn bị một chút, lát nữa cô muốn đến nhà cũ Giang gia.
Dì Vương vừa nghe lời này vui không kềm được nói: "Phu nhân, cô nghe tôi lắm mồm nói một câu, bà cùng ông thích cô, người khác ở Giang gia mới không dám không tôn trọng cô, cũng nói già trẻ già trẻ, người già lớn tuổi, kỳ thật là rất thích con cháu ở bên người, ngày thường tiên sinh công việc bận rộn, tất nhiên là không rảnh rỗi, phu nhân cô bình thường về nhìn hai lão nhiều hơn, lúc nào cũng tốt."
Tô Yên cảm thấy dì Vương nói hết sức có đạo lý, cuộc sống không chuyên của ba Giang mẹ Giang quá phong phú, hai vợ chồng lúc nào cũng bay đến các địa phương khác nhau tiêu sái, nhưng bà Giang cùng ông Giang lớn tuổi, bình thường không thích ra cửa, làm tổ ở trong nhà cũ tuy rằng thoải mái, nhưng cũng rất tịch mịch, lời ngầm của dì Vương chính là để cô người rỗi rảnh nhất đi ôm chân hai lão đại, chỉ cần hai lão còn tại thế, cô ở Giang gia muốn bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu thoải mái, ai cũng đừng mong mặt nặng mày nhẹ với cô.
Dì Vương có lẽ có lòng riêng của mình, nhưng Tô Yên vẫn là muốn cảm ơn bà, "Dì Vương, về sau nếu tôi có chỗ sơ sẩy, còn muồn dựa vào dì tới nhắc nhở tôi."
Dì Vương nghe lời này toàn thân vui sướиɠ, chỉ cảm thấy phu nhân càng lúc càng làm cho người ta thích.
Tại Giang gia, không nói khác, lấy lòng ba người này, Giang Cảnh Xuyên, bà cùng với ông là đủ, liền có thể cười đến cuối cùng.
Cùng lúc đó, Hồ Hàng chạy đến căn hộ Trầm Bồi Nhiên, hô: "Anh cả tôi nói, tiệc sinh nhật ông Trần đêm nay, họ Giang muốn đi, còn cùng mang theo Tiểu Yên, hiện người ở trong vòng giao tiếp đều đang chờ đợi."
Trầm Bồi Nhiên đang đánh răng, nghe câu này, đem bọt trong miệng phun ra ngoài, từ trên giá bên cạnh cầm khăn lông qua lau miệng, mặt âm trầm nói: "Phải không? Đêm nay tôi cũng đi."