Chương 34: Phong ấn như thế nào

hiện

Trần Ngư

đang

ở vị trí cách đại học Đế Đô

không

xa, khi Hà Thất gọi điện cho Trần Ngư, xe đến đón Trần Ngư

đã

gần đến đại học Đế Đô. Đến khi Trần Ngư báo cho

anh

ta vị trí của mình,

không

đến năm phút sau, Trình Bằng

đã

đậu xe bên cạnh Trần Ngư.

không

cần chào hỏi Trình Bằng, Trần Ngư trực tiếp mở cửa ngồi vào xe.

Trình Bằng nhấn ga, đảo tay lái, chiếc xe hơi quanh

một

trăm tám mươi độ, trong tiếng còi xe và tiếng mắng người vang lên, phóng

trên

đường về hướng Viện nghiên cứu khoa học quốc gia.

“anh

Ba sao rồi?” Lúc nãy trong điện thoại, Hà Thất chưa

nói



ràng, Trần Ngư

không

yên lòng hỏi.

“Tôi cũng

không



lắm, chỉ biết là sát khí

trên

người Tam thiếu bỗng nhiên bùng phát.” Khi

nói

đến hai chữ bùng phát, con người của Trình Bằng

không

tự chủ mà co lại.

(Nếu như có

một

ngày nào đó, sát khí của tôi đột nhiên bùng phát, lúc đó đành làm phiền đến các cậu.) Lời

nói

của Lâu Minh vẫn còn văng vẳng bên tai, tuy rằng phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm của bọn họ nhưng

không

một

ai trong số họ tự nguyện thực thi mệnh lệnh này.

“Bùng phát? Tại sao bỗng nhiên sát khí lại bùng phát?” Mặc dù tình hình sát khí của Lâu Minh nghiêm trọng, nhưng nút ngọc phong ấn

trên

tay

anh

rất bền vững. Ba tháng trước,

anh

cũng làm ‘khí lành cản sát khí’, hai tháng trước tại biệt thự Hàn Sơn cũng

đã

phóng thích sát khí

một

lần, trong thời gian gần đây, Trần Ngư luôn dùng bùa huyền sát để hấp thu sát khí. Vì thế, sát khí

trên

người Lâu Minh hẳn là ổn định hơn hết mới phải, tại sao bỗng nhiên lại bùng phát, Trần Ngư

không

có cách nào giải thích được.

“Hình như là có quan hệ với

một

thanh kiếm đồng cổ gì đó.” Trình Bằng cũng chỉ biết như vậy.

“Đồ cổ? Vừa mới khai quật được sao?” Trần Ngư hỏi.

“Sao



lại biết?” Trình Bằng kinh ngạc

nói.

“Đồ cổ vừa mới đào lên

sẽ

có rất nhiều khí

âm

và sát khí (âm

Sát Chi Khí).” Trần Ngư cau mày “Sao vật này lại xuất

hiện

bên người

anh

Ba?”

“Mao đại sư

nói

âm

Sát Chi Khí

sẽ

không

ảnh hưởng đến Tam thiếu.” Trình Bằng

nói.

“Đó là

nói

‘bình thường’ mà thôi, có ‘bình thường’

thì

sẽ

có tình huống ‘đặc biệt’.” Tuy chưa đến đó nhưng Trần Ngư cũng có thể đoán được chuyện gì

đã

xảy ra. Trần Ngư mở ba lô của mình, trong đó chỉ có mấy lá bùa và cái la bàn.

“Vậy có biện pháp giải quyết được

không?” Trình Bằng kích động hỏi.

“Việc này phải căn cứ vào tình hình cụ thể

đã, tôi cũng chưa nắm chắc điều gì.” Có thể làm sát khí của Lâu Minh bùng phát trong nháy mắt, vậy

thì

nguồn ‘âm

Sát chi khí’ này hẳn

không

phải là bình thường.

hiện

giờ, thực lực của Trần Ngư

không

thể áp chế sát khí trong cơ thể Lâu Minh nên



không

thể đảm bảo điều gì. Tuy rằng

không

biết chuyện gì

sẽ

xảy ra tiếp theo, nhưng Lâu Minh

đang

xảy ra chuyện, Trần Ngư

không

thể làm ngơ.

“Kít … két …”

Trình Bằng đột ngột giẫm phanh, xoay người khẩn cầu nhìn Trần Ngư “Tiểu thư Trần Ngư, xin



nhất định cứu được Tam thiếu.”

“nói

nhảm,

không

cần

anh

phải

nói.” Trần Ngư

không

có thời gian để ý

anh

ta, mở cửa xe chạy nhanh ra ngoài.

Trước cổng viện nghiên cứu, Điền Phi

đã

đứng chờ sẵn,

anh

ta thấy Trần Ngư

thì

chạy đến đón “Tiểu thư Trần Ngư, bên này …”

Trần Ngư chạy theo Điền Phi, Trình Bằng theo sát sau lưng.

“Tình huống sao rồi?” Trình Bằng hỏi Điền Phi.

“Mao đại sư

nói

tạm thời ông ấy cũng

không

có cách nào.” Điền Phi trả lời.

Mệnh lệnh khi sát khí trong cơ thể Lâu Minh đột nhiên bùng phát

thì

sẽ

tiêu diệt chỉ có Lâu Minh và bộ trưởng Lâu biết. Nếu bộ trưởng Lâu biết, vậy Tam thiếu …

“Tạm thời

không

biết. Người của Bộ Quốc phòng muốn gọi điện báo nhưng

đã

bị Hà lão đại đè xuống.” Điền Phi nghĩ đến việc vừa rồi mà sau lưng đổ mồ hôi lạnh, nếu cuộc gọi điện thoại kia được thực

hiện, rốt cục bọn họ phải lựa chọn như thế nào, là phục tùng mệnh lệnh tiêu diệt Tam thiếu hay là chống lại mệnh lệnh, kỷ luật quân đội

sẽ

xử trí họ như thế nào?

Mặc dù Trần Ngư nghe cũng

không

hiểu



lắm nhưng tình hình

anh

Ba

hiện

nay rất nguy hiểm

thì



đãhiểu.

Ba người

đi

xuyên qua vô số phòng ốc, cuối cùng nhìn thấy Hà Thất

đang

đứng ở phía xa xa.

“Trợ lý Hà, để tôi vào trong đó lần nữa.” Mao đại sư đứng đối diện với Hà Thất trước cửa phòng.

“Sư phụ,

không

được, ngài

đã

bị thương rồi.” Đệ tử Lâm Quy ngăn cản Mao đại sư.

“Nếu sát khí của Lâu Minh lại tiếp tục tăng nữa

thì

cậu ấy

sẽ

hoàn toàn mất lý trí.” Mao đại sư

không

thể ngồi yên.

“Nhưng nếu ngài vì

anh

ấy xảy ra chuyện gì

thì

cũng là điều

anh

ấy

không

mong muốn nhìn thấy.”

Lúc nãy, Mao đại sư vào phòng nghiên cứu cố gắng phong ấn sát khí trong cơ thể Lâu Minh xuống, kết quả người vừa đứng trước mặt Lâu Minh

thì

một

thanh kiếm đồng đen bỗng nhiên xuất

hiện

đυ.ng vào

một

cái, phá bỏ toàn bộ linh khí bảo vệ xung quanh thân thể của ông.

Mao đại sư bị sát khí xâm chiếm, phun ra

một

ngụm máu, vất vả chạy ra.

Khi Mao đại sư và Lâm Quy

đang

giằng co, Hà Thất chưa có quyết định gì

thì

chợt nghe tiếng bước chân gấp gáp chạy đến.

“Tiểu thư Trần Ngư!” Ánh mắt Hà Thất sáng lên.

Trần Ngư nhìn lướt qua phòng nghiên cứu, Lâu Minh

đang

quanh lưng về phía mọi người yên lặng đứng ở giữa phòng, nhìn qua

thì

dường như

không

có gì khác thường. Ngay sau đó, Trần Ngư dùng ngón tay chỉ vào ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày), mở Mắt

âm

Dương,

không

khí trong suốt trong phòng nghiên cứu lập tức biến thành

một

màu đỏ như máu.

Sát khí dày đặc tựa như

một

hồ máu

đang

phun trào trong

một

chậu thủy tinh khổng lồ, Trần Ngư càng nhìn, sắc mặt càng biến sắc.

“Tiểu thư Trần Ngư, sát khí của Tam thiếu bỗng nhiên bùng phát.” Hà Thất nôn nóng

nói.

“Tôi thấy rồi, sát khí trong cơ thể của

anh

Ba

đã

hoàn toàn phóng ra ngoài, cũng may ba tháng trước

anh

ấy

đã

làm ‘khí lành cản sát khí’, sát khí của

anh

ấy cũng

đã

giảm bớt nhiều. Để tôi

đi

vào xem sao rồi

nói

sau.” Trần Ngư

nói

rồi định bước vào phòng.

Vẫn chặt chẽ canh gác cửa phòng, năm trợ lý do Hà Thất đứng đầu nhanh chóng đứng sang

một

bên, trong đó

một

trợ lý còn định mở cửa giúp Trần Ngư.

“Đừng nhúc nhích!” Trần Ngư

“Đừng nhúc nhích!” Mao đại sư.

Trần Ngư kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Mao đại sư, Mao đại sư cũng

đang

đánh giá Trần Ngư.

“cô

nhóc, nơi này



không

thể tùy tiện vào được đâu.” Mao đại sư tất nhiên

đã

nhìn ra Trần Ngư là Thiên Sư, nhưng tu vi của Trần Ngư làm sao có thể chịu được sát khí mãnh liệt như vậy, vì thế

khôngnhịn được mà nhắc nhở

cô.

“Dạ,

không

sao đâu.” Trần Ngư cười cười, quay đầu về phía người trợ lý vừa định mở cửa cho

cô,

nói“Các

anh

tránh ra xa

một

chút, cẩn thận khi mở cửa

sẽ

bị sát khí ảnh hưởng.”

Mấy người trợ lý liếc nhìn nhau, tất cả đều lui về sau

một

bước.

Động tác của mọi người làm lông mày của Mao đại sư nhíu lại, mấy người này là trợ lý của Lâu Minh, bình thường ngoài Lâu Minh và bộ trưởng Lâu

thì

không

nghe theo ai cả.

“cô

nhóc.” Mao đại sư thấy Trần Ngư lại muốn

đi

vào, nhịn

không

được lại nhắc nhở “Cẩn thận thanh kiếm đồng kia

một

chút.”

“Vâng.” Trần Ngư lấy ra

một

là bùa huyền sát, khi cửa vừa mở

thì

dán ngay lên để sát khí theo khe hở mà lọt ra ngoài

thì

có thể kịp thời hấp thu,

không

lan tràn ra ngoài.

Trần Ngư lách

thật

nhanh vào bên trong phòng nghiên cứu.

Ánh mắt của mọi người khóa chặt vào hai người trong phòng nghiên cứu.

Trong nháy mắt Trần Ngư bước vào phòng nghiên cứu, la bàn liền bắt đầu bất an mà rung động, đập vù vù trong tay Trần Ngư làm



suýt nữa làm rơi.

Trần Ngư quan sát bốn phía xung quanh, thấy

không

có gì nguy hiểm

thì

bước nhanh về phía Lâu Minh

đang

đứng, muốn đến gần

anh

để xem tình huống cụ thể như thế nào.

“Chíu!”

Khi sắp bước đến gần Lâu Minh,

một

thanh kiếm đồng đen đột nhiên vọt về phía Trần Ngư, cũng may trước đó



đã

được Mao đại sư nhắc nhở, nên linh hoạt tránh né được

sự

tấn công của nó.

Thanh kiếm đồng đâm vào

không

khí, lượn vòng

một

trăm tám mươi độ

trên

không, dùng tốc độ nhanh hơn nữa bay tới.

“Chíu chíu chíu!”

Liên tiếp ba lần, tốc độ tấn công càng lúc càng nhanh, lần cuối cùng thanh kiếm sượt qua đầu Trần Ngư cắt đứt nhúm tóc

trên

tóc đuôi ngựa của

cô, rơi lả tả

trên

mặt sàn.

Trần Ngư biến sắc, khi thanh kiếm đồng lại đâm đến lần nữa,



vung la bàn trong tay ra.

“Keng!”

Tiếng kim loại va chạm vang lên, thanh kiếm đồng và la bàn diễn ra

một

trận

không

chiến, tốc độ càng lúc càng nhanh, dần dần chỉ còn thấy bóng ảnh mơ hồ.

một

màn thần kỳ này khiến cho

một

đống người bình thường tin tưởng khoa học phải kinh hãi mà trợn mắt há mồm.

Trần Ngư thừa dịp này chạy đến bên người Lâu Minh, giữ chặt tay

anh, kêu lên “anh

Ba,

anh

Ba …”

Hai tay Lâu Minh hết sức chống lên bàn, mu bàn tay

đã

nổi gân xanh,

anh

cố hết sức quay đầu, hai mắt đỏ ngầu quay lại nhìn Trần Ngư, miệng mấp máy

không

nói

nên lời.

Xem ra vẫn còn lý trí, Trần Ngư vui thầm trong lòng.

Trần Ngư móc ra hai lá bùa huyền sát, dán trực tiếp lên người Lâu Minh, bùa huyền sát điên cuồng hấp thu sát khí trong

không

khí, sau đó phụt

một

tiếng biến thành ngọn lửa màu xanh rồi hóa thành tro tàn.

Đây là bùa chú nuốt sát khí quá độ.

“đi

… ra!” Vì

đã

được bùa huyền sát hấp thu

một

chút sát khí, Lâu Minh khó lắm giữ được chút tỉnh táo, khó khăn

nói.

“anh

Ba!” Trần Ngư ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Hà Thất … để cậu ấy … súng …” Lâu Minh cố hết sức muốn

nói

gì đó, nhưng tiếc là Trần Ngư hoàn toàn

không

hiểu gì.

Trần Ngư cúi đầu kiểm tra nút ngọc

trên

cổ tay Lâu Minh

thì

phát

hiện

nút ngọc

đã

bị bể rơi

trên

bàn, lông mày của



nhăn lại, nút ngọc

đã

bị hỏng

thì

làm sao phong ấn được sát khí đây?

“Keng! Keng! Keng!”

Thanh kiếm đồng thấy Trần Ngư đến gần Lâu Minh

thì

vô cùng nôn nóng, tấn công ngày càng mãnh liệt nhưng

không

làm sao có thể phá vỡ thế phòng thủ của la bàn.

“Vù vù vù!”

La bàn vừa đánh nhau vừa chấn động kêu lên.

“Ai da, tao

đang

nghĩ biện pháp nè, mày cố gắng chống đỡ thêm

một

chút.” Cảm giác được la bàn thúc giục, Trần Ngư hơi

không

kiên nhẫn quát lên.

“Vù vù vù!”

“Tao biết linh lực của mày

không

đủ, chờ khi trở về tao cho mày ở nhà

anh

Ba

một

tuần luôn.”

La bàn nghe xong, có thể ở lại nhà họ Lâu

một

tuần, lập tức vui vẻ bay lên, linh khí tĩnh lũy bao lâu nay xuất hết ra cùng thanh kiếm đồng đánh nhau kịch liệt hơn.

“Ô ô ô …” Thanh kiếm đồng chấn động

một

cái, bỗng nhiên bất đầu hấp thu sát khí trong

không

khí.

Trần Ngư cũng nhận ra, lập tức nhịn

không

được chửi bậy

một

câu, có chút đau lòng rút ra lá bùa phòng ngự cao cấp do ông lão

đã

vẽ đập lên thanh kiếm đồng.

Thanh kiếm dừng lại

một

chút, rồi

một

hồi tiếng động vang lên cùng với luồng ánh sáng xuyên qua bùa phòng ngự, bùa phòng ngự tự đốt lên,

một

luồng lịnh lực vô cùng mạnh mẽ tuôn ra, đem thanh kiếm đồng đẩy ra sau

một

chút.

Mà lúc này, tại

một

quán net nào đó, ông Ngô

đang

đánh phó bản, tay cầm con chuột chợt dừng lại, hậu quả chính là nhân vật BOSS

đã

đi

tong, lấy điện thoại gọi cho Trần Ngư.

(Ta gϊếŧ, người

anh

em,

anh

rớt mạng hả? Đội chết hết rồi!)

“reng reng reng …”

Trần Ngư nhanh chóng kết nối điện thoại “Ông lão (lão đầu).”

“Con gặp phải cái gì?” Ông Ngô gấp gáp hỏi.

“Ông lão, sát khí, còn lợi hại hơn tất cả cương thi mà con

đã

từng gặp qua, làm sao để phong ấn đây!” Trần Ngư lo lắng hỏi.

“So với con cương thi mà năm mười tuổi ta dẫn con

đi

còn lợi hại hơn?” Ông lão cau mày, đó chính là con cương thi ngàn năm đó.

“Còn lợi hại hơn gấp mấy lần!” Trần Ngư khẳng định

nói.

“Vậy còn chờ gì nữa, chạy mau!” Ông lão mắng “Loại bánh chưng lớn như vậy sao nhóc con có thể đối phó được, còn

không

mau chạy

đi.”

“không

thể chạy!” Trần Ngư vội kêu lên.

“Vậy

thì

chỉ có

một

biện pháp!” Ông lão chỉ cho là Trần Ngư

không

thể chạy được, vì thế vội la lên “Mặc dù có thể hơi …

một

chút, nhưng có thể cứu mạng.”

“Phương pháp gì?” Trần Ngư lập tức hỏi ngay.

Ông lão vừa

nói

xong, Trần Ngư lập tức quăng điện thoại, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, kéo cổ Lâu Minh xuống, nhón chân lên hôn vào môi Lâu Minh.

“A?”

Tập thể nhóm trợ lý lập tức hít vào.

Tác giả có lời muốn

nói:

Nhóm trợ lý:



nhóc này quả nhiên là ngấp nghé Tam thiếu nhà chúng ta từ lâu …