Chương 45: … Anh đừng hỏi

Giao diện trên di động nhảy ra một đống thứ.

Mí mắt Lục Quyện rũ xuống.

“Liên quan đến chữ số Ả Rập 0 và 1”

“0 và 1 chính là… chữ số Ả Rập….”

Phía trên đều là giải thích chữ số A Rập.

Đến giữa liền quảng cáo để cử cái gì mà “Cùng giới, nền tảng giao hữu, nhấn vào xem xem xem…”

Lục Quyện nhíu mày.

Nhìn xuống chút nữa.

“Trong giới đồng tính, kết bạn, 1 và 0 thật ra còn có ý nghĩa khác, dưới đây biên tập viên sẽ giải thích cho bạn nó có ý nghĩa đặc biệt gì…?”

-

Bên trong phòng.

Úc Ninh cúi đầu hít hà hương vị sữa tắm trên người mình.

Bình thường trong phòng này không có ai ngủ, sữa tắm là Lục Quyện vừa mới lấy cho, tắm rửa xong, mùi trên người hắn giống như mùi trên người Lục Quyện vậy, chỉ là càng nồng hơn lúc dựa sát vào Lục Quyện một chút.

Vắt khăn lên tóc, Úc Ninh không tìm được máy sấy, chỉ có thể vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng, Úc Ninh dừng bước chân.

Lục Quyện tựa ở bên tường, một tay cầm điện thoại, rõ ràng là dựa vào tường mà đứng, nhưng lưng lại thẳng tắp, thoáng có chút cứng ngắc, cúi đầu không biết đang xem cái gì.

Hình như là cảm giác được hắn ra, trong lúc ngẩng đầu cũng thuận tiện nhét di động vào túi, một tay cũng thuận thế đút trong túi, khóe môi mím thành một đường thẳng, vẻ mặt mặc dù lạnh nhạt nhưng lại mang theo chút đỏ ửng quỷ dị.

Úc Ninh hơi dừng động tác xoa tóc, khóe môi cong lên, mặt mày cong cong, “Em tắm xong rồi.”

Lục Quyện đáp lời, ánh mắt rơi lên người hắn một giây lại lập tức rời đi.

Bên tai đỏ càng thêm rõ ràng.

Quần áo Lục Quyện lớn hơn của Úc Ninh nhiều, lại thêm bản thân nó là đồ ngủ dáng rộng, mặc trên người Úc Ninh cổ áo đều để lộ một mảng lớn, xương quai xanh cũng hoàn toàn không giấu được, còn tóc còn chưa khô, giọt nước rơi trên cổ, dưới ánh đền, làn da Úc Ninh dường như càng trắng hơn. Mắt Lục Quyện chỉ đảo qua một cái, giọt nước giông như sương sớm lăn trên cánh hoa,từ hàm dưới của Úc Ninh, lăn thẳng vào cổ áo.

Vì quần áo rộng, Úc Ninh cũng xắn tay áo lên tận khuỷu tay.

Chất áo tơ lụa màu đen, không chỉ làm nổi bật làn da trắng, mà trông càng gầy gò hơn bình thường.

Lục Quyện không khỏi nhớ tới tư liệu vừa xem được.

Tai càng bị thiêu đốt mãnh liệt.

Tay Úc Ninh nhỏ như vậy, eo nhỏ như vậy…

Hầu kết không tự giác nhấp nhô.

Thấy y không nói lời nào, Úc Ninh đi về phía trước một chút, “Anh Lục Quyện?”

“Bây giờ anh muốn đi ngủ sao?”

Mặc dù thời gian còn sớm, nhưng cũng không có chuyện gì làm.

Trên người Úc Ninh còn mang theo mùi sữa tắm của Lục Quyện.

Rõ ràng bình thường mình cũng dùng loại này, nhưng bây giờ ngửi thấy, lại hoàn toàn không giống.

Dường như càng thơm hơn một chút.

Lục Quyện cảm thấy khát nước.

Y ừ một tiếng, quay đầu, giọng nói cứng ngắc, “Chăn trong ngăn tủ, đều phơi định kỳ, có thể dùng.”

“Được.”Úc Ninh cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng lại không nói ra lời, lại đi về trước một chút, khoảng cách giữa hai người lại rút ngắn, Úc Ninh mở to mắt “Em biết rồi, anh có chỗ nào không thoải mái sao?”

Sao tai Lục Quyện còn đỏ hơn cả mình…

Úc Ninh hỏi xong, trông thấy thân thể Lục Quyện hình như lại căng thẳng hơn, không khỏi cau mày, vừa định hỏi gì đó.

Lục Quyện liền trực tiếp phủ nhận, “Không có.”

Giọng nói còn cứng ngắc, mang theo chút lạnh lùng, “Cổ áo em quá thấp, sẽ bị cảm.”

“Ban đêm đắp nhiều chăn một chút.”

Úc Ninh: “…”

Bị nói như thế, Úc Ninh vô thức liếc nhìn cổ áo mình.

Vừa rồi đi ra không chú ý, hiện tại mới phát hiện cổ áo lại thấp như vậy.

Úc Ninh kéo lại cổ áo, không đến một lát lại tuột xuống.

Lặp lại mấy lần,dứt khoát mặc kệ, dù sao cũng không có người ngoài, dù sao Lục Quyện cũng là bạn trai hắn, dù sao bây giờ có che… về sau cũng sẽ thấy.

Đối với chuyện này, trái lại Úc Ninh rất thoáng.

Mấy năm nay bị Tống Triệu đầu độc cho không ít.

Nghĩ thế, Úc Ninh đột nhiên phát hiện ra gì đó, trong nháy mắt ngẩng đầu, Lục Quyện lại rời ánh mắt đi.

Úc Ninh mở to mắt, ý đồ muốn nắm bắt ánh mắt Lục Quyện, hình như đã phát hiện ra chuyện gì đó rất thú vị, ý cười dần sâu.

Vài lần như thế, vẻ mặt Lục Quyện thoáng mang theo không kiên nhẫn dứt khoát đối mặt, “Còn không đi ngủ?”

Úc Ninh nhịn cười, “Vậy ngủ ngon nhé, bạn trai?” Dừng một chút, “Sớm như vậy, ngủ được sao?”

Lục Quyện đáp, “Ngủ được.” Dường như không có ý định nói nhiều.

Chỉ là y còn chưa kịp động, Úc Ninh lại chủ động xáp lại gần, môi ấp áp cực nhanh dán lên mặt y.

Gần như là vừa chạm vào liền tách ra.

Úc Ninh lần đầu làm chuyện này.

Sau nụ hôn ngắn ngủi liền lùi hai ba bước về trong phòng, một tay đặt lên cửa phòng, khẽ nói: “Ngủ ngon.”

Nói rồi không đợi Lục Quyện nói chuyện, liền trực tiếp đóng cửa.

Ngoài cửa, Lục Quyện đưa tay chạm vào vị trí vừa được Úc Ninh chạm vào, tay còn chưa đυ.ng vào da, cánh cửa vừa đóng lại lại bị mở ra.

Úc Ninh nhô ra nửa cái đầu, ý cười trên mặt chưa tan, “Có máy sấy không, anh Lục Quyện?”

Lục Quyện lập tức thả tay xuống, hai mắt vừa vặn đối diện với hai mắt chứa ý cười nhẹ nhàng của Úc Ninh, không lên tiếng, trực tiếp quay người đi vào phòng mình.

Mấy phút sau, Úc Ninh nhận máy sấy Lục Quyện đưa qua, lại nói tiếng cảm ơn.

Trong nháy mắt đóng cửa, hắn mới dùng mu bàn tay dán lên giương mặt nóng bừng.

Ngón tay đặt tay trên môi cảm thụ.

Lại nhịn không được bật cười.

Úc Ninh không tính là quá quen giường.

Buổi tối đó Úc Ninh ngủ rất ngon, nhưng cũng có người gối đầu một mình khó ngủ.

Ngày hôm sau Úc Ninh bị tiếng vật gì rơi xuống đất đánh thức.

Vô thức sờ di động đặt trên tủ đầu giường, không sờ được tủ đầu giường Úc Ninh mới choáng váng mở mắt, ý thức đượ đây không phải chỗ ở của hắn.

Đây là căn cứ chiến đội của Lục Quyện.

Thời gian còn sớm, sắc trời bên ngoài còn chưa hoàn toàn sáng.

Sợ là Tống Triệu xảy ra chuyện gì, Úc Ninh chịu đựng bối rối đứng lên.

Hành lang rất yên tĩnh, không người.

Sợ đánh thức mọi người, Úc Ninh cố ý thả nhẹ bước chân.

Đi xuống tầng, phát hiện Tống Triệu đã tỉnh.

Không có ai ngủ trên ghế sô pha, mà là,… một tay bốp cổ Giang Lầu, hai người lấy tư thế một trên một dưới ngã xuống ghế sô pha.

Nơi nào còn tư thái say rượu của tối hôm qua.

Mí mắt Úc Ninh giật giật, “Tống Triệu.”

Vốn dĩ Tống Triệu còn đang lộ vẻ mặt hung ác, nghe tiếng gọi mình, lập tức buông Giang Lầu, vẻ mặt oan ức, “Ninh Ninh! Sao tôi lại ở đây! Người đàn ông chó chết này là ai! Có phải thừa dịp tôi ngủ làm gì tôi rồi không!”

Úc Ninh:…?

Úc Ninh vô thức nhìn huấn luyện viên Giang.

Giang Lầu vẻ mặt hoảng sợ, đâu còn duy trì được thiết lập ôn nhu, điên cuồng lắc đầu, “Cậu đừng nói mò chứ, tôi thấy chăn của cậu rơi mất nên mới đắp chăn cho cậu.”

“Tôi còn đang nghĩ tại sao lại đột nhiên đột kích đấy.”

Nói rồi vội vã đứng lên, sợ lại bị nói xấu, liền lùi lại mấy bước đứn sau lưng Úc Ninh, “Sao cậu tỉnh sớm vậy?”

Úc Ninh hả? Nghe tiếng, quay đầu thì thấy Giang Lầu liếc nhìn người mình mấy cái.

Vô thức dựng đứng cổ áo lên.

Giang Lầu lại “vãi” một tiếng.

Sau đó gọi cũng không đáp, mất hồn rời đi.

Đi xa rồi Úc Ninh còn loáng thoáng nghe thấy mấy câu linh tinh.

“Một người tốt như tôi sao lại bị xem thành người xấu vậy.”

“Lục Quyện có phải là không được hay không.”

“Thế nào mà không chút khác lạ.”

Úc Ninh: “…”

Úc Ninh cảm thấy mình đã ngầm hiểu.

Lúc này Tống Triệu đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, vẻ mặt ai oán nhìn Úc Ninh.

Úc Ninh có hơi đau đầu, “Cậu vừa mới đánh người ta?”

Tống Triệu lắc đầu, “Không, tôi chỉ nắm cổ, không phải tôi chỉ sợ gặp lưu mạnh sao? Sao tôi lại ở đây? Đây là đâu? Sao người kia nhìn quen thế? Sao cậu lại ở đây?”

Liên tiếp ném ra mấy câu hỏi, Úc Ninh nghĩ nghĩ, nói: “Cậu trước ngửi xem trên người cậu có thối không, có đau đầu không.”

Tống Triệu không do dự ôm đầu: “Không chỉ thối, còn đau.”

“Vậy tối qua cậu làm gì cậu còn nhớ sao? Uống say đến độ để người khác gọi tôi đến đón cậu.” Úc Ninh còn chưa tỉnh ngủ, dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha, ôm gối díp mắt buồn ngủ.

Tống Triệu kêu lên, “Tôi uống say? Sao tôi lại có cảm giác như bị một đám omega đuổi theo vậy? Dọa tôi đến mức hô to, tôi là 0 đừng đuổi tôi, đừng đuổi tôi.”

“Hóa ra là mơ.”

Úc Ninh: “…”

Hai chân Úc Ninh xếp bằng trên ghế sô pha, nhắ mắt lại chậm rãi để lộ chân tướng tàn khốc: “Cậu quả thật đã hô to.”

“Còn ngay trước mặt rất nhiều người, tôi cũng không dám đưa cậu về trường.”

Tống Triệu: “…??”

Có lẽ là Tống Triệu cảm thấy mất mặt, nháy mắt trầm mặc.

Chờ lần nữa muốn nói thì Úc Ninh đã nghiêng đầu ngủ thϊếp đi.

Tống Triệu muốn nói lại thôi nhiều lần, cuối cùng vuốt huyệt Thái Dương đau nhức, ôm lấy chăn cũng ngủ thϊếp đi.

Khi Úc Ninh lần nữa tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn.

Nhớ mình đã xuống tầng tìm Tống Triệu.

Có thể là quá buồn ngủ, cũng không biết ngủ quên từ khi nào.

Nhưng hiện tại hắn tỉnh dậy, vẫn đang nằm trên giường tối qua.

Úc Ninh choáng váng hồi lâu, lấy di động đặt dưới gối đầu ra xem thời gian.

Đã hơn chín giờ… hắn nhớ minh đã cài báo thức.

Rửa mặt xong, mặc lại quần áo tối qua đã giặt sạch, ra khỏi phòng, Úc Ninh vô thức liếc nhìn cánh cửa căn phòng bên cạnh, vẫn đóng chặt.

Nhưng vừa ra khỏi phòng, tiếng động dưới tầng liền rõ ràng truyền đến.

Mơ mồ nghe thấy tiếng cười cái gì mà “Hồ rồi hồ rồi ha ha ha ha ha ha”

Úc Ninh có dự cảm không tốt.

Quả nhiên xuống lầu xem thì Tống Triệu đã cùng với những người khác trong TVT đánh mạt chược ngay tại phòng khách.

Duy chỉ không có Lục Quyện.

Nam Bắc ngồi ngay chính diện nhìn thấy hắn xuôgns, tự nhiên lên tiếng chào, lại hỏi: “Đội trưởng còn chưa tỉnh sao?”

Úc Ninh hơi dừng bước chân, “Tôi không rõ lắm.”

Nam Bắc vừa đánh mạt chược vừa nghi hoặc, “Không phải hai người ngủ cùng nhau sao?”

Vừa hỏi như vậy, mấy người trong TVT lại thêm Tống Triệu đồng loạt liếc nhìn.

Úc Ninh: “… không phải.”

Tống Triệu cười hi hi còn nhất định phải bổ một đao, “Không phải thì làm sao bò lên chứ.”

Những người khác hiểu ý ồ một tiếng.

Úc Ninh ném ánh mắt sắc như đao qua, Tống Triệu thức thời ngậm miệng, tiếp tục chà mạt chược.

Giang Lầu ngồi bên cạnh cậu ta còn sai sử, “Ra cái này, tôi vừa quan sát rồi, nhóm tay cũng không cần tấm này.”

Tống Triệu: “Không ra, vừa rồi anh nói ra, kết quả bị Nam Bắc hồ!”

“Chị dâu nhỏ! Bữa sáng ở phòng bếp! Anh có muốn gọi đội trưởng dậy cùng ăn sáng không?” Thấy Úc Ninh đứng đó có hơi không biết làm sao, Nam Bắc hỏi thăm.

Úc Ninh lấy điện thoại ra đáp một tiếng, quay người lên lầu mới thở phào nhẹ nhõm.

Gửi wechat cho Lục Quyện mấy phút rồi còn chưa thấy trả lời.

Úc Ninh kiên nhẫn đợi một hồi, vẫn gõ cửa phòng Lục Quyện, giống như wechat vậy, không tiếng đáp lại.

Vốn định từ bỏ, trong nháy mắt quay người, Úc Ninh lại nghĩ tới bình thường tuyển thủ chuyên nghiệp sinh hoạt và nghỉ ngơi không quy luật, gần như mỗi ngày sớm tối đảo lộn, đừng nói là ăn sáng, ngay cả cơm trưa cũng khó mà đúng giờ, khó có được ngày không bị thúc giục huấn luyện, phải nắm cơ hội để Lục Quyện ăn sáng.

Bước chân bỗng đừng ở cửa phòng Lục Quyện, nghĩ một lát quyết định gọi điện thoại cho Lục Quyện.

Dưới lầu.

Trần Kiết đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn lên lầu,, “Bắc Bắc… Cậu để chị dâu nhỏ đi gọi người.”

“Không phảiđội trưởng có bệnh rời giường rất nghiêm trọng sao? Hơn nữa còn không cho bất kì ai vào phòng.”

Giang Lầu nhíu mày, “Nếu dám tức giận với Úc Ninh, đây không phải là vừa vặn trở về độc thân sao?”

Tống Triệu lập tức phụ họa, “Đúng vậy!”

-

Điện thoại vang lên hồi lâu, ngay khi sắp tự động ngắt mới được nhận.

Úc Ninh còn chưa kịp mở miệng, đầu bên kia đã truyền tới tiếng chăn ma sát rất nhỏ, sau đó là giọng trầm thấp thoáng tức giận, “Tốt nhất là có chuyện quan trọng.”

Có lẽ là chẳng hề nhìn xem là ai gọi tới.

Úc Ninh ngập ngừng, “Lục Quyện, ăn sáng.”

“Ừ.” Lục Quyện đáp lời, trầm mặc một hồi, giọng hơi khàn, “Cửa không khóa.”

Nói rồi, Úc Ninh còn chưa kịp phản ứng, điện thoại đã bị cúp.

Úc Ninh nhìn chằm chằm cửa phòng một lát, nhận mệnh đi vào.

Căn phòng của Lục Quyện chưa từng sửa chữa, cũng không khác lắm với căn phòng Úc Ninh ở, trên tường cũng không treo mấy thứ lộn xộn gì, mặt bàn trên cửa sổ đặt một quyển sổ khá cứng ngắc.

Trên giường chất mấy bộ quần áo, kệ treo quần áo bên cạnh giường treo mấy cái áo khoác đội phục.

Nhìn có hơi loạn, nhưng lại có chút sạch sẽ bất ngờ.

Trên ban công hình như còn treo… qυầи ɭóŧ chưa khô.

Úc Ninh liếc mắt liền vội vã thu về.

Cả người Lục Quyện chôn ở trong chăn, vì người cao xong lại vì bị tư thế ngủ vo lại, đầu lại chôn bên trong, hai chân liền lộ ra ngoài.

Vết thương ở bàn chân trước đó còn chưa tốt, vì bôi thuốc nên nhìn có hơi dữ tợn.

Úc Ninh đi đến bên giường, “Lục Quyện?”

Trong chăn ừ một tiếng, nhưng không hề có ý định đứng lên.

Trước đó Úc Ninh đã thấy Lục Quyện nằm lỳ trên giường, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, “Ăn sáng xong em muốn về trường đi học, nửa tiếng nữa còn có lớp.

“Đã hơn chín giờ, nếu anh không dậy, vậy em liền đi ngay.”

Mặc dù ngữ khí bình tĩnh, nhưng thoáng mang theo chút uy hϊếp.

Trong chăn quả nhiên giật giật.

Bên môi Úc Ninh nhiễm ý cười.

Một giây sau, còn chưa kịp phản ứng, trong chăn duỗi ra một cánh tay, nắm lấy tay Úc Ninh, không chút phòng vệ, hơi dùng sức liền kéo người xuống.

Cả người Úc Ninh ngã vào trong.

Dù là giường mềm mại, nhưng trong nhất thời Úc Ninh vẫn hơi choáng váng.

Lục Quyện không chui ra khỏi chăn mà cánh tay lướt qua lưng hắn, đặt ở bên eo.

Thân thể Úc Ninh một nửa trong chăn, một nửa ngoài chăn.

Nhiệt độ trên tay Lục Quyện rất khó bỏ qua, dường như còn nóng hơn bình thường nhiều.

Không đợi Úc Ninh giùng giằng, Lục Quyện vỗ eo hắn, “Đừng lộn xộn.”

Úc Ninh: “…”

Úc Ninh đột nhiên nhớ tới việc y nhìn thấy cổ áo thấp của mình tôi qua ánh mắt cứ né tránh, hơi chạm phải gương mặt vài tai đỏ lên của Lục Quyện.

Ngủ một đêm sao đột nhiên tiên hóa rồi?

“Lục Quyện, anh buông em ra đã?” Úc Ninh ổn định nhịp tim, khuỷu tay chống nửa người trên, còn chưa kịp làm động tác kế tiếp, Lục Quyện liền ôm người về bên mình, để hắn đối mặt với y.

Chân cũng đặt lên đùi hắn.

Úc Ninh mở to mắt.

Mắt Lục Quyện vẫn nhắm, cũng không biết là ngủ hay là tỉnh.

“Ngủ thêm chút nữa.”

Giọng Lục Quyện còn khàn hơn vừa ròi, quả thực mang theo ủ rũ rõ ràng.

Vừa nói vừa đưa tay đẩy lưng Úc Ninh, một tay xuyên qua gáy, đỡ đầu hắn, ôm cả người vào ngực mình.

Nhiệt độ lập tức tăng lên.

Úc Ninh bị ép chôn dầu bên gáy Lục Quyện, trong mũi đều là hương sữa tắm nồng đậm.

Hình như vừa tắm không lâu.

Trong chăn rất nóng theo đó nhiệt độ trên mặt cũng gấp gáp tăng nhanh.

Nhưng hình như Lục Quyện không phát hiện ra.

Y vẫn nhắm mắt.

Úc Ninh đã hoàn toàn không buồn ngủ, nhưng bị Lục Quyện ôm trong ngực như thế này, gần như là dựa sát vào nhau, nhịn không được nháy mắt.

Phảng phất có thể nghe được tiếng tim mình đập.

Không biết qua bao lâu, Úc Ninh nhận mệnh đưa tay đặt lên eo Lục Quyện.

Cũng ôm eo đối phương.

Eo Lục Quyện gầy, sờ lới sờ lui,… xúc cảm còn rất tốt.

Úc Ninh nhịn không được, tay sờ thêm hai cái.

Vừa sờ, không kịp chuẩn bị đối diện với Lục Quyện đột nhiên mở mắt.

Sự xấu hổ khi bị bắt ngay tại trận dâng lên trong lòng.

Úc Ninh giống như càng giấu càng lộ rút tay về… “ Anh tỉnh rồi.”

Ánh mắt Lục Quyện trầm xuống, đáy mắt mang theo thút ảm đạm.

Duy trì tư thế trước đó, Lục Quyện nhàn nhạt đáp, hô hấp lại có hơi nặng nề, tầm mắt trượt xuống rơi xuống dưới mũi Úc Ninh.

Sau đó lại đi lên.

Hai người mắt đối mắt.

Úc Ninh nhịn không được nắm áo Lục Quyện.

Vô thức nhắm mắt.

Lục Quyện còn chưa tỉnh ngủ đưa tay chạm vào cằm Úc Ninh.

Lực rất nhẹ.

Nhưng có hơi ngứa.

Úc Ninh sợ nhột lui về sau.

Lục Quyện nhìn chằm chằm hồi lâu mới hạ giọng hỏi, “Có thể hôn không?”

Úc Ninh: “… Anh đừng hỏi.”

Nhịp tim như sấm.

Nhắm mắt lại không nhìn thấy gì, lại có thể cảm giác được hô hấp Lục Quyện đang từ từ tới gần.

Ót bị Lục Quyện nắm trong tay.

Trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp.

Chỉ đυ.ng một cái rồi rời đi ngay.

Úc Ninh không nhịn được nắm được nắm chặt áo Lục Quyện, kéo người xuống, ngẩng đầu lên, nghênh hợp.

Dường như Lục Quyện sửng sốt.

Cánh môi cọ xát, hô hấp giao thoa, chóp mũi đều là hương vị tươi mát, bầu không khí lại kiều diễm.

Đối với chuyện thế này, cho dù có là tay mơ cũng có bản lĩnh không thầy tự thông.

Lục Quyện dù không thô lỗ lại từ bị động hóa thành chủ động.

Hô hấp của Úc Ninh dần nặng, trong nháy mắt mở mắt đáy mắt còn mang heo mờ mịt và hơi nước.

Đuôi mắt Lục Quyện đỏ ửng, cặp mắt đào hoa bất ngờ lộ ra chút phong lưu, lại mang theo mấy phần lưu luyến.

Úc Ninh nắm áo Lục Quyện nhịn không được vùi mặt vào cổ Lục Quyện, giọng khó chịu, “…. Anh tỉnh từ khi nào…”

Mùi trên người Lục Quyện rõ ràng là vừa mới tắm.

Hỏi xong, cảm giác cả người Lục Quyện nháy mắt cứng ngắc, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, giọng nói vang trên đỉnh đầu hắn, “Một tiếng trước.”

Nói đúng ra là,… một tiếng trước vừa mới tỉnh ngủ.

Nhưng bây giờ đã hoàn toàn đã không còn chút buồn ngủ.

Tinh thần phấn chấn.

Úc Ninh sửng sốt một chút, khẽ cọ bên cổ y.

Úc Ninh rất thích cảm giác này.

“Vậy bây giờ anh có muốn tắm lại một lần không?” Úc Ninh dừng một chút, ánh mắt thoáng nhìn uống dưới, “Đi… giải quyết một chút?”

Úc Ninh thì vẫn còn tốt, có thể là vì Lục Quyện vừa tỉnh không lâu phản ứng mãnh liệt hơn nhiều.

Thân hình Lục Quyện cứng đờ, ánh mắt cũng rơi xuống phần gáy trắng trẻo của Úc Ninh, nơi đó vì vừa rồi y dùng sức mà lưu lại một dấu đỏ.

Ngữ khí y cứng đờ, “Không cần.”

Úc Ninh ồ một tiếng, không đến mấy giây Lục Quyện lại đột nhiên vén chăn lên, “Anh đi tắm.”

Úc Ninh: “…”

Lần nữa xuống tâng thì đã qua nửa tiếng.

Lục Quyện mang theo một thân hơi lạnh đi sau lưng Úc Ninh, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn rơi trên người Úc Ninh.

Mạt chược dưới tầng đã dần tan.

Tống Triệu không biết là ôm cái thùng gì, cuộn chân ngồi trên ghế sô pha, Nam Bắc bên cạnh đang cầm máy tính bảng xem trận thi đấu được phát lại, thỉnh thoảng giải thích đôi lời với Tống Triệu.

Tống Triệu cũng không hề không có kiên nhẫn, thỉnh thoảng phụ họa hai câu.

Phát hiện hai người họ đi xuống, Nam Bắc giơ tay vẫy, “Đội trưởng! Chị dâu nhỏ! Cơm ở phòng bếp!”

Lục Quyện nâng mí mắt, nhàn nhạt đáp lời, nắm tay Úc Ninh vào phòng bếp.

Ăn sáng xong, Úc Ninh nhìn thời gian, còn không quay về trường học thì hôm nay sẽ muộn học, môn học hôm nay là môn chính, nếu như điểm danh đến trễ thì sẽ bị trừ điểm học phần.

Cũng không có nhiều thời gian vuốt ve an ủi Lục Quyện, cảm ơn đám người TVT xong, Lục Quyện đưa Úc Ninh và Tống Triệu cùng về trường.

Chờ Lục Quyện lái xe đi, Úc Ninh còn đứng đó không nhúc nhích, Tống Triệu nhịn không được than dài, “Sao cổ tay cậu lại đỏ thế này? Còn cả cổ cũng…”

Úc Ninh lập tức hoàn hồn.

Cỏ thể là vì lúc trước Lục Quyện hơi dùng sức nên bây giờ đều hơi đỏ.

Hắn sờ gáy, “Rất rõ ràng sao?”

Tống Triệu lắc đầu, “Không phải, cũng không tính là vô cũng rõ ràng, chỉ rõ ràng bình thường thôi.”

Úc Ninh liếc mắt: “Câm miệng.”

Hai người đi về phía phòng học, Úc Ninh không biết nhớ tới cái gì, bước chân chậm lại nhiêng đầu nhìn Tống Triệu, “Tối hôm qua cậu…”

Còn chưa hỏi xong, Tống Triệu đột nhiên ngắt lời, “Vì nỗi đau của tất cả tình yêu, vì tất cả rượu đã từng uống…”

Úc Ninh: “…”

Dáng vẻ này rõ ràng là không muốn nói.

Úc Ninh cũng không hỏi thêm nữa.

Buổi sáng học xong, Úc Ninh thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, thuận tiện nhắn tin cho Lục Quyện hỏi xem anh đã ăn cơm chưa.

Không biết có phải là đang ngủ bù hay không, Lục Quyện vẫn chưa hồi âm.

Tống Triệu còn đang dông dài bên cạnh, “Lần sau để người đàn ông nhà cậu nhẹ nhàng một chút, cậu liền không cảm nhận được, khi đi học, không thấy mấy nữ sinh lớp chúng ta nhìn cậu sao?”

Úc Ninh bó tay, “Bình thường không có vết tích các cô ấy cũng nhìn.”

Tống Triệu bị nghẹn họng, còn muốn nói tiếp thì bị tiếng di động của Úc Ninh đánh gãy.

Úc Ninh dừng động tác thu dọn, nhìn thông báo trên màn hình điện thoại.

Bà ngoại gọi điện tới.

Vừa nghe bên kia liền truyền tới tiếng bà hàng xóm, “Ninh Ninh, bà ngoại con ngất xỉu, con có thể về không?”

Úc Ninh cầm di động im lặng rất lau mới nghe thấy thanh âm run rẩy của chính mình, “Được, con về ngay.”