Chương 47: Em muốn tôi gọi em là ba?...

Dường như nụ hôn này đã nhận nhịn thật lâu.

Rõ ràng một ngày trước Lục Quyện vẫn là người đàn ông vừa nhìn thấy hắn sẽ đỏ mặt.

Úc Ninh thậm chí đã mất năng lực suy nghĩ, nụ hôn của Lục Quyện có phần thô bạo, lúc đầu hắn cũng thuận theo nhưng sau đó lại có ý muốn chống cự, ai cũng muốn để ý đối phương.

Tiếng động mờ ám vang lên trong cầu thang bộ khiến tim đập rộn.

Không biết là ai cắn môi ai, giữa môi lưỡi nhiễm vị máu.

Úc Ninh dần dần mở to mắt.

Lục Quyện như phát hiện gì đó, mổ hai cái trên môi hắn buông tay nắm ót hắn nhìn chằm chằm hai cánh môi phiếm hồng của Úc Ninh đến hai giây.

Lại đỡ lưng Úc Ninh, gắt gao ôm người vào ngực.

Cái ôm đến muộn.

Úc Ninh nắm áo chỗ bả vai y, đặt đầu trên vai y, bình phục hô hấp và nhịp tim.

“Úc Ninh.” Lục Quyện gọi khẽ.

Úc Ninh đáp.

Bị ôm càng chặt hơn.

Dường như đang xác nhận, bọn họ vẫn ở bên nhau.

Lúc ra ngoài, mặt và hai tai Úc Ninh đều đỏ.

May mà Lục Quyện còn có chút lương tri, đeo khẩu trang lên cho hắn, nhưng hai người đều là dáng vẻ miệng bị cắn phá, ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trỏ.

Úc Ninh đã rất lâu không ăn gì đó, qua thời gian khó chịu nhất là tối qua, lúc này trái lại lại cảm thấy đói, dạ dày đã không còn cảm giác rồi.

Qua giờ cơm thì vẫn phải ăn.

Lục Quyện dẫn hắn đến một cửa hàng bữa sáng gần đây, thời gian này cửa tiệm buôn bán rất tốt phần lớn đều là người nhà bệnh nhân ngủ qua đêm ở bệnh viện.

Vì phòng ngừa Lục Quyện lại gọi một bàn đồ ăn giống trước đó, Úc Ninh đánh đòn phủ đầu giành lấy menu trong tay Lục Quyện, “Để em gọi, hai đã bánh bao, hai bát cháo đen, hai cái bánh ngọt, hai hộp sữa đậu nành.”

Chờ nhân viên phụ vụ cầm thực đơn, Lục Quyện nhìn chằm chằm Úc Ninh, dường như phát hiện ý đồ của y, làm sao hài lòng nói; “Tôi còn muốn gọi.”

Úc Ninh cười đến con mắt cong cong.

Một đêm không ngủ cũng không ăn, sắc mặt Úc Ninh chẳng tốt được bao nhiêu, đỏ ửng vừa nhiễm lên đã sớm chẳng còn gì, lúc này cười lại lộ ra sắc mặt có mấy phần trắng bệch.

Lục Quyện nói xong, lại cau mày.

Nhưng vẫn không nói gì.

Úc Ninh thấy y giống như miễn cưỡng nhẫn nhịn trong lòng có hơi chua xót, nhân lúc bữa sáng còn chưa tới, vội nói xin lỗi: “Phải rồi, tối hôm qua di động của em hết pin, không nhận được điện thoại của anh.”

Mặc dù miệng Lục Quyện đôi khi có hơi hư hỏng một chút, nhưng làm việc thật sự là có hơi khiếm khuyết.

Y nhịn cả một buổi sáng không chất vấn hắn.

Dù cho không hỏi, Úc Ninh có thể đoán ra được dưới vẻ mặt ráng chống đỡ của Lục Quyện, người đàn ông này nửa đêm hôm qua hẳn là tìm mình như phát điên.

Tâm Úc Ninh nháy mắt giốn như bị một cái lưới lo lớn bao phủ.

Đi ra.

Lục Quyện không lên tiếng, chỉ ngồi đó buông thõng mắt, ánh mắt rơi lên người Úc Ninh, quanh thân gần như không nhìn ra cái thứ gọi là uất ức, chỉ thấy sự hung hăng khi đột nhiên hôn vừa nãy.

Kỳ thật với trình độ thức đêm của y, lúc trước huấn luyện còn liên lục nhìn máy tính mầy ngày, đối với y chẳng tính là gì.

Nhưng ngọn nguồn, đột nhiên phát hiện Úc Ninh biến mất, sợ hãi càng khiến người ta dày vò hơn thức đêm, sợ hãi trên phương diện tinh thần mới là kẻ cầm đầu khiến y mệt mỏi.

Lúc này lần đầu tiên trong đời Lục Quyện có ý nghĩ nhà tư bản còn có chút tác dụng.

Không phải nhờ anh trai y, y không có cách nào tìm thấy người nhanh như vậy.

Mặc dù lúc y lái xe Úc Ninh có gọi cho y nhưng khi đó y chỉ muốn gặp người hoàn toàn không có thời gian quản cái gì mà điện thoại.

Thấy thế, Úc Ninh nhìn vòng, không thấy ai chú ý đến họ, Úc Ninh lề mà lề mề ngồi xuống bên cạnh Lục Quyện.

Nắm lấy tay Lục Quyện dưới bàn, nhéo nhéo ngón tay Lục Quyện, “Tôi hôm qua có bị em kẹp đau không?”

Nghĩ đến Úc Ninh liền hơi hối hận.

Đây là tay của tuyển thủ chuyên nghiệp, bàn tay quý giá đó.

Đêm qua thế mà hắn lại liều chết kẹp chặt tay Lục Quyện.

Chính ngón tay hắn còn ẩn ẩn đau trong xương cốt, đoán chừng Lục Quyện cũng không kém là bao.

Có lẽ là không đoán được hắn đột nhiên đến gần, Lục Quyện cứng ngắc vài giây nhưng rất nhanh khôi phục như thường, tùy ý Úc Ninh nắm tay y, mí mắt giật giật, “Kẹp?”

Không biết là nghĩ đến cái gì, từ góc nhìn của Úc Ninh thấy yết hầu Lục Quyện hơi nhấp nhô.

Khuôn mặt Lục Quyện không thể nghi ngờ là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, lúc mang theo khẩu trang, không trông thấy cả khuôn mặt, đường quai hàm xinh xắn phối hợp với yết hầu, càng thêm gợi cảm.

Úc Ninh theo hầu kết hướng xuống, ánh mắt nghiêng đi, tai lại không khống chế được mà bắt đầu đỏ lên, chậm mấy giây mới ý thức được Lục Quyện vừa mới nói cái gì.

Úc Ninh khẽ a lên, “Kẹp… ngón tay.”

Bị Lục Quyện hỏi như thế, sao lại có cảm giác là lạ.

Lục Quyện chớp mắt, nhàn nhạt ồ một tiếng, “Không sao.”

Tai Úc Ninh lại đỏ thêm một độ. “… Vậy là tốt rồi.” Mặc dù nói như vậy nhưng hắn vẫn nhéo ngón tay Lục Quyện.

Thấy Lục Quyện không đổi sắc, tạm thời tin tưởng y.

Bữa sáng lên rất nhanh.

Lúc đầu Úc Ninh không quá muốn ăn, nhưng khi ngửi thấy hương vị đồ ăn trong không khí, bụng vẫn không tránh khỏi mà kêu một tiếng.

Hắn nhìn Lục Quyện một chút.

Y buông mắt, bên môi lại mang theo ý cười.

Úc Ninh:… Chắc chắn là Lục Quyện nghe thấy.

Úc Ninh lập tức buông tay Lục Quyện, muốn làm như không phát hiện được gì.

Nhưng Lục Quyện phả ứng nhanh, trái lại cầm ngược lấy tay hắn.

“Tay đau, em đút.”

Lục Quyện nói đến mặt đỏ tim run.

Úc Ninh vô thức cúi nhìn tay hai người đang nắm chặt, đột nhiên sinh ra ảo giác trước kia có lẽ mình bị Lục Quyện bán thảm lừa gạt rồi.

Rõ ràng vừa nói không sao, một giây sau liền trở mặt.

Nhưng chỉ là ảo giác thôi.

Úc Ninh thật sự không nghĩ như vậy, dù sao tay tuyển thủ chuyên nghiệp tổn thương là chuyện thường tình, tay Lục Quyện đau lại là do mình mà nên.

Vậy nên Úc Ninh vẫn cam tâm tình nguyện đút cho y ăn.

Một phút sau, Úc Ninh tự mình thổi một hớp cháo, sau đó đưa đến bên môi Lục Quyện.

Lúc này cũng có mấy người nhìn qua, nhìn thấy hai người như thế, thậm chí còn mơ hồ mang theo ánh mắt đồng tình nhìn Lục Quyện.

Có lẽ cảm thấy người này trẻ tuổi tay lại tàn phế.

Thấy không quá rõ.

Hai người ngồi trong tối, trong tiệm nhiều người, ánh sáng lại đủ sáng.

Chỉ ngẫu nhiên có người cảm thấy khuôn mặt quen thuộc nhưng người nào đoán được là Lục Quyện

Một bữa này ăn thật lâu.

Cuối cùng Úc Ninh dứt khoát đưa lưng về phía đám người, Lục Quyện giống như không có việc gì, dường như không phát hiện những ánh mắt khác thường.

Ăn xong đi ra, Úc Ninh nhịn xuống hỏi: “Anh đã ảm thấy tất cả mọi người đang nhìn anh sao?”

Lục Quyện liếc hắn, “Quen rồi.”

Dù sao trước đó lúc tham gia thi đấu, gần như đều là vạn chúng chú mục.

Úc Ninh nhất thời không cách nào cãi lại, cuối cùng vẫn thở dài,”Nhưng bây giờ bọn họ cảm thấy anh là người tàn tật cần người khác đút cơm.” Hắn dừng một chút, lại nói một suy đoán khác, “Có thể là cảm thấy anh là đứa trẻ lớn xác.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về bệnh viện.

Đeo khẩu trang lên rồi không ai có thể nhận ra hai người họ, còn có thể nắm tay.

Úc Ninh vốn muốn buông ra, nhưng thái độ của Lục Quyện rất quả quyết.

Úc Ninh đành kiên trì.

Nghe Úc Ninh nói Lục Quyện dừng bước chân, trừng mắt, ngữ khí bất thiện hỏi: “Em muốn tôi gọi em là ba?”

Y cười gằn, “Chơi khá vui đấy.”

Úc Ninh: “…”

Vào bệnh viên, bầu không khí lập tức không còn tốt như vậy.

Vì chuyện của bà ngoại vừa được Lục Quyện ném ra su đầu lần nữa bao trùm.

Úc Ninh cố gắng thả chậm bước chân, thậm chí có một nháy mắt đã nghĩ đợi ở bên ngoài là tốt rồi, hắn không muốn đối mặt.

Không ngờ có một ngày, hắn lại sinh ra suy nghĩ như trốn tránh này.

Cũng có thể là bởi vì mình có người để dựa vào.

Lục Quyện có lẽ cảm nhận được tâm trạng của hắn, nắm tay hắn thật chặt, “Không có gì phải sợ.”

“Sợ sẽ tới.”

Lời này của y rất tối nghĩa.

Nhưng Úc Ninh hiểu.

Sau khi vào thang máy, Úc Ninh mới đáp, nói sang chuyện khác, “Khi nào thì anh về căn cứ?”

“Hôm nay có phải các anh khôi phục huấn luyện rồi? Anh chạy đến đây như thế này không có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.” Lục Quyện nhìn chằm chằm hình ảnh hai người trên cửa thang máy, trong thang máy còn có những người khác, có lẽ là thấy hai người vẫn luôn nắm tay, còn là hai người đàn ông, nhìn nhiều thêm vài lần.

Mí mắt Lục Quyện nâng lên, nhàn nhạt nhìn sang bên cạnh, trong mắt mang theo chút cảnh cáo.

Người kia liền không dám nhìn nữa.

“Còn chưa có người thức dậy.” Lời này trái lại là thật, cho dù vừa qua kỳ dừng thi đấu, không ai sẽ thức dậy vào sáng sớm, đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, không có chuyện điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi.

Cửa thang máy mở ra, Úc Ninh bị Lục Quyện nắm tay kéo ra ngoài, nghe thấy y tiếp tục chế giễu đồng đội, “Cảm đám đều ngủ như chết.”

“Đợi chút nữa đến trưa lại xem.”

Chính Lục Quyện đã nói như vậy, Úc Ninh cũng không nói thêm nữa hoặc là hắn có chút ích kỉ, muốn để Lục Quyện ở bên cạnh mình nhiều hơn.

Lúc vào phòng bệnh, hai người vẫn buông tay ra.

Cô gái ở giường sát vách trầm mặc ăn bữa sáng, giống như không có người nhà, Úc Ninh nhận ra bữa sáng là bệnh viện phân phát, lúc vừa tới còn thấy y tá đẩy xe thức ăn đi qua.

Bà ngoại thấy hai người về, lại nâng người lên một chút, ai nha hai tiếng, “Giường bệnh này nắm thật dễ chịu! Còn có nhiều đồ ăn như vậy, sao Tiểu Lục còn mua nhiều thế?”

Bà ngoại đã ăn sáng rồi nhưng vẫn còn thừa rất nhiều.

Thấy Úc Ninh lại gần, bà lặng lẽ nói: “Vừa rồi bà muốn cho người chung phòng một ít nhưng cô ấy không muốn.”

Úc Ninh nhìn qua một chút, cười cười, “Bà ngoại, ăn không hết cũng không sao, có người ăn.”

Nói rồi hắn nhìn Lục Quyện.

Ý tứ rõ ràng.

Lần trước Lục Quyện còn nói, ăn xong mang về cho đồng đội.

Đây chỉ là một lý do thoái thác, để bà ngoại không đau lòng vì thừa nhiều đồ ăn như vậy.

Lục Quyện nhướng mày, không phản bác.

Bà ngoại quả nhiên an tâm, “Vậy con mau thu dọn đồ lại đi.”

“Có thể giữ lại ăn trưa.”

Đều là các loại cháo thanh đạm, bây giờ thân thể bà ngoại tốt Úc Ninh tự nhiên sẽ để bà ăn lạnh, không nói hai lời liền thu dọn đồ ăn còn thừa.

Chờ hắn trở về, Lục Quyện đã ngồi bên giường bà ngoại.

Không biết là nói cái gì, bà ngoại còn bị chọc cười.

Lúc ở bên cạnh bà ngoại, Lục Quyện cố gắng thu liễn khí thế trên người, lộ ra một chút ấm áp.

Úc Ninh đừng ở cửa nhìn vào, khóe môi cong lên.

Buổi sáng phải làm kiểm tra rất nhiều.

Sợ thân thể Úc Ninh không chống đỡ nổi, Lục Quyện để hắn vào trong xe ngủ một lát.

Lúc đầu Úc Ninh cồn yên tâm bà ngoại, nhưng bà ngoại kiên trì để hắn đi nghỉ ngơi, cố chấp của hai người, Úc Ninh chỉ có thể nhận lấy chìa khóa xe Lục Quyện.

Một đêm hỗn loạn trôi qua, thân thể đã tới giới hạn, Úc Ninh gần như là vừa dựa vào không lâu liền ngủ mất.

Trong xe còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, khiến cho người ta an tâm.

Buổi chiều bệnh viện có kết quả kiểm tra, nói là có thể phẫu thuật.

Nghe tin này, Úc Ninh có chút vui, có chút khó chịu.

Bà ngoại lớn tuổi rồi, cả một đời khổ cực, vẫn còn phải chịu loại đau khổ này.

Nhưng may mắn là có thể phẫu thuật, nhưng phẫu thuật không có nghĩa là khỏi hẳn, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Buổi trưa Lục Quyện đi ăn liền nhận được điện thoại, bên kia thúc giục y.

Mặc dù tuyển thủ chuyên nghiệp không có quy định không được yêu đương nhưng yêu đương dưới tình huống không ảnh hưởng đến thành tích trước mắt.

Qua một thời gian ngắn nữa chính là thi đấu tư cách thi Châu Á, sau đó là thi đấu Châu Á, qua kỳ dừng thi đấu, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.

Úc Ninh nhận được tin nhắn Lục Quyện gửi tới, cười khẽ, gửi lại cho y một cái biểu tượng cảm xúc ôm ôm.

Thấy trên mặt hắn rốt cuộc cũng có ý cười, bà ngoại dần dần yên lòng, “Hôm nay không có lớp sao con?”

Úc Ninh lắc đầu, thật ra là có, nhưng hắn muốn ở bên bà ngoại nhiều hơn, để bà một mình trong bệnh viện, thật sự là Úc Ninh có chút không yên lòng.

“Đừng lừa bà, bà ngoại ở đây một mình cũng rất tốt, nơi này cách trường học của các con có xa không?” Mặc dù bà ngoại lớn tuổi nhưng cái gì cũng đều rõ ràng.

“Xa, bà ngoại, con sẽ tiếp tục học.”

Đã học, Úc Ninh nhất định sẽ tiếp tục đi học.

“Bà ngoại sợ làm chậm trễ con học tập, con đi học cho tốt, bà ngoại liền kiêu ngạo, nếu con học tốt, bà ngoại vẫn tự hào về con.” Bà ngoại lại nói, “Bà ngoại sợ con quá mệt mỏi.”

Bà cảm thấy mình thống như thứ vướng víu, nhưng lại sẽ không nói lời này trước mặt Úc Ninh.

Bà sợ Úc Ninh đau lòng.

Ngoại trừ Dịch Thao Dịch Kim, chỉ có bà là người thân duy nhất của Úc Ninh.

Úc Ninh cười lắc đầu: “Mệt.”

Hắn dừng một chút, dường như đang nghĩ cái gì, lúc đầu hắn không muốn nhắc trước mặt bà ngoại, nhưng có một số việc vẫn phải hỏi, cân nhắc một lát, Úc Ninh vẫn nhẹ giọng hỏi: “Bà ngoại, vì sao Dịch Thao… cứ luôn tới tìm bà?”

Hắn hỏi xong, rất rõ ràng bà ngoại ngây người một lát, quay đầu đi, lắc đầu, “Đều là ông ta tự tìm đến.”

Lần trước Úc Ninh thấy vẻ mặt phẫn nộ này trên khuôn mặt bà ngoại, vẫn là lần đầu Dịch Thao tìm tới cửa.

Sợ bà ngoại lại tức giận, Úc Ninh vội trấn an: “Bà ngoại, không muốn nói liền không nói.”

Úc Ninh định chờ cuối tuần bình tâm lại phải tìm Dịch Thao nói chuyện một lần.

Ông ta nhiều lần tìm hắn, tìm bà ngoại, chắc chắn là có lí do gì đó.

Có thể là bởi vì hắn luôn không muốn nhận cha, bằng không ông ta sẽ không cứ mãi quấy rầy bà ngoại.

Bà lão lắc đầu, lại nói, “Không phải không muốn nói, chỉ là những chuyện này, vốn dĩ con không cần biết.”

Vì để cho Úc Ninh có hi vọng với cha ruột, từ khi Úc Ninh sinh ra, mẹ Úc Ninh là Úc Chỉ chưa bao giờ nhắc tới sự tồn tại của Dịch Thao.

Đối với Úc Chỉ, tình yêu kia hủy ca đời bà, nhưng từ khi Úc Ninh sinh ra, tất cả tình yêu đời này của bà đều đặt trên người đứa nhỏ, cũng không còn oán hận Dịch Thao như trước nữa.

Úc Chỉ hi vọng con mình có thể bình an lớn lên.

Cho dù là đứa nhỏ đã đủ tháng, không thể bỏ bị Dịch Thao cưỡng ép vứt bỏ, Úc Chỉ cũng chưa từng oán hận đứa nhỏ này tới, không hối hận lúc trước vì sao không phát hiện có thai liền lập tức bỏ đứa nhỏ.

Bà từng oán hận vì sao con gái mình yêu đương không não như thế, vì sao tin vào Dịch Thao. Vì sao chắc chắn cưới, lại cái gì mà cho đứa nhỏ danh phận, từ đầu đến cuối đều là chuyện trong miệng Dịch Thao.

Nhưng chung quy bà là phụ nữ.

May mắn giữ lại Úc Ninh.

Lưu lại hi vọng sống sót cho bà.

Nếu không có Úc Ninh, có lẽ ngay khi Úc Chỉ xảy ra tai nạn xe cộ mất đi người thân, bà liền sẽ đi theo.

Bà cứ mãi nhắc tới chuyện Úc Chỉ và Dịch Thao, nhưng thật ra là có tư tâm.

Bà hi vọng trong lòng Úc Ninh, mẹ hắn là người tốt lại vĩ đại, là bị tình yêu lừa gạt thành dại dột.

Khi Úc Chỉ ở bên Dịch Thao, là vừa mới làm việc ở ngoài không bao lâu.

Trong nhà không có nhiều tiền, tất cả tiền dành dụm đều cho Úc Chỉ đi học, nhưng thành tích của Úc Chỉ quả thực tốt, về sau không đậu đại học liền ra ngoài đi làm.

Dung mạo của bà đẹp mắt, lại biết đối nhân xử thế, hiểu được nhìn sắc mặt người khác, công việc vốn nên thuận buồm xuôi gió, thế nhưng cứ gặp phải Dịch Thao.

Dịch Thao và phú nhị đại vừa lên đại học điển hình trong nhà có tiền, còn có khuôn mặt đẹp trai.

Úc Chỉ mặc dù sớm biết lo liệu việc nhà, nhưng lại chưa từng yêu đương, bị người ta theo đuổi liền rơi vào tình yêu.

Sau đó chính là khuôn sáo cũ rích, trong nhà Dịch Thao đồng ý.

Lúc trước Dịch Thao còn lừa gạt Úc Chỉ, có lẽ sẽ vứt bỏ hắn.

Nhưng về sau, trong nhà ông ta lấy gia sản bắt buộc ông ta, ông ta không do dự liền vứt bỏ Úc Chỉ, thậm chí chẳng chút lưu tình.

Lúc ấy Úc Chỉ đã mang thai, đã hiện rõ tự nhiên không cách nào tiếp tục công việc.

Trong nnhà Dịch Thao có lẽ ngay từ đầu đã biết.

Về sau Úc Chỉ về quê, sinh con, bà lại qua đời.

Mà chuyện gần nhất, bà có thể đoán về sao vì sao Dịch Thao lại tới, bởi vì ông ta biết Úc Chỉ chết, nhưng còn để lại một đứa con.

Nhà có tiền, chỉ muốn con trai.

Dịch gia biết Úc Ninh là cốt nhục của Dịch Thao, tự nhiên không thể để mặc hắn họ Úc, không thể bỏ mặc hắn ở bên ngoài.

Nhiều năm như vậy, thấy bọn họ thiếu tiền liền đưa tiền.

Bà quả thực nhận, bởi vì bà muốn để Úc Ninh lớn lên giống những đứa trẻ bình thường, đi học thật giỏi.

Cho dù dưới đáy lòng không cách nào tha thứ cho Dịch Thao, nhưng bà nguyện cong cột sống.

Gần đây Dịch Thao vội vã tìm bà, là muốn hộ khẩu của Úc Ninh.

Muốn đưa Úc Ninh về Dịch gia.

Nguyên nhân Dịch Thao mấy lần nổi giận đã sáng tỏ.

Dịch gia buộc ông ta nhận Úc Ninh về, cho Dịch Thao tài chính.

Dịch Thao kiện cáo với mẹ Dịch Kim, vận chuyển tài chính của công ty xuất hiện chỗ sơ suất, cần rất nhiều tiền, nhưng Dịch gia không muốn cứ vậy mà giúp ông ta bổ sung tiền, muốn để ông ta nhận Úc Ninh về mới cho tiền.

Quả là hiện thực nhà tư bản.

Lúc trước để Úc Chỉ một mình, bây giờ lại muốn nhận cháu trai.

Bởi vì Dịch Kim có thể trở thành người thừa kế của Dịch gia, phía sau Dịch Kim còn có mẹ cậu, đâu giống Úc Ninh, chỉ còn một người bà còn sống, nói ngọn nguồn, tiền vẫn là của Dịch gia?

Nhưng Dịch Thao cũng nghĩ như thế.

Có lẽ là Dịch Thao sợ Úc Ninh đoạt tiền của ông ta, ch nên mấy lần đều không nhắc tới chuyện gia sản trước mặt Úc Ninh.

Còn giả vờ như tình thương của cha.

Dịch Thao biết tính bà lão.

Bà đương nhiên sẽ khôn để chuyện này làm phiền Úc Ninh.

Bà hi vọng Úc Ninh sống bình an cả đời, chứ không bị cuốn vào chuyện hỗn lọa như vậy.

Lúc trước bà Lục Quyện giới thiệu Lục Quyện, kỳ thật bà ngoại cũng từng có suy nghĩ từ chối, nhìn bà Lục Quyện thì biết trong nhà không phú thì quý.

Nhưng sau khi gặp Lục Quyện rồi, suy nghĩ đó liền không còn.

Chí ít thì Lục Quyện thẳng thắn, chân thực.

Còn tốt với Úc Ninh.

Thế là đủ.

Bà không có vì chuyện của Úc Chỉ mà thành di chứng, cảm thấy hai người họ thân phân khác biệt.

Trầm mặc thật lâu, bà lại nói, “Nếu con thật sự muốn biết, liền về mở quyển nhật ký của mẹ con.”

Khi đó tâm sự thiếu nữ, đều giấu trong quyển nhật ký.

“Còn có Dịch Thao, ông ta là vì tiền.” Úc Ninh đã hỏi, bà đương nhiên không giấu nữa.

Úc Ninh có suy nghĩ của chính hắn.

Nghe thấy bà ngoại nói, Úc Ninh sửng sốt, hơi cau mày, “Con biết rồi, bà ngoại.”

Đợi trong bệnh viện một ngày, sau đó Úc Ninh vẫn bị bà ngoại đuổi về trường.

Thấy hắn an toàn lên lớp, Tống Triệu nhẹ nhàng thở ra, “Nếu tôi có thể lên cao tốc, tôi liền đưa cậu đi.”

Úc Ninh không quan tâm cười cười, “Nhật ký làm cho tôi rồi sao?”

Tống Triệu: “…Làm rồi.”

Hắn mẹ nó là cái quỷ gì, lúc này vssjy mà lại hỏi mình muốn nhật ký lớp học.

Cũng vởi vì người như Úc Ninh, mới có thể để vô số học sinh có suy nghĩ tốt với đại học.

Thấy giữa lông mày Úc Ninh nhăn lại mệt mỏi, Tống Triệu dung khuỷu ta đυ.ng hắn, “Người đàn ông của cậu có đúng là đi bệnh viện tìm cậu không?”

Úc Ninh ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Tống Triệu cười hi hi, “Tôi nghe Giang Lầu nói, hôm đó lúc Lục Quyện từ trên giường bò xuống còn xỏ sai giày đó, sau đó gọi điện cho anh trai y, dùng cả một đoàn bảo tiêu.”

Úc Ninh im lặng: “… Cậu xem ít tiểu thuyết thôi.”

Tống Triệu khẽ than: “Mặc dù hơi khoa trương, nhưng là lời nói thật đó? Nghe nói trong nhà người đàn ông của cậu rất có tiền.”

Tống Triệu nói rồi còn thấy chua chua.

Ai, trước đó nói người đàn ông của cậu, Úc Ninh còn một mực phản bác hiện tại thì trực tiếp nhận luôn, cậu ta có cảm giác, “thằng hề là tôi”.

Úc Ninh lắc đầu không phản bác, trầm mặc một lát, hắn lại nhìn Tống Triệu, “Cậu và huấn luyện viên Giang quan hệ tốt như vậy từ khi nào vậy?”

Tống Triệu nghẹn họng, “Đó không phải là vì cậu sao? Gia nhập nội bộ quân địch!”

Úc Ninh cười nhạo.

Buổi chiều phát trực tiếp xông, Úc Ninh làm cơm tối đưa qua cho bà ngoại.

Bác sĩ từng dặn hiện tại bà ngoại cần ăn kiêng, đồ ăn bệnh viên lại luôn là mấy thứ đó, Úc Ninh liền tự mình nấu.

Chờ bà ngoại ăn tối xong rồi, Úc Ninh lại bị đuổi đi.

Bà ngoại đã đạt thành cách mạng hữu nghị với mấy bà lão phòng bệnh sát vách,trừ lúc đi ngủ, truyền dịch và kiểm tra, có người bầu bạn, Úc Ninh còn muốn đổi phòng bệnh cho bà.

Sau khi về nhà, Úc Ninh nhìn căn phòng vắng vẻ, đột nhiên có hơi nhớ Lục Quyện.

Gửi tin nhắn cho Lục Quyện, biết y còn chưa ăn cơm chiều, Úc Ninh lại làm hai phần cơm tối, sau đó lái chiếc xe máy điện mua cũ đến căn cứ của Lục Quyện.

Căn cứ TVT.

Lục Quyện mặt lạnh nhìn thành tích của mỗi người, không mắng người, nhưng nhìn qua rất đáng sợ, y cười lạnh, “Huấn luyện viên Giang.”

Giang Lầu không hiểu sao cảm thấy cái cổ lành lạnh, “Số liệu đều là cái này, kỳ thật cũng tạm, dù sao mọi người nghỉ ngơi lâu vậy rồi.”

Lục Quyện ồ một tiếng, “Ý anh là tôi thiên phú dị bẩm? Mấy ngày nay vội vàng lâm vào bể tình, còn có thể bảo trì số liệu trước đó, bọn họ như vậy là được rồi đúng không?”

Mặc dù lời nói là thật nhưng thật sự quá sát thương!

Mấy người khác kìm nén một bụng chua xót.

Ngoại trừ đội trưởng, bọn họ đều là cẩu độc thân.

Cho dù trong lòng đội trưởng đều là chị dâu nhỏ, số liệu giống trước đó còn mạnh hơn một chút.

Trái lại bọn họ, một đám độc thân, cũng bởi vì kỳ dừng thi đấu, số liệu lại tụt một chút!

Mặc dù chỉ một chút xíu thôi!

Giang Lầu cười, “Thật ra tôi cũng có ý đó.”

“Đó là ý gì? Khen tôi còn sát thương bọn họ?” Lục Quyện xem ra quả thật tức giận, nhưng đây đều là trạng thái bình thường, mỗi lần sau kỳ dừng thi đấu, đội trưởng cũng đều lâm vào hoài nghi năng lực của bọn họ.

Bởi vì có một tồn tại đáng gờm như Lục Quyện, TVT mới có thể luôn duy trì thành tích như bây giờ.

Bầu không khi trong phòng huấn luyện nhất thời giằng co.

Nam Bắc còn chưa kịp lên tiếng cải thiện không khí, cửa lớn dột nhiên bị gõ mấy cái.

Mấy người lập tức giống như được cứu rỗi.

Mặc kệ người đến là ai! Cho dù là fan kinh khủng, đều tốt hơn tiếp thu cái không khí lạnh này!

Nam Bắc dẫn đầu đi mở cửa.

Giang Lầu thở dài, “Cậu thiếu chút nữa dọa bọn họ, cậu xem cậu dọa mấy đứa nhỏ đến…”

“Oa oa oa ông trời ở đâu!” Còn chưa nói dứt lời đã nghe thấy tiếng Nam Bắc, hơi có chút tê tâm liệt phế, “Đội trưởng!!! Chị dâu nhỏ tới!!”

Ông trời ở đâu!