Chương 13: Đáng yêu

Úc Ninh: "..."

Úc Ninh tự bế trong chốc lát, mới chậm rãi mở mic, "Cứ cho là vậy đi, cám ơn vòng trời phạt để cho chúng ta chết vì tình."

Có thể Lục Quyện thuần túy nói là tiếp cái đầu người tình trước đó của mình, Úc Ninh cũng không nghĩ nhiều.

Chỉ là hắn nói xong Lục Quyện bên kia đột nhiên không có tiếng động.

"Đây là số liệu phân tích từ cuộc huấn huyến thi đấu lần trước." Huấn luyện viên Giang Lầu của chiến đội TVT đem số liệu phân tích thả xuống trước mặt Lục Quyện, thuận tiện liếc mình máy tính của Lục Quyện, có hơi bất ngờ nhướng mày, "Đây không phải tài khoản của Nam Bắc sao? Cậu đang đánh đôi với ai?"

Lục Quyện nâng mi mắt, tháo tai nghe, nụ cười bên mép không phai, "Một người... bạn nhỏ đáng yêu tâm tình không tốt."

"Bạn nhỏ?" Giang Lầu chậc hai tiếng, liếc nhìn đôi tai hơi ửng đỏ của Lục Quyện, "Yêu đương? Bạn nhỏ nào có thể được cậu khen đáng yêu?"

"Cậu đây là đang dỗ người sao?"

Một tay Lục Quyện đỡ trán nhếch môi, không tiếp lời, cũng không phản bác lời Giang Lầu.

Thấy dáng vẻ này, trong bụng Giang Lầu sáng tỏ.

Không phải tuyển thủ chuyên nghiệp không thể nói yêu đương. Chỉ là... Nếu như Lục Quyện thật sự yêu đương, hơn nữa lấy tính cách Lục Quyện sẽ không quá có thể giấu diếm, phỏng đoán là đám fan nữ kia...

Giang Lầu cau mày, không tiếp tục đề tài này mà chỉ một cái đơn phân tích, "Biểu hiện của Trần Kiết không quá ổn định, gần đây cậu ta có tâm sự gì không?"

"Cậu cũng xem như đội trưởng, tốt nhất có thể cùng hắn nói chuyện một chút."

Một tay Lục Quyện đang đánh chữ, nói một tiếng với Úc Ninh rằng hắn có chuyện.

Nghe Giang Lầu nói, khóe môi hơi hạ xuống, giễu cợt, "Cậu ta sợ tôi, đâu phải anh không biết."

Giang Lầu đau đầu, "Tại sao cậu ta sợ cậu trong lòng cậu không rõ sao? Đừng không có việc gì lại dọa người ta, được rồi, tôi không muốn nói nhiều, lát nữa có lẽ Từ Mính nói chuyện với cậu ta xong rồi."

Nói xong, Giang Lầu xoay người tới vị trí của Nam Bắc, lại lẩm bẩm đôi câu, "Đội trưởng người ta đều là đại ca tri kỷ, làm sao đến phiên đội chúng ta lại thành huyến luyện viên vậy."

Nam Bắc đang chuyên tâm đánh đơn, không nghe rõ, mặt đầy mờ mịt ngẩng đầu nhìn huấn luyện viên một cái, "A?"

Lục Quyện than nhẹ, lật bảng số liệu phân tích, sắc mặt dần lạnh xuống, cũng không còn lòng dạ xem tin nhắn trên điện thoại.

-

[Có việc, xuống trước đây ]

[Tâm tình tốt rồi? ]

Úc Ninh nhìn chằm chằm tin nhắn Lục Quyện gửi tới một hồi, có lẽ Lục Quyện lầm tưởng hắn vì lúc phát trực tiếp vận may quá kém mà tâm tình không tốt.

Giống như là, quan tâm giữa bạn bè.

Bọn họ bây giờ, chắc cũng xem như bạn bè nhỉ? Bạn bè có quan hệ hợp tác?

Chỉ là ngay cả Úc Ninh cũng không chú ý đến, khóe môi không tự chủ được mà dần cong lên.

Lưu lệ ninh ninh đầu: [Tốt rồi, cám ơn anh Lục Quyện mang tôi ăn gà ]

Gửi tin nhắn xong, Úc Ninh mới lần nữa nhìn về màn hình máy tính.

Giao diện trò chơi, chỉ còn lại mình hắn lắc lư, lẻ loi đứng ở đó.

Có lẽ vừa chơi game quá hăng, đột nhiên yên tĩnh lại, Úc Ninh cảm thấy có chút chưa thỏa mãn.

Chính là, rất muốn lại đánh hai trận... không phải, một trận cũng được.

Hắn ngồi im một lát, nhìn danh sách bạn tốt, acc của Lục Quyện đã xuống mạng, wechat cũng không có hồi âm nào.

Hơi xoắn xuýt, thật sự là không kiềm chết được ý muốn chơi game, Úc Ninh chỉ có thể tự đánh đơn một trận.

Nhưng trận này thật sự không thể tận hứng.

Không có Lục Quyện hấp dẫn hỏa lực cho hắn, sáng tạo cơ hội cho hắn, giúp hắn đỡ súng hoàn mỹ, yêu cầu hắn phối hợp, Úc ninh có hơi không tìm được cảm giác.

Rõ ràng bình thường lúc phát trực tiếp, thường xuyên chơi một mình nhưng chính là... cảm giác không giống nhau. Sau khi thành công thu đầu người khác, Úc Ninh mới ngộ ra một đạo lý... khó trách nhiều người muốn chơi game cùng Lục Quyện như vậy.

Cái thể nghiệm này, đoán chừng hắn có thể nhớ thật lâu.

Cũng không biết còn có lần sau hay không.

Có hơi cụt hứng tắt máy tính, Úc Ninh gửi tin nhắn cho Dịch Kim, hỏi hắn tuần sau có muốn đi xem thi đấu không.

Dịch Kim trả lời rất nhanh, dĩ nhiên là bằng lòng.

Hai người hẹn thời gian gặp mặt và địa điểm cụ thể.

Dịch Kim: [Đúng rồi, anh ơi, hôm qua gã đàn ông thối đó lại cãi nhau với mẹ em ]

Nhìn thấy Dịch Kim nhắc tới đề tài này, Úc Ninh rũ mi nheo mắt.

Dịch Kim: [Ông ta không chịu ly dị, chỉ muốn tiền của mẹ em, mẹ em nói nếu như xảy ra chuyện, qua chỗ anh tránh một chút ]

[Nhưng em cảm thấy ông già ngu ngốc đó cũng không có bản lĩnh động đến em, năm đó tham tiền của mẹ em, bây giờ bị phát hiện liền muốn lưới rách cá chết ]

Úc Ninh giật ngón tay, cầm quyển sách bò lên giường.

Lưu lệ ninh ninh đầu: [Dùng thành ngữ khá tốt đó ]

[Bảo vệ bản thân cho tốt, ông ta thật sự tìm em phiền toái thì có thể đến chỗ anh ở ]

[Chuẩn bị ghế salon cho em rồi, 5 3 (kì thi đại học) cũng chuẩn bị cho em luôn ]

Dịch Kim: [Anh không thể như vậy! Anh ơi! Em không muốn 5 3! Nếu em thật sự tới, em sẽ đem máy tính trong nhà tới cho anh? Cái máy tính hỏng của anh phát trực tiếp cũng bị kẹt! ]

Mặt Dịch Kim đầy khϊếp sợ.

Anh cậu ta rõ ràng là khuôn mặt dễ bắt nạt, lại cứ thích mặt dày vô tội đùa giỡn cậu ta.

Úc Ninh cười khẽ.

Lưu lệ ninh ninh đầu: [Không cần, đợi anh gom đủ tiền rồi đổi ]

[Được rồi, anh muốn xem sách, em đi ngủ sớm chút, Nếu không ngủ thì làm bài tập hè, đừng lại hai ngày cuối cùng tìm anh giúp đỡ ]

[Bài tập nghỉ hè năm nay tăng giá rồi ]

Dịch Kim vẻ mặt đưa đám: [Anh trai tốt, em nhiều tiền tiêu vặt ]

Gửi xong, cậu ta lại bổ sung: [Cũng là vì có người sinh viên như anh vậy, mới khiến em không hướng tới cuộc sống đại học! ]

Úc Ninh: [Sờ đầu.jpg ]

Nhìn cũng rất giễu cợt.

Tẫn gẫu với Dịch Kim xong, Úc Ninh ngẩn người một hồi.

Thật ra thì hắn cũng không hiểu Dịch Thao.

Mười mấy năm trước, người đàn ông này mặc âu phục đắt tiền, xuất hiện trong sân nhỏ của hắn và bà ngoại, mua một đống quà tặng đắt tiền, mặt đầy ôn nhu nhìn hắn, nói với hắn, Ninh Ninh, ba là ba của con.

Nói thật, cái từ ba này đối với Úc Ninh mà nói rất xa lạ.

Thế giới của hắn chỉ có bà ngoại và mẹ, mẹ đi rồi, hắn cũng không cần ba.

Ngày đó, Dịch Thao bị bà ngoại dùng chổi đuổi ra ngoài, Úc Ninh liền ngậm nước mắt tránh sau cửa.

Thầm nghĩ, nếu quả thật là ba, tại sao lại không xuất hiện sớm một chút?

Dịch Thao gần như cách một đoạn thời gian lại tới.

Ban đầu, ông ta tới một mình, mỗi lần đều bị bà ngoại đuổi ra ngoài.

Sau đó, không biết thế nào mà ông dắt theo một bé trai nhỏ hơn hắn ba tuổi tới.

Dịch Kim khi đó còn chưa hiểu chuyện, chỉ biết lộn xộn trong lòng Dịch Thao, thỉnh thoảng sẽ nhìn hắn ở sau cửa, gọi hắn, anh ơi.

Khi đó, Úc Ninh biết, cái người đàn ông tự xưng là ba mình này có một gia đình hoàn mỹ, một gia đình giàu có, ông ta có vợ con.

Úc Ninh ghét Dịch Thao, cũng ghét Dịch Kim.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Úc Ninh cũng không nhớ rõ, có lẽ là vì học phí của hắn, bà ngoại dần dần thả lỏng thái độ.

Dịch Thao liền được voi đòi tiên, thỉnh thoảng cuối tuần sẽ để Dịch Kim ở nhà bà ngoại hắn.

Ban đầu Úc Ninh không muốn để ý tới Dịch Kim, Dịch Kim không giống hắn, Dịch Kim mặc âu phục nhỏ, trong túi là quà vặt nhập khẩu.

Khi đó Úc Ninh mặc quần áo cũ của người khác, cũng không có quà vặt để ăn.

Nhưng vào lúc ngủ của một buổi tối nào đó, Dịch Kim đột nhiên ôm cánh tay hắn, nhỏ giọng gọi hắn, anh ơi.

Dịch Kim nói, anh ơi, em không thích ba.

Nghĩ tới đây, Úc Ninh cười lên.

Khi còn bé Dịch Kim trắng trắng mềm mềm, ngoan ngoãn, ai ngờ, khi hắn lớn lên lại thành cái dáng vẻ quỷ quái này.

Quẳng đi những kí ức lộn xộn này, Úc Ninh cưỡng ép mình vùi đầu vào học tập.

Hắn cũng không biết mình ngủ khi nào.

Đêm nay, Úc Ninh nằm mơ.

Hắn và Lục Quyện ăn gà, hắn cầm 98k bắn trúng một cái đầu! Mắt thấy bọn họ sắp thành công ăn gà, Lục Quyện đột nhiên cầm lựu đạn đối diện với với hắn nở nụ cười, "Ninh Ninh, chúng ta chết vì tình đi."

Trực tiếp dọa Úc Ninh bừng tỉnh.

Quả nhiên không làm nổi thiếu niên nghiện mạng.

Từ trong mộng tỉnh lại, Úc Ninh liếc nhìn điện thoại.

Đoán chừng là hôm nay đọc sách quá lâu, hắn tỉnh hơi muộn, tất cả tin nhắn trên điện thoại di động đều là của Tống Triệu.

Tống Triệu: [Cậu treo điện thoại! ]

Tống Triệu: [Chắc không phải còn chưa tỉnh ngủ chứ? Hay là vẫn đi xem mắt? ]

Tống Triệu: [Trời ạ, cái tên A Quyết này mẹ nó có phải bị bệnh rồi không? ]

Tống Triệu còn gửi đường link.

Úc Ninh rũ mắt, dịch người ra sau tựa vào đầu giường, nhấn vào đường link đó.

Tựa đề khá bắt mắt.

【Hoạt náo viên bán mặt ở khu trò chơi, nhiệt độ của ai cũng muốn cọ?】

Úc Ninh có hơi bất ngờ mím môi dưới.

Hắn nói là hoạt náo viên bán mặt, xem như hắn đang khen mình đi.

Bài đăng này đăng trên weibo của hắn ta, viết còn khá rõ ràng.

Đầu tiên là chỉ rõ, tuyệt địa cầu sinh khu bdtx, sau đó, lại liệt ra hắn phát trực tiếp lâu như vậy đến nay, đã từng bị fan lạp lang phối* với mấy hoạt náo viên.

(“拉郎配” là một câu nói dân gian, dùng để chỉ việc làm sai trái của những người bảo thủ trong suy nghĩ, coi thường chuyện cưới xin của con cái, ép buộc những đôi nam nữ không có nền tảng tình cảm. Bây giờ đề cập đến hai người không có tình cảm với nhau. Theo baidu)

Hồi đó vừa mới bắt đầu phát trực tiếp, Úc Ninh cũng không phải đánh đơn.

Khi đó, Úc ninh không nói nhiều, nhưng hắn tương đối ngoan, dáng dấp cũng ngoan, thường xuyên sẽ có những hoạt náo viên khác tìm hắn đánh đôi, cùng nhau góp chút nhân khí.

Những hoạt náo viên này thỉnh thoảng cũng sẽ nói chút lời tào lao hơi khác người, Úc Ninh không phải rất thích, nhưng cũng sẽ không cự tuyệt quá đáng, cho đến khi hắn dần dần có fan, trong fan dần dần xuất hiện fan cp.

Úc Ninh không thích, cũng không cách nào ngăn fan cp ra đời.

Nhưng mà, dường như ông trời biết hắn không thích, phàm là fan cp kéo hắn phối với hoạt náo viên khác luôn xảy ra chuyện gì đó.

Từ phách lối đến lừa tiền vân vân.

Chính là còn, khá... làm người ta khó hiểu.

Cũng chính là khi đó, Úc Ninh dần dần cự tuyệt lời mời đánh đối với những hoạt náo viên khác, bắt đầu cuộc hành trình đánh đơn một mình.

Fan của Úc Ninh cũng dần dần phát hiện ra vấn đề này, bắt đầu đùa cợt gọi hắn là "cp cách nhiệt".

Mà bây giờ, chủ bài đăng này nói hắn trước kia vô cùng không biết xấu hổ, dường như là hoạt náo viên có thể cọ nhiệt đều bị hắn cọ vào.

Đặc biệt là A Quyết.

Nói hắn ở phòng phát sóng của A Quyết tự biên tự diễn, lập cái thiết lập người thanh cao nào đó.

Nhưng có lẽ vì hắn không thể nào nổi danh, bài đăng weibo này chẳng mấy người xem.

Úc Ninh xem xong, cạn lời một lúc lâu mới hồi âm cho Tống Triệu.

Úc Ninh: [Xem xong rồi, làm sao cậu phát hiện? ]

Tống Triệu: [Cuối cùng cậu cũng sống rồi ]

[Người đăng bài này là một người mà trước kia tôi theo dõi, đã qua đời... Có lẽ là bị trộm acc rồi, những weibo khác đều bị trống rỗng ]

Úc Ninh đáp lời, nghĩ một lát, gửi toàn bộ những lời trước kia A Quyết mắng hắn cho Tống Triệu.

Gửi xong mới dặn dò: [Không cần để ý, tôi đây có chứng cứ, hắn không ầm ĩ thì không sao, dù sao tôi cũng không để ý tới những thứ này ]

[Hắn muốn làm ẫm ĩ thật tôi cũng có thể ầm ĩ ]

Tống Triệu đang nhập một lúc lâu mới hồi âm: [Chắc chắn bọn họ nhìn cậu dễ bắt nạt ]

[Đám người này con mẹ nó, con mẹ nó chứ! ]

Tống Triệu liên tiếp gửi một chuối mắng người, Úc Ninh trừng mắt nhìn.

[Tôi vốn dĩ dễ bắt nạt mà ]

[Mắt hình ngôi sao, không tin cậu nhìn mặt tôi xem, có phải mềm mại, đầy mặt viết là mau tới bắt nạt tôi đi? ]

Tống Triệu: [... Cút! Đυ.ng số! ]

Úc Ninh cười ra tiếng.

Nhưng ánh mắt vô cùng bình tĩnh.