Chương 24:

Nghiêm khắc mà nói, lần xem mắt đó không phải là lần đầu Úc Ninh gặp Lục Quyện.

Hai năm trước, Dịch Kim từng lén trốn học chạy đến Thanh Huấn Doanh TVT ghi danh, thậm chí còn mua căn cước giả cho mình, nói với TVT, cậu đã thành niên.

Kỹ thuật chơi game của Dịch Kim cũng không tệ, lần đó còn thật sự được đưa vào Thanh Huấn Doanh.

Nhưng không được mấy ngày, không biết người phụ trách của Thanh Huấn Doanh làm sao biết được tuổi thật của Dịch Kim, lúc này mới gọi cho người nhà đến đón cậu.

Dịch Kim học nội trú, lại lén trốn học, Dịch Thao và mẹ cậu đều không biết chuyện này.

Dịch Kim cũng sợ bị họ biết, lúc điền số điện thoại liên lạc khẩn cấp cũng là điền số điện thoại của Úc Ninh.

Đến bây giờ Úc Ninh vẫn nhớ rõ ràng, buổi tối ngày đón Dịch Kim đó mưa rất lớn, căn cứ lại không cho phép taxi đi vào, hắn chỉ có thể đi bộ.

Lúc đến dưới tòa nhà Thanh Huấn Doanh, Dịch Kim đang đứng khóc ở trước cửa.

Một đứa trẻ mười lăm tuổi, đứng ở trước cửa, bên cạnh là người phụ trách của Thanh Huấn Doanh, tay chân luống cuống cầm túi khăn giấy muốn đưa cho cậu.

Tiếng mưa rơi lấn át tiếng khóc khoa trương của Dịch Kim, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy một chút.

Nhìn thấy Úc Ninh, người phụ trách giống như nhìn thấy chúa cứu thế, "Tới là tốt, tới là tốt."

"Chúng tôi không phải không muốn nhận em trai cậu, chỉ là còn nhỏ tuổi quá."

Úc Ninh thu dù, cười với người phụ trách.

Úc Ninh mười tám tuổi, trông chỉ non nớt hơn bây giờ một chút, so với Dịch Kim, hắn còn giống em trai hơn.

Người phụ trách đó vốn không thấy rõ tướng mạo của Úc Ninh, chờ Úc Ninh đến trước mặt anh ta, hắn nhìn thấy rõ ràng thần sắc anh ta khẽ vặn vẹo, cúi đầu nhìn Dịch Kim, giọng quái dị, "Cậu gọi em trai đến đón cậu? Hai đứa trẻ vị thành niên thì không được đâu?"

Úc Ninh: "..."

Dịch Kim còn đang than vãn khóc lớn lập tức nhảy cẫng lên, "Em trai gì chứ! Đây là anh tôi, anh ấy thành niên rồi! Hu hu hu, anh nói tôi già!"

Người phụ trách khó xử nói xin lỗi.

Úc Ninh chỉ nói không sao, còn cảm ơn họ giúp đỡ chăm sóc Dịch Kim mấy ngày qua.

Xong liền kéo Dịch Kim đi.

Úc Ninh cũng không trách mắng gì Dịch Kim, chỉ là nhìn cậu khóc thành như vậy, có hơi muốn cười, lại không thể không kìm nén, đỡ cho tâm lý yếu ớt của đại nam sinh mười lăm tuổi tổn thương.

Lúc đi, Dịch Kim còn một bước quay đầu ba lần, vô cùng không nỡ.

Thấy dáng vẻ này, Úc Ninh chỉ có thể nhịn cười gạt hắn, "Chờ em thành niên rồi, em có thể lại đến thử một chút."

Nhưng Úc Ninh biết, có lẽ đây là cơ hội duy nhất của Dịch Kim, kích động của tuổi dậy thì cũng sẽ dần lớn lên theo tuổi tác.

Có lẽ Dịch Kim cũng hiểu, cho dù bây giờ thỉnh thoảng nhắc tới chuyện mình muốn đánh chuyên nghiệp nhưng không còn trốn đi giống như trước.

Bây giờ, mỗi lần Dịch Kim nhắc tới trước mặt Úc Ninh bởi vì cậu biết, Úc Ninh nhất định sẽ ngăn cản cậu.

Mưa to dần dập tắt mộng tưởng của thiếu niên.

Úc Ninh và Dịch Kim che hai cây dù, trầm mặc đi về phía cửa.

Vừa mới tới cửa căn cứ, liền nhìn thấy một nam sinh bước xuống từ chiếc xe hơi màu đen.

Nam sinh mặc đội phục của TVT, đội phục rộng rãi cũng không giấu được thân hình ưu việt của nam sinh, mi mắt anh rất đẹp, chỉ là vẻ mặt vô cùng lãnh đạm, tựa như khắp thiên hạ đều thiếu nợ anh tiền vậy.

Hồi đó, vì liên quan đến Dịch Kim, Úc Ninh cũng quan tâm tranh giải chuyên nghiệp, mơ hồ nhớ người này tên Lục Quyện, là tuyển thủ đội TVT.

Thời gian này, TVT còn chưa có thành danh.

Lục Quyện bước từ trên xe xuống, không che dù, không cầm dù, mà người đưa anh tới hình như không quá quan tâm, thậm chí chưa nói một câu đã nghênh ngang lái xe đi.

Mưa quá lớn, trong chốc lát, cả người Lục Quyện đều ướt.

Nhưng anh không chạy vội mà từ từ bước đi.

Lúc lướt qua vai Úc Ninh, anh cũng không chú ý bên cạnh có người.

Nhưng Úc Ninh cũng không biết mình làm sao, có thể là bởi vì... anh cong đi, đối với nam sinh có tướng mạo như Lục Quyện không có bao nhiêu sức đề kháng, qủy thần xui khiến, hắn duỗi tay, cây dù che trên đầu Lục Quyện.

Lục Quyện bị chặn đường, cũng chặn lại hạt mưa.

Anh dừng bước, hơi nghiêng đầu.

Vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ nhìn nam sinh trước mặt, trong ánh mắt nhiều thâm ý hỏi dò, cũng có hơi không kiên nhẫn.

Tướng mạo của Úc Ninh quả thật không giống người trưởng thành, hắn còn thích mặc sơ mi trắng, thoạt nhìn chính là học sinh cao trung, còn có thể là năm nhất.

Chỉ trong một chớp mắt, Úc Ninh bị hắn nhìn đến ngượng ngùng.

Cho dù làm mặt lạnh, cặp mắt xinh đẹp kia của Lục Quyện, lúc nhìn người khác vẫn rất mê người.

Úc Ninh khẩn trương, "Đừng dầm mưa, cho cậu dù."

Vừa nói hắn vừa nhét cây dù vào tay Lục Quyện, tay hai người nhẹ nhàng đυ.ng chạm.

Tay Lục Quyện lạnh như băng, còn hơi ướt.

Úc Ninh sửng sốt một chút, nhanh chóng thu tay về, sau đó trốn vào dù của Dịch Kim, không nói thêm gì mà kéo Dịch Kim chạy đi.

Cũng không chú ý rốt cuộc đối phương có vẻ mặt gì.

Theo như tính cách bây giờ của Lục Quyện thì Úc Ninh cảm thấy, khi đó có thể Lục Quyện thầm nghĩ: Người này có phải kẻ ngốc không.

"Anh ơi, chúng ta chạy làm gì chứ! Anh biết người đó là ai không! Là Lục Quyện đó! Em muốn chính là trở thành tuyển thủ giống Lục Quyện vậy đó!"

"Anh ấy rất lợi hại! Rất rất mạnh đó!"

Dịch Kim vừa rồi thức thời không lên tiếng, người vừa đi liền bắt đầu hưng phấn, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ đứa trẻ khóc lớn trước cửa vừa rồi.

Úc Ninh bị cậu nói đến khó nhịn, "Sợ cậu bị kĩ thuật siêu thần của người ta đả kích."

Dịch Kim nháy mắt trầm mặc.

Úc Ninh nhớ, thi đấu mấy ngày trước, dường như TVT không đánh quá tốt, bị không ít bạn mạng công kích.

Lời bàn trên mạng gần như đều công kích Lục Quyện.

Khi đó thật ra hắn cũng nghĩ, người đưa Lục Quyện tới là ai? Tại sao Lục Quyện lại có vẻ mặt như vậy?

Nhưng thời gian lầu rồi, hắn dần dần quên mất chuyện này, hắn cũng không phải người quá để ý chuyện người khác.

Sau đó có một lần trời mua, hắn phát hiện cây dù có họa tiết hoa cúc nhỏ bà nội mua cho mình mất rồi.

Sau đó lúc hai người xem mắt, Úc Ninh liền nhớ tới chuyện hai năm trước nhưng hắn cảm thấy, chắc Lục Quyện không còn nhớ mình, vậy hắn liền xem như chưa từng gặp.

Nếu không, hai người sẽ càng lúng túng phải không?

Nhưng mà bây giờ, bị Lục Quyện nhắc tới như vậy, hắn lại nhớ đến.

Thậm chí mơ hồ nghĩ, ngày đó, có phải cha mẹ Lục Quyện đưa anh tới?

Đưa anh tới cũng không cho anh dù.

Nghĩ như vậy, hình như Lục Quyện quả thật có chút đáng thương.

Có lẽ thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, Lục Quyện nhàn nhạt nói, "Cậu không muốn đi cũng không sao, tôi chỉ nói vậy thôi."

Giọng điệu lãnh đạm, tựa như cái người vừa làm bộ đáng thương kia không phải anh vậy.

Úc Ninh bật thốt, "Tôi muốn đi xem."

"Cuối tuần lúc về quê, anh mang vé tới được chứ?"

"Anh có thể cho tôi nhiều thêm mấy tấm, tôi hỏi xem bạn cùng phòng có muốn đi không, vé này rất khó kiếm đó, chắc họ sẽ rất vui, chúng tôi cùng đi hiện trường cổ vũ cho anh."

Trên thực tế, bạn cùng phòng đều không thích đi xem thi đấu.

Úc Ninh nói như vậy cũng chỉ muốn an ủi tâm tình khó chịu của Lục Quyện một chút.

Khóe môi Lục Quyện vốn hơi cong lên nhưng nghe đến đây lại nháy mắt sụp xuống.

Anh ừ một tiếng, "Cậu cũng không cần miễn cưỡng, dù sao tôi cũng quen rồi."

"Không miễn cưỡng." Úc Ninh nghe ra giọng anh hơi mất mát, dừng một chút, "... Tôi vẫn khá thích xem thi đấu mà."

Đây cũng không phải nói dối, chỉ là không quá thích xem hiện trường thôi.

Lục Quyện rất bình tĩnh: "Ồ, vậy đến lúc đó tôi mang cho cậu."

Úc Ninh: "Được, cám ơn anh Lục Quyện."

Nghe lời này, Lục Quyện cố gắng không để khóe môi của mình cong lên, tránh cho giọng điệu có khác biệt.

Cúp điện thoại xong, Lục Quyện nhìn chằm chằm hình trên màn hình điện thoại một hồi.

Giật giật ngón tay, thiết lập thành nền của của điện thoại.

Băng đô màu hồng, quả thật rất đáng yêu.

Nhất là Úc Ninh mang băng đô màu hồng, càng đáng yêu.

Nếu như đồ án trên lỗ tai là của anh, vậy thì càng đáng yêu.

Lục Quyện híp mắt nhìn, lại cười một hồi, may mà giám đốc bọn họ không có ở đây, nếu không lại cho là anh nổi điên gì đó.

Chờ tâm tình ổn định lại, Lục Quyện lại gọi điện thoại cho Từ Mính.

Buổi tối nhận được điện thoại của Lục Quyện, Từ Mính kinh ngạc, "Thế nào? Có chuyện gì không để ngày mai rồi nói?"

Lục Quyện: "Ồ, hỏi anh mấy tờ vé vào cửa thi đấu quý sau."

Từ Mình còn tưởng mình nghe nhầm, "Đùa gì vậy? Cậu muốn cái này làm gì? Sao vậy, cậu còn muốn để cho ba mẹ cậu đến hiện trường xem cậu thi đấu hả?"

"Tôi nói rồi, có gì mà không thể để người nhà xem thi đấu, đều là nói bậy, làm sao lại ảnh hưởng đến tâm tình thi đấu? Vậy tôi cũng chuẩn bị chút cho những người khác? Chỗ người đứng ra tổ chức còn khá nhiều đó, rốt cuộc tôi cũng không cần treo bán trên mạng nữa rồi..."

"Sao lại lắm lời vậy?" Lục Quyện than nhẹ, "Không phải cho ba mẹ tôi."

Từ Mính a một tiếng, "Đó là cho ai vậy? Anh trai cậu? Em trai cậu? Không phải cậu nói bọn họ chỉ thích em phát trực tiếp trên mạng sao?"

"Không phải."

"Sao anh nói nhảm nhiều vậy? Những người khác đều không cần thiết, anh tiếp tục treo bán kiếm chút tiền đi."

Bị anh nói bằng giọng không kiên nhẫn như vậy, Từ Mính trầm mặc một hồi, "Chắc không phải cậu cho người đó chứ?"

Mẹ nó?

Vậy mà còn đưa vé?

Mẹ nó chứ, đây mà để cho ba mẹ Lục Quyện biết được thì chua xót thế nào đây?

Hai ông bà còn hỏi hắn có thể treo biểu ngữ chúc con trai đoạt cúp ở hiện trường hay không đó.

Lục Quyện cứ thế không cho một chút cơ hội.

Từ Mính đang cảm khái thói đời nóng lạnh, Lục Quyện liền đáp một tiếng sau đó vô cùng nhanh gọn cúp điện thoại.

Không cho anh ta thêm chút cơ hội nào.

Từ Mính: "..."Đây chính là người đàn ông đang yêu sao?

Vậy anh ta còn tiếp tục đánh cược Lục Quyện không theo đuổi được người không?

Nhưng điện thoại vừa cúp không lâu, Lục Quyện lại gọi điện cho anh ta.

Từ Mính chưa kịp nói một cau, Lục Quyện đã bình tĩnh hỏi hắn, "Chiến đội của chúng ta khi nào có băng đô mới?"

Đề tài thoáng chốc lượn xa như vậy, tư duy của Từ Mính lập tức không phản ứng kịp, "Cái gì? Sao đột nhiên cậu lại quan tâm cái này?"

Lục Quyện nhấc mí mắt liếc hình của Úc Ninh trên màn hình.

Đồ án q trên lỗ tai băng đô càng không vừa mắt.

"Không có gì, hỏi một chút xem anh có ý tưởng băng đô nào không."

"Đùa gì vậy? Băng đô? Băng đô gì?" Từ Mính bị anh hỏi đến đầu óc mơ hồ.

"Băng đồ màu hồng lỗ tai thỏ." Giọng điệu Lục Quyện vô cùng nghiêm trang, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại chẳng hề đứng đắn.

Từ Mính: "...."

"Ngủ ngon, chắc tôi mộng du rồi."

Từ Mính nói xong, cúp điện thoại cái rụp.

Trước đây Lục Quyện chán ghét nhất là băng đô.

Lại còn màu hồng?

Không phải anh ta mộng du thì là Lục Quyện mộng du.

Lục Quyện nghe tiếng tút trong điện thoại, không vui chậc vài tiếng.

Nhưng cũng không gọi lại cho Tứ Mính nữa.

-

Sáu giờ sáng thứ bảy.

Căn cứ chiến đội TVT, Nam Bắc chịu đựng cả mội đêm, đi phòng bếp vơ vét chút thức ăn hôm qua còn dư lại, đang híp mắt lảo đảo lên tầng.

Trần Kiết đã chịu không nổi, trực tiếp nằm bẹp ra bàn vi tính mà ngủ.

Bởi vì vấn đề tình trạng không ổn định trước đó của Trần Kiết, tới gần cuộc thi đấu quý, đứa nhỏ này sống chết không muốn đi ngủ, cả buổi tối cũng muốn huấn luyện.

Hai ngày trước là đội trưởng giúp cậu ta, hai ngày này đến phiên Nam Bắc giúp, nói thế nào đi nữa, mọi người đều là một đội, không thể nào để một mình Trần Kiết thức đêm.

Chỉ là không biết hôm qua đội trưởng có chuyện gì, huấn luyện thi đấu vừa kết thúc, còn chưa tới mười hai giờ đã trực tiếp lên tầng ngủ rồi.

Nam Bắc vừa ngáp vừa đi lên tầng.

Vừa tới khúc cua liền theo bản năng lùi về sau hai bước, nhắm mắt.

Nhất định là cậu ta quá mệt nhọc, xuất hiện ảo giác.

Tạo sao mới hơn sáu giờ sáng, đội trưởng đã mặc chỉnh tề xuất hiện ở trước bậc thang?

"Đi đâu?" Lục Quyện hạ mí mắt.

Lâu rồi không dậy sớm như vậy, trong tiềm thức anh vẫn còn hơi buồn ngủ.

Nhưng tinh thần tương đối phấn chấn.

Nam Bắc dừng chân, chậm rãi cong người, vẻ mặt khϊếp sợ, "Đội trưởng, sao anh dậy sớm vậy? Dậy sớm rèn luyện sao?"

Lục Quyện rũ mắt, "Không rèn luyện."

Nam Bắc: "..." Mặc thành cái dạng y quan cầm thú* thế này đâu giống chạy bộ buổi sớm rèn luyện.

(*Thành ngữ này có nghĩa là một con thú có áo khoác và mũ, và nó là một ẩn dụ cho một người có đạo đức đồϊ ҍạϊ và hành vi sa đọa. Theo baidu)

"Vậy là... thừa kế gia sản?"

Vẻ mặt Lục Quyện hơi ngừng, Nam Bắc cảm thấy một giây sau anh có thể sẽ chửi mình nhưng cậu gắng gượng ngậm miệng lại, khóe môi hơi cong lên, dáng vẻ này của đội trưởng nếu đeo bộ kính đơn kim ty nữa, có lẽ liền thành y quan cầm thú thật sự.

"Không phải." Giọng Lục Quyện vô cùng bình tĩnh, không hề có ý giễu cợt.

Nam Bắc ồ một tiếng, không có ý tưởng tìm tòi nghiên cứu.

Dù sao đội trưởng làm gì đều đúng.

Bây giờ cậu rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ.

Dường như Lục Quyện không muốn cho cậu nghỉ ngơi tốt, lúc lướt qua vai, Lục Quyện hời hợt, "Đi gặp phụ huynh."

Nam Bắc: "???"

Nhất định là cậu quá mệt nên nghe nhầm rồi.

Úc Ninh và Lục Quyện hẹn gặp ở trạm xe lúc chín rưỡi, mua vé xe mười giờ, vì phòng chuyện ngoài ý muốn nên đến sớm nửa tiếng.

"Nhớ mang cho tôi thức ăn bà ngoại cậu ướp nhiều một chút nha! Thức ăn ở nhà ăn của trường thật sự ăn không trôi." Tống Triệu buồn ngủ dựa vào ghế salon, nhưng vẫn không ngừng dặn dò Úc Ninh đang đổi giày chuẩn bị ra ngoài.

Úc Ninh quay đầu, "Cậu nhắc đây là lần thứ ba rồi, biết rồi, thứ hai gặp ở trường."

Nhà trường sắp khai giảng, hôm nay hắn về quê, Tống Triệu cũng phải trở về kí túc xá ở trưởng sửa sang một chút.

Vẻ mặt Tống Triệu đầy nhu tình nhìn chằm chằm Úc Ninh, vừa định nói Bảo Đinh là tốt nhất đã nghe thanh âm vô tình của Úc Ninh: "Đúng rồi, trước khi đi nhớ quét nhà sạch sẽ."

Tống Triệu: "..."

Lúc Úc Ninh đến bến xe, đã qua chính giờ.

Cuối tuần bến xe nhiều người, ngay cả xe buýt cũng rát đông, cả đoạn đường tới đây, Úc Ninh cảm thấy thuốc say xe mình uống trước khi ra ngoài không hề có tác dụng.

Hắn tìm trước cửa hồi lâu, không phát hiện bóng người Lục Quyện, vẫn nên gửi tin nhắn cho đối phương hỏi anh đã tới chưa.

Lục Quyện trả lời trong một giây: [Đến rồi, cửa Khẳng Đức Cơ ]

Có lẽ bởi vì tướng mạo của Lục Quyện thật sự quá mức xuất chúng, cho dù mang khẩu trang, Úc Ninh xuyên qua đám người, vừa liếc mắt liền thấy người ngồi dựa vào ghế ở đằng kia.

Đối phương mặc chính trang vừa người, hơi có mấy phần tinh anh.

Khẩu trang màu đen che nửa dưới khuôn mặt anh, mặt mày cau có, hình như vô cùng không kiên nhẫn.

Còn mấy nữ sinh bên cạnh dường như đang len lén thảo luận về anh, thi thoảng lại liếc nhìn.

Úc Ninh dừng chân, khẽ cười.

Sợ lại xảy ra chuyện bị chụp lén giống trước đó, hắn cũng đeo khẩu trang, nhưng so với Lục Quyện hắn cũng chỉ còn một đôi mắt lộ ở ngoài.

Úc Ninh không đi thẳng tới mà gửi tin nhắn cho Lục Quyện trước.

Lưu lệ ninh ninh đầu: [Đến rồi, tôi thấy anh Lục Quyện rồi, tôi đi lấy vé trước]

Hắn gửi xong, thấy vẻ mặt mày vốn cau có hơi buông lỏng, cúi đầu xem di động, sau đó tùy ý gõ mấy cái lên màn hình.

Lục Quyện: [ừ ]

Úc Ninh cười khẽ.

Trước kia hắn luôn cảm thấy, người như Lục Quyện hẳn là ở phía trên thần đàn, anh cao ngạo lại có vốn để cao ngạo.

Nhưng hôm nay, ở bên xe đông đúc, đối phương chen chúc giữa một đám người, mặc dù vẻ mặt khó coi nhưng lại càng thân cận hơn trước kia một cách khó hiểu.

Chờ Úc Ninh xoay người đi lấy vé rồi, Lục Quyện mới có cảm giác ngẩng đầu.

Đối diện với bóng lưng của Úc Ninh, chân mày anh dần dãn ra.

Cuối cùng cũng tới.

Anh ngồi ở đây hai tiếng.

Sắp ngủ luôn rồi.

Mặc dù anh không để ý đến ánh mắt của người khác, nhưng bên cạnh luôn có người dừng lại nhìn anh, thấy phiền.

Phảng phất như cười nhạo anh giống kẻ ngốc không đợi được người vậy.

Úc Ninh lấy vé trở lại, liền thuận lợi hội họp với Lục Quyện, đúng lúc, radio thông báo xe của bọn họ bắt đầu xét vé lên xe.

"Anh Lục Quyện, có mang theo thẻ căn cước không? Úc Ninh cầm hai tấm vé, hơi nghiêng đầu hỏi người đi bên cạnh.

Lần trước gặp mặt lúc xem mắt đã khá lâu rồi.

Dù thường xuyên tán gẫu trên wechat, nhưng vẫn hơi mất tự nhiên.

Ngay cả tiếng anh Lục Quyện này cũng nghẹn trong cổ họng một lúc lâu mới kêu ra miệng.

Lục Quyện cao hơn Úc Ninh không ít, đứng bên người Úc Ninh cần phải rũ mắt nhìn hắn.

Nghe Úc Ninh hỏi như vậy, Lục Quyện khẽ nhìn tai Úc Ninh.

Giống như trên video vậy.

Tai hơi đỏ.

Anh không tự chủ mà cong khóe môi, "Có mang."

Úc Ninh ồ một tiếng, thở phào nhẹ nhõm, hắn còn sợ Lục Quyện quên mất, dù sao lúc trước hắn dặn anh, thái độ anh vô cùng qua loa lấy lệ, chỉ ồ một chữ đơn giản.

"Vậy anh đưa thẻ căn cước cho tôi, tôi đưa cả vé cho nhân viên xoát vé."

Úc Ninh vừa nói vừa đưa tay phải ra.

Ngón tay Úc Ninh cũng nhỏ, vừa nhỏ vừa trắng, khiến người khác vừa nhìn liền biết là tay nam sinh.

Nhưng lại rất đẹp.

Lục Quyện cúi đầu, con ngươi hơi lóe, lấy thẻ căn cước trong túi đưa cho hắn.

Không biết là vô tình hay cố ý, đầu ngón tay Lục Quyện khẽ chạm vào lòng bàn tay Úc Ninh.

Thoáng qua một cái, nhanh như chưa từng xảy ra.

Động tác của Úc Ninh hơi ngừng, lập tức nhận thẻ căn cước, không dám nhìn lén liền chen vào đám người xếp hàng, vừa chen vừa nói, "Anh theo sau tôi."

Lục Quyện chưa từng ngồi loại xe buýt này, hắn cũng không thể cứ bỏ lại người ta như vậy.

Nhưng mà....

Vừa mới chạm vào chút xíu khi nãy.

Úc Ninh cảm thấy tai mình lại đỏ rồi.

Rõ ràng động chạm với Tống Triệu như vậy không hệ có cảm giác gì.

Ồ không đúng, vẫn có, sẽ cảm thấy Tống Triệu rất phiền.

Úc Ninh đưa lưng về phía Lục Quyện, nhắm mắt.

Bình tĩnh đi, hôm đó xem mắt mày cự tuyệt người ta quả quyết như vậy, sao bây giờ lại giống chim cút vậy chứ?

Mày vẫn là người sao Úc Ninh?

Làm sao có thể chìm đắm trong sắc đẹp vào lúc này chứ?

Úc Ninh tự an ủi mình hồi lâu, cảm thấy tốt hơn nhiều.

Chỉ là hắn không tự chủ mà nắm chặt bàn tay phải.

Còn cảm thấy dường như lục quyên đang nhìn tai mình.

Giống như lần trước xem mắt vậy.

Cũng may chỉ một lát đã đến phiên bọn họ.

Không gian xe nhỏ, cuối tuần xe lại nhiều người.

Vừa lên xe, Úc Ninh đã cảm thấy hơi nóng.

Hôm nay hắn vẫn mặc áo sơ mi trắng phong phanh, dù như vậy vẫn thấy nóng.

Hơi kéo khẩu trang hạ nhiệt, Úc Ninh liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh.

Lục Quyện hoàn toàn không phù hợp với áo ngắn tay.

Áo sơ mi trắng âu phục đen, không hề lơi lỏng.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta nóng thay anh.

Nhưng nhìn vẻ mặt anh hoàn toàn không giống như đang nóng, mặt không đỏ, tai không đỏ, ống tay cũng không cuốn lên, nút áo cũng cài nghiêm chỉnh.

Hoàn toàn khác dáng vẻ lười biếng khi anh tham gia phỏng vấn lúc trước.

Nếu không phải hai người đã sớm móc nối với nhau, Úc Ninh cảm thấy anh mặc chính thức như vậy, là thật sự đi gặp phụ huynh.

Lục Quyện vừa lên xe liền bắt đầu gác tay sau đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Chỗ ngồi trên xe buýt không tính là quá lớn, một người đàn ông cao một mét tám mấy ngồi không thể nào cảm thấy thoải mái.

Thấy anh không để ý đến mình, Úc Ninh lại lén nhìn trộm anh.

Lục Quyện còn đang đeo khẩu trang nghiêm chỉnh, lông màu vừa giãn ra lúc này lại hơi nhíu lại.

Có lẽ là không quá thoải mái.

Úc Ninh cũng nhíu mày.

Chắc chắn Lục Quyện không quen ngồi xe như vậy.

Úc Ninh vốn định để Lục Quyện tự lái xe đi, hắn cũng có thể lái thay.

Nhưng Lục Quyện nói là xe của anh vừa đưa đi bảo dưỡng.

Úc Ninh chỉ có có thể để anh uất ức mà ngồi xe buýt.

Nhịn một lát, Úc Ninh vẫn không nhịn được mà nhìn sang máy điều hòa trên đầu Lục Quyện.

Trên đầu mỗi chỗ ngồi trên xe buýt đều có một máy điều hòa nhỏ, sức gió của máy điều hòa còn khá cao.

Máy điều hòa nhỏ hình tròn, có thể tùy ý điều chỉnh cửa điều hòa to nhỏ.

Nhưng bây giờ, cửa điều hòa chỗ bọn họ đang đóng.

Thấy Lục Quyện không chú ý, Úc Ninh thử đứng lên điều chỉnh cửa máy điều hòa.

Bên trên chỗ ngồi là nơi để hành lý, độ cao của tấm ngăn không đủ cao, Úc Ninh không còn cách nào mới hoàn toàn đứng lên, nửa người trên lại nghiêng về phía Lục Quyện, hắn chỉ có thể cong chân, một tay tì lên ghế dựa đề phòng mình định lực không đủ mà ngã ngồi xuống ghế.

Cũng may tiến hành tương đối thuận lợi.

Máy điều hòa thổi gió, Úc Ninh lại đưa tay thử gió một chút, chắc chắn có thể thổi tới chỗ Lục Quyện lại không quá lạnh, mới thu tay chuẩn bị ngồi lại.

Nhưng cứ vào lúc này, xe buýt vốn bất động đột nhiên động một cái, hơn nữa không chuẩn bị mà tiến về phía trước một chút, sau đó lại thắng gấp.

Úc Ninh: "..."

Úc Ninh vừa buông tay nắm mặt lưng ghế, bị như vậy liền mất trọng tâm, ngã thẳng về chỗ ngồi.

Bản thân Úc Ninh có hơi say xe, bị một thoáng như vậy, cảm thấy đầu hơi choáng váng.

Với lại, vừa nãy hắn điều chỉnh vị trí không tốt, lúc ngã trở về, bả vai đυ.ng phải bả vai Lục Quyện.

Úc Ninh còn chưa kịp cảm giác choáng váng, liền theo bản năng nâng mắt, đối diện với đôi mắt vừa mở ra của Lục Quyện.

Úc Ninh: "...."

"Tôi nói tôi không phải cố ý, anh tin không?"

Lục Quyện không lên tiếng, chỉ là ánh mắt luôn rơi vào cái tay chìa ra của hắn, dường như nhìn cái gì đó.

Úc Ninh chỉ cảm thấy lỗ tai mình như bị thiêu đốt.

Ngay lúc hắn quay đầu đi, xấu hổ không nhìn Lục Quyện nữa, Lục Quyện rốt cuộc chịu lên tiếng, "Không tin."

Úc Ninh trầm mặc một hồi, vừa định giãi bày, Lục Quyện lại nói: "Đυ.ng có đau không?"

"Không đau." Úc Ninh lắc đầu, "Anh có đau không?"

Úc Ninh thì không đau.

Hắn cảm thấy Lục Quyện càng đau hơn hắn.

Mặc dù hắn gầy nhưng xương rất cứng.

Dù sao thì làm việc từ nhỏ, xương cũng được tôi luyện, không giống người ngày ngày chơi game giống Lục Quyện.

Nhưng Lục Quyện lại không nói gì, chỉ từ một tiếng, "Không đau."

Gầy như vậy, có thể nặng đến đâu.

Anh lại chậm rãi nhắm mắt lại.

Úc Ninh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tay của tuyển thù chuyên nghiệp trân quý như vậy, nếu đυ.ng đau, hắn phụ trách không nổi.

Vừa nghĩ như vậy, Úc Ninh đột nhiên nhớ ra, máy xoa bóp lúc trước mình mua cho Lục Quyện chắc hẳn đến rồi.

Chờ lúc trở về, nhắc Lục Quyện đi lấy dùng thử xem.

Theo xe bắt đầu chạy, tiếng ồn khi lên xe dần dần giảm xuống.

Không ít người trên xe đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng không ít người đang chơi điện thoại di động.

Bởi vì uống thuốc say xe, Úc Ninh có hơi mệt rã rời.

Trước khi hoàn toàn nhắm mắt, hắn liếc Lục Quyện, đoán Lục Quyện đã ngủ rồi.

Chỉ là lông mày vẫn không giãn ra.

Xem ra thật sự rất không thoải mái.

Úc Ninh lại áy náy thêm một chút.

Quyết định lần sau lúc giúp Lục Quyện gặp ba mẹ anh, nhất định phải biểu hiện khá một chút.

Úc Ninh chìm vào giấc ngủ rất nhất.

Cho dù trên xe thỉnh thoảng truyền tới một ít tiếng ồn, cũng không thể đánh thức hắn.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, Úc Ninh cảm giác đầu mình đang dựa vào phía bên trái, không biết thế nào mà đột nhiên nghiêng qua bên phải.

Nhưng bên phải có vật để dựa vào, hắn liền điều chỉnh tư thế hoàn toàn ngủ say.

Xe buýt không hề đi thẳng tới đích, nửa đường còn phải dừng mấy trạm.

Cứ đi đi dừng dừng như vậy, Úc Ninh đều không tỉnh lại.

Khi đến trạm cuối, tức là trạm cuối cùng ở quê Úc Ninh hắn mới bị kèn trên xe đánh thức.

Úc Ninh còn đang mơ.

Mơ thấy lúc bé bà ngoại làm giày cho hắn.

Tay bà ngoại rất khéo, khi còn bé nhà nghèo không mua nổi giày mới, bà ngoại liền tự mình làm giày cho hắn, giày vải và giày bông đều có.

Giày bông bà ngoại làm rất ấm, bây giờ mùa đông Úc Ninh còn dùng.

Trước kia bà ngoại còn làm giày mang đi bán, kiếm tiền sinh sống.

Bị loa lén kêu tỉnh, Úc Ninh vẫn còn đang đi giày mới.

Hắn bối rối một lúc.

Theo bản năng cúi đầu nhìn chân mình.

Trên chân vẫn là giày vải màu trắng thông thường.

Hắn dần dần phục hồi tinh thần, ý thực được đã đến trạm lại nghiêng đầu nhìn Lục Quyện, "Đến rồi? Anh Lục Quyện?"

Mi tâm Lục Quyện giãn ra, không nhìn ra dáng vẻ không thoải mái, nhưng ánh mắt rơi vào trên mặt Úc Ninh.

Lúc ngủ, có thể là Úc Ninh cảm thấy đeo khẩu trang không thoải mái, tự mình kéo khẩu trang xuống.

Gò má lộ ra ngoài bởi vì vừa tỉnh ngủ mà vô cớ đỏ lên, bởi vì hắn trắng, đỏ này hiện lên rất rõ ràng.

Ánh mắt Úc Ninh còn chưa tỉnh táo, dáng vẻ thiếu ngủ, là cái dáng vẻ tôi ở đâu tôi là ai, mi mắt hơi nhướng lên dường như rất không vui khi bị đánh thức.

Nhưng cố tình lại không hề có vẻ nóng nảy.

Giống như, mèo thiếu ngủ vậy.

Đáng yêu không có lý do.

Lục Quyện khẽ rũ mắt.

Úc Ninh không nhận được câu trả lời nhưng cũng lập tức đứng lên, người trên xe đều lục tục xuống xe.

Cũng may bọn họ không có hành lý.

Vừa xuống xe, Úc Ninh vừa giải thích với Lục Quyện sau lưng, "Lát nữa đến trạm xe buýt, ngồi mấy trạm là tới nhà rồi."

Ánh mắt Lục Quyện loe lóe, vừa ừ một tiếng, sau lưng có người đẩy rương hành lý vội vàng muốn đi qua người anh.

Hành lang chật chội, chỉ đủ không gian cho một người đàn ông trưởng thành, đừng nói tới tới có người muốn chen qua.

Lục Quyện tạm dừng bước chân, dứt khoát đứng tại chỗ, hai tay khoác lên hai bên ghế dựa.

Người nọ hơi ngừng lại, thiếu chút nữa không tiếp được rương hành lý.

May mà Lục Quyện đưa chân chặn lại.

Dường như đối phương oán hận vì hành động này của Lục Quyện, hung ác trợn mắt nhìn anh.

Lục Quyện không thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn đối phương.

Nhưng anh là người thường trào phúng người khác trên đấu trường, thật sự làm mặt lạnh, ánh mắt đó không ai gánh nổi.

Nói chi là người đi đường.

Người nọ vốn muốn vượt qua anh lập tức lui về phía sau.

Lục Quyện không nói, chỉ nhìn Úc Ninh chậm rãi xuống xe, mới nghiêng người nhường đường cho đối phương.

Sau đó mới xuống xe.

Nhiệt độ bên ngoài không thể so với nhiệt độ trên xe.

Vừa xuống xe, Úc Ninh bị hơi nóng xông đến híp mắt lại.

Hắn đợi ngoài xe một hồi, gần như xua tan tất cả mỏi mệt.

Chờ Lục Quyện xuống xe mới cùng anh đến cửa trạm xe buýt.

Trạng thái của Lục Quyện gần như không khác gì lúc lên xe.

Dù sao giữa mày vẫn luôn là dáng vẻ không thoải mái.

Úc Ninh nhìn anh mấy lần, "Anh Lục Quyện, anh say xe sao?"

Lục Quyện đi chậm rãi song song với Úc Ninh.

Nghe Úc Ninh hỏi, anh khẽ cau mày, "Không say xe."

Nói xong lại bổ sung, "Nhưng hơi choáng người."

Vừa nói anh còn ý vị sâu xa liếc Úc Ninh.

Úc Ninh dừng chân.

Choáng người???

Hắn cảm thấy từ này có hàm nghĩa kì lạ gì đó.

Chờ hai người lên xe buýt, Úc Ninh vô tình nhìn thấy Lục Quyện hình như không thoải mái hạ vai trái.

Một cái chớp mắt đó, một vài kí ức đột nhiên tràn vào não hắn.

Lúc hắn tỉnh ngủ, đầu đang nghiêng về một bên.

Còn dựa vào thứ gì đó.

Không đúng, là dựa vào vai Lục Quyện.

Bả vai của tuyển thủ chuyên nghiệp vô cùng trân quý.

Úc Ninh không kìm được mà rời tầm mắt xuống bả vai Lục Quyện, gượng gạo cười, "Anh Lục Quyện, bả vai của anh... có ổn không?"

Không đợi Lục Quyện nói chuyện, hắn lập tức đưa tay ra, "Nếu không, tôi xoa xoa cho anh?"

Lục Quyện hạ mi mắt, tầm mắt lại rơi xuống đôi tai không tự chủ đỏ lên khi nói chuyện của Úc Ninh, hầu kết động đậy, hồi lâu mới ừ một tiếng, "Đều được, xem như bồi thường cho tôi."

Lúc này Úc Ninh cảm thấy trong giọng lục quyền hình như còn mang theo chút giễu cợt.

Hắn đã gối đều lên vai người ta cả đường.

Vẫn là bả vai tinh quý đó.

Úc Ninh khóc không ra nước mắt.

Lúc trở về, nhất định hắn không được ngủ nữa.

Trước kia Úc Ninh cũng thường mát xa cho bà ngoại, bà ngoại làm việc nhiều, khớp xương tật nhiều, thường xuyên đau đây đau đó, Úc Ninh mát xa cho bà, còn đến tiệm mát xa ở trấn trên học mát xa, thủ pháp cũng không tệ lắm.

Sức của hắn cũng không nhỏ, lúc chạm đến bả vai, lực độ không nhẹ không nặng.

Chỉ là tay hắn đυ.ng phải bả vai Lục Quyện, hắn cũng cảm giác thân thể Lục Quyện lập tức cứng đờ, bắp thịt cũng kéo căng.

Làm cho Úc Ninh khó mà hạ thủ.

Hắn chỉ có thể vỗ một cái lên vai phải Lục Quyện, "Anh Lục Quyện, anh đừng căng thẳng, xem tôi như vật lý trị liệu sư là được."

Lục Quyện trầm mặc một hồi, "Khi vật lý trị liệu sư mát xa, tôi thường nằm."

Giọng anh thấp hơn trước đó một chút, dường như ẩn chứa điều gì đó.

Nhưng Úc Ninh không nghe ra được, chỉ là giật khóe miệng, không nói lời nào.

Bọn họ đang ở trên xe buýt, mát xa vốn đã đủ làm người khác nhìn ngó, làm gì có chỗ nào cho anh nằm.

"Vậy anh liền... tạm bợ đi?" Úc Ninh thử hỏi.

Lục Quyện vẫn căng thẳng.

Nhất là tay Úc Ninh còn đặt trên vai anh, cho dù các quần áo mỏng, anh dường như còn có thể cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay đối phương.

Nhiệt độ nóng bỏng.

Rõ ràng là tay nam sinh, rõ ràng mang theo lực độ, nhưng Lục Quyện chính là cảm thấy nhẹ bẫng, tựa như không có nhiều sức lực, chỉ khẽ vuốt trên vai hắn mà thôi.

Lục Quyện không cảm giác nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài xe, "Không thể tạm bợ, về nhà lại mát xa."

Úc Ninh: "... Ồ."

Chắc là Lục Quyện không chịu được bị người khác dòm ngó.

Nhưng là như vậy, Úc Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vuốt tóc, định che lại cái tai nóng hực của mình.

Rõ ràng xương mình cứng như vậy, tại sao cảm giác vẫn không cứng bằng xương bả vai của Lục Quyện nhỉ?

Úc Ninh ưu thương thở dài.

Lục Quyện không hổ là tuyển thủ được fan nữ hoan nghênh nhất giới điện cạnh, nghe nói anh còn có tám múi cơ bụng.

Vai Lục Quyện còn... sờ khá tốt nữa.

Úc Ninh sờ tai mình, thực sự rất muốn.

Chờ Úc Ninh buông tay, Lục Quyện cũng không quay lại ngay lập tức mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thần sắc vô cùng lãnh đạm.

Mấy phút sau anh mới chậm rãi nghiêng người, đặt tai phải đã nóng lên ở phía dưới đầu.

Nhắm mắt dưỡng thần.

Bởi vì đã nói từ trước, bà ngoại đã sớm chờ hai người ở đầu hẻm.

Sắc trời còn chưa tối, mới bốn giờ hơn, không ít người còn lui tới trên đường.

Người trong trấn nhỏ gần như đều quen biết cả, nhìn thấy bà ngoại Úc Ninh đứng đó, có người còn hỏi bà có phải Ninh Ninh về không.

Bà ngoại liền cười hiền hậu, "Đúng vậy, không chỉ Ninh Ninh về, còn dẫn theo đối tượng về nữa."

Trong chốc lát, hầu hết người trong trấn đều biết Ninh Ninh mang đối tượng về gặp bà ngoại.

Úc Ninh vừa xuống xe buýt đã nhìn thấy không ít người đứng ở đầu hẻm.

Đều là các bà bà hắn quen biết, bà ngoại đứng giữa bọn họ nhìn hướng xe cười.

Hình như nhìn thấy hắn.

Mắt bà ngoại sáng lên.

Úc Ninh chôn chân tại chỗ, vẻ mặt một lời khó nói hết quay đầu nhìn Lục Quyện.

Nếu để Úc Ninh biết, nửa số người ở trấn đều tới vây xem anh, mình có thể chết không toàn thây hay không?

Mà Lục Quyện xuống xe sau lưng hắn thấy hắn đứng tại chỗ bất động, khẽ cau mày, "Thế nào?"

Úc Ninh há miệng lại không biết giải thích thế nào.

Dường như Lục Quyện có cảm ứng, nhìn về phía bà ngoại đang đi về phía bọn họ.

Gần như theo bản năng nắm lấy tay Úc Ninh, giống như vô số lần diễn luyện trong lòng.