Chương 26: Thu hồi vốn

Đầu tiên, Trần Ngư bỏ ra mấy tiếng đồng hồ nghiên cứu tài liệu ông lão (lão đầu)

đã

gửi đến, sau đó, nhịn

không

được tò mò tiếp tục nghiên cứu trang web huyền học.

Xem xong, Trần Ngư vô cùng hưng phấn. Trước đó,



đang

còn rất lo lắng, tuy

nói

trừ ma đúng là rất có tiền nhưng

không

phải ngày nào



cũng gặp được người có

yêu

cầu trừ ma.



cũng

không

phải

đitrên

đường mà vô tình bắt gặp được hồn ma xui xẻo nào đó như Đồng Triều. Đừng, Đồng Triều đừng gặp nữa

thì

hơn, gặp phải

anh

ta

thì

xui xẻo chính là

cô.

Trừ việc bắt ma, bùa chú mặc dù giá rất cao, trước đó



thấy trong nhóm có người hỏi mua bùa chú, tưởng rằng việc bán bùa chú

không

lo đến nguồn tiêu thụ. Kết quả chờ mấy ngày mới phát

hiện, khi nào gặp tình huống gấp gáp người ta mới mua bên ngoài, bình thường đều là tự vẽ mà dùng.

Điều này, Trần Ngư hiểu được. Ví dụ như muốn để



mua bùa chú của người khác dùng, nếu

khôngphải là bất đắc dĩ

thì

đó chính là đầu



bị nước vào.

Hai ngày trước



mới mở

một

cửa hàng bán đồ linh vật

trên

mạng, bán mấy bùa trừ ma, bùa trấn sát, nhưng ngay

một

khách ghé thăm cũng đều

không

có. Trần Ngư

không

còn ôm bất cứ hi vọng gì với nó, cứ để ở đó thôi, may mà việc mở cửa hàng này

không

tính phí, bằng

không

thì

tiếc muốn chết.

Mặc dù bây giờ



vẫn

không

biết việc xây đường cần bao nhiêu tiền nhưng cũng phải tốn đến hàng trăm triệu. Coi ra, chút tiền

nhỏ

trong tài khoản ngân hàng của



vẫn chưa thấm vào đâu.

Mấy ngày nay Trần Ngư

đang

còn suy nghĩ làm sao để kiếm tiền, bỗng nhiên lại phát

hiện

cái trang web huyền học này.

thật



không

nhìn

thì

không

biết, xem xong



mới giật mình,

trên

đó hằng hà sa số các loại nhiệm vụ giải quyết các vấn đề kì dị, tất cả đều đại biểu cho số dư tài khoản trong ngân hàng đó, Trần Ngư xem mà hai mắt phát ra ánh sáng của tiền luôn rồi.

Tuy

nói

phí thủ tục hơi mắc

một

chút, nhưng

không

phải còn có admin của nhóm



sao. Trần Ngư tham gia nhóm được hơn

một

tháng, rốt cục cũng cảm nhận được châm ngôn của nhóm – nhóm tiết kiệm tiền.

Kết quả của việc hưng phấn quá độ chính là, ngày hôm sau, người luôn dậy sớm nhất phòng 518-Tây Thi của chúng ta

đã

ngủ thẳng giấc đến giờ cơm trưa mới dậy được.

Sau khi ăn xong bữa trưa bạn cùng phòng mang về giúp, Trần Ngư lên giảng đường, đưa ánh mắt mơ màng nhìn lên bục giảng, cả người cố gắng giữ tỉnh táo, về phần

trên

lớp thầy

đang

giảng cái gì, dù sao cũng vừa mới khai giảng, kiến thức cũng chưa có gì khó, khi nào về lật sách coi lại là được.

Xong tiết học, Trần Ngư và các bạn

đi

ra khỏi phòng học, tiếp tục thảo luận hôm nay

đi

ăn món gì. Khi giương mắt nhìn thấy dưới bậc cầu thang

đang



một

nhóm nữ sinh vây thành vòng tròn, vô cùng phấn khích.

“Đó là ông chủ của VK kìa.”

“Tớ thích quần áo của họ nhất đó,

một

quý có kiểu mới tớ đều

đi

mua.”

“Đồng thiếu thực đẹp trai lại vừa đẳng cấp nữa.”

“Màu sắc thiết kế của họ rất phong cách, lần đầu tiên tớ thấy

một

người đàn ông mặc đồ nhiều màu như vậy mà vẫn đẹp đó.”

“Nghe

nói

đàn ông trong giới thời trang đều là GAY đó.”

“Cậu

nói

bậy gì

không, hình như Đồng thiếu mỗi mùa thời trang đều thay bạn

gái

đó.”

“Làm sao bây giờ, đồ này của tớ là Fake A,

anh

ấy có thể nhận ra

không?”



Mọi người nghe bàn tán, Hàn Du và Phương Phỉ Phỉ rất nhanh liền đoán được người phía dưới là ai, lập tức hưng phấn dắt Trần Ngư và Trương Mộc Oản đến xem náo nhiệt.

“thì

ra người ở đó là Đồng thiếu nha. Đó là nam thần của mình đó.” Phương Phỉ Phỉ vừa kéo Trần Ngư, vừa ‘phổ cập giáo dục’ cho



nghe “Tớ chỉ mặc nhãn hiệu quần áo do

anh

ấy thiết kế.”

Cậu

đi

mà lừa quỷ ấy, tớ

không

tin từ

nhỏ

cậu chưa mặc đồng phục bao giờ.

“A a a a a, tớ cũng thích

anh

ấy lắm,

anh

ấy đẹp trai siêu cấp luôn.” Hàn Du cũng rất kích động.

Trần Ngư bị cưỡng ép chen chúc trong đám đông, trong lòng bi thương vô cùng, các cậu nhìn nam thần của các cậu sao phải kéo mình vào, mình đâu biết Đồng thiếu là người nào đâu a. Mặc dù Trần Ngư rất chi là

không

tình nguyện, nhưng theo

sự

thúc đẩy của đám đông, cùng Phương Phỉ Phỉ bị đẩy lên phía trước.

“Nam thần, nam thần!” Phương Phỉ Phỉ phấn khích nhìn nam thần phía trước vẫy tay điên cuồng.

Trần Ngư cũng ngó nhìn theo, đột nhiên cảm thấy chàng trai đeo kính râm đứng cách đó

không

xa nhìn hơi quen mắt.

Đồng Triều chậm rãi quay đầu lại,

đang

định cho đám đông fan hâm mộ

một

nụ cười quyến rũ,

thìkhông

ngờ lại nhìn thấy người mà cậu ta

đang

tìm kiếm bấy lâu. Đồng Triều cười đắc ý, đưa tay lấy kính râm xuống tùy ý gài lên cổ áo, trong tiếng hét chói tai của đám đông thiếu nữ hâm mộ, bước về phía Trần Ngư.

Chú hai còn sợ người ta

không

đồng ý nữa chứ, nhìn xem, Trần Thiên Sư

không

phải cũng là fan hâm mộ của mình sao. Tuy cậu ta

không

có ký ức thời gian còn là sinh hồn, nhưng thử hỏi, người phụ nữ nào có thể chống lại

sự

quyến rũ của cậu ta. Coi như là

không

bị cậu ta quyến rũ nhưng cũng

không

thể chống lại

sự

hấp dẫn của các bộ trang phục do cậu ta thiết kế. Đồng Triều vừa tự bổ não vừa tự tin bước đến.

“Mặc dù tôi

không

còn nhớ em nhưng chắc chắn là em còn nhớ tôi chứ.” Đồng Triều nhìn Trần Ngư nháy mắt cười mờ ám.

“anh

là ai?” Vẻ mặt Trần Ngư

không

thay đổi.

“…” Đồng Triều vừa định bày ra tư thế đẹp trai lóa mắt, xém chút nữa ngã ngửa.

“Thi Thi, cậu

không

biết

anh

ấy hả? Đó là Đồng Triều đó, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất cả nước đó, trang phục

anh

ấy thiết kế rất đẹp đó.” Phương Phỉ Phỉ

đang

đứng bên cạnh lại ‘phổ cập kiến thức’ cho Trần Ngư.

Đồng Triều vui mừng gật đầu, cuối cùng cũng có người biết nhìn hàng a, nhịn

không

được nhìn Phương Phỉ Phỉ cho



cái nháy mắt phóng điện.

Mặt Phương Phỉ Phỉ đỏ bừng lên.

“Tớ

không

để ý!” Trần Ngư nhún vai.

Chẳng lẽ mình nhận nhầm người rồi? Với niềm tin mù quáng vào

sự

quyến rũ của bản thân, Đồng Triều lấy điện thoại di động ra, nhấn mở thư viện ảnh, lật đến hình chụp của Trần Ngư, cẩn thận so sánh

mộthồi, rồi

nói

“Đúng rồi mà, mặc dù so với

trên

ảnh

thì

em ở bên ngoài trắng hơn

một

chút, nhưng là cùng

một

người mà.”

“cô

nhóc, em tên Trần Ngư phải

không?” Đồng Triều hỏi.

“anh

biết Thi Thi nhà chúng em sao?” Trần Ngư

không

trả lời, đứng bên cạnh, Phương Phỉ Phỉ

đã

giành việc xác nhận danh tính cho

cô.

“Quả nhiên là em.” Khi xác định đúng người, Đồng Triều đưa tay kéo Trần Ngư ra khỏi đám đông “Nhóc con, em

đi

theo tôi.”

Hại



tốn nhiều bùa chú như thế mà còn dám đến trêu chọc

cô. Thù mới hận cũ kéo đến, Trần Ngư giẫm mạnh xuống chân Đồng Triều làm cậu ta đau đến mức phải rên lên

một

tiếng, ngồi xổm xuống che lấy chân mình.

“Giày FS đó,

một

đôi giá mười mấy vạn luôn đó.”

một



gái

đứng bên báo giá đôi giày.

Mười mấy vạn? Trần Ngư đạp nốt vào chiếc còn lại.

“A!!! Em

đang

làm cái gì vậy?” Đồng Triều tức giận ngẩng đầu.

“Còn dám làm phiền tôi thử xem.” Trần Ngư

nói

xong, kéo tay Phương Phỉ Phỉ

đi

tìm hai người bạn còn lại, bỏ

đi

mất.

“Em đứng lại đó cho tôi!”

Làm sao Trần Ngư có thể để ý đến cậu ta,



bước

đi

không

thèm quay đầu lại.

Đến quán ăn ngoài trường, các bạn



làm gì còn tâm trạng ăn cơm, tất cả tập trung nhìn chằm chằm Trần Ngư

đang

ăn quên trời quên đất. Trần Ngư cuối cùng cũng ăn no, ngẩng đầu đối diện với ba cặp mắt sáng rực, lập tức bị dọa mà nấc lên

một

tiếng.

“Các cậu nhìn cái gì thế?” Trần Ngư cầm ly nước bên cạnh, tranh thủ uống

một

ngụm.

“nói, sao cậu lại biết Đồng thiếu?” Phương Phỉ Phỉ hỏi trước.

“Nhóc con, em

đi

theo tôi!” Vẻ mặt Hàn Du đầy mập mờ “Cậu có biết lần trước người được

anh

ấy dẫn

đi

là ai

không. Siêu mẫu quốc tế Lữ Vi Vi đó!”

“Cũng là bạn

gái

thứ mười lăm của

anh

ấy!” Trương Mộc Oản

nói.

“Các cậu

không

ngốc đâu,



ràng là Đồng thiếu biết Thi Thi, há miệng liền gọi tên của Thi Thi kìa.” Phương Phỉ Phỉ

nói.

“Sao chúng tớ

không

biết, chuyện lúc nào?” Lúc đó Hàn Du và Trương Mộc Oản

đang

còn ở phía sau,

không

có cách nào chen lên trước được.

“nói

mau, chuyện của cậu với

anh

ấy là gì?” Phương Phỉ Phỉ hỏi.

Có chuyện gì nữa đây? Chính là thằng oắt đó thiếu tiền



a. Nhưng mà Trần Ngư

không

thể

nói

như thế, nghĩ nghĩ

một

chút rồi trả lời “Trong

một

lần mình ra ngoài mua quần áo

đã

gặp

anh

ta.”

“Sau đó

thì

sao?”

“Sau đó, tớ

nói

với

anh

ta quần áo ở đó

thật

khó coi,

không

có bộ nào phù hợp với tớ. Kết quả người này giống như người điên, kéo tay tớ

nói

để

anh

ta phối quần áo cho tớ.” Trần Ngư nửa giả nửa

thậtnói, dù sao Đồng Triều là nhà thiết kế thời trang,

nói

như vậy so với việc

nói



gặp hồn ma của Đồng Triều

thì

có sức thuyết phục hơn.

“Vậy chắc là cậu

đã

vào cửa hàng VK rồi.”

“Cậu dám ở trước mặt nhà thiết kế

nói

quần áo của người ta khó coi,

không

trách được

anh

ấy

đi

tìm cậu.”

“Nhưng mà cũng

không

phải là

không

tốt, Đồng thiếu

nói

tự mình phối quần áo cho cậu kìa.”

“Quần áo của nhà

anh

ta đắt như vậy, tớ làm sao mà mua nổi chứ.” Trần Ngư

nói.

“Cũng đúng!” Đồng thiếu tự mình ra tay, chắc chắn là có giá

trên

trời, loại sinh viên phổ thông như bọn



làm sao trả nổi.

Ba người xem như là đồng ý cách giải thích của Trần Ngư, bữa ăn cũng

đã

xong, mọi người đứng dậy tính tiền, nhân viên thu ngân thông báo

đã

có người thanh toán.

“Ai vậy?” Hàn Du hỏi

“Vị tiên sinh

đã

tính tiền

nói

chờ các



ở bên ngoài.” Nhân viên thu ngân

nói.

Bốn người mang theo nghi ngờ

đi

ra cửa tiệm ăn, mặc dù mùa hè ngày tương đối dài, nhưng cũng là thời gian ăn cơm tối, sắc trời

đã

nhá nhem tối. Đối diện bên kia đường,

một

chiếc xe hơi sang trọng

đang

lẳng lặng đứng chờ. Mặc dù Đồng Triều

không

đứng bên ngoài chờ, nhưng chiếc xe này mọi người vừa mới nhìn thấy nên

không

khó để đoán người bên trong là ai.

“thì

ra là Đồng thiếu.”

Trần Ngư nhướng mày,

nhỏ

giọng

nói

“Đừng để ý đến

anh

ta, chúng ta

đi

thôi.”

Mọi người vừa quay đầu bước

đi

hai bước

thì

thấy

một

người thanh niên mặc bộ đồ vest màu đen ngăn lại “Trần tiểu thư,



có thể dành chút thời gian

nói

chuyện

không?”

Trần Ngư nhìn thấy

trên

người

anh

ta có thấp thoáng linh lực

thì

biết

anh

ta cũng là người trong giới huyền học,



trầm tư hai giây rồi

đi

về phía người thanh niên.

Ngồi trong xe, Đồng Triều nhìn cảnh này, nhịn

không

được nhíu mày, chẳng lẽ mình

không

đẹp trai bằng Tưởng Huy mặt chữ điền này à?

“Trần Thiên Sư, trời sắp tối rồi.” Tưởng Huy

nói.

“Cho nên?” Trần Ngư

không

hiểu hỏi

“Cái vật kia khi trời tối

sẽ

đến tìm Đồng thiếu.” Tưởng Huy

nói

“Trong thời gian này, sư phụ tôi vì bảo vệ Đồng thiếu

đã

bị thương nặng rồi.”

Trần Ngư nghe vậy

thì

hiểu

rõ,

thì

ra xác sống kia vẫn

không

từ bỏ Đồng Triều xui xẻo này.

“Nó

không

phải chỉ cắn nuốt sinh hồn thôi sao? Các

anh

chỉ cần phòng ngừa

không

để cho sinh hồn của

anh

ta bị dẫn

đi

là được chứ gì.” Trần Ngư

nói.

“Người sau khi chết trong khoảng khắc, hồn phách vẫn còn mang theo sinh khí.” Tưởng Huy nhắc nhở.

Trong nháy mắt, sắc mặt Trần Ngư trở nên nghiêm trọng hơn, đây là xác sống

sẽ

không

quan tâm gì hết, gϊếŧ ngay

không

hỏi.

“Trước đó, nhờ phúc của Trần Thiên Sư

đã

cứu được Đồng thiếu, nhưng

không

hiểu vì sao quái vật kia vẫn nhìn chằm chằm Đồng thiếu

không

tha.”

“Đó là vì Đồng thiếu của các

anh

được nuôi quá tốt.” Trong linh hồn mang theo linh lực, với lại người có ngày sinh là ngày

âm

tháng

âm

năm

âm

không

có nhiều.

“Cái gì?” Tưởng Huy

không

hiểu lắm.

“không

có gì,

anh

nói

tiếp

đi, tìm tôi có chuyện gì?” Trần Ngư hỏi.

Tưởng Huy tiếp tục

nói

“Con quái vật đó nguy hiểm như thế nào

thì

Trần Thiên Sư hẳn cũng



ràng. Nếu quả

thật

nó cắn nuốt được Đồng thiếu, rồi biến thành cái gì, hậu quả chúng ta

không

thể dự đoán được.”

Trong đầu Trần Ngư lập tức

hiện

lên hình ảnh dòng ghi chép tối hôm qua



đã

xem: Xác sống, còn gọi là cương thi sống, nó khác với cương thi bình thường ở chỗ là hủy hoại đầu óc của con người. Mỗi khi

nói

cắn nuốt

một

sinh hồn

thì

sức mạnh của nó

sẽ

càng nhân lên.

Trần Ngư do dự

một

chút rồi

nói

“hiện

giờ tôi

không

có cách nào có thể giúp đỡ, hôm đó để đối phó với nó, mấy bảo bối và bùa chú của tôi đều sử dụng hết rồi.”

“Cái này

không

thành vấn đề.” Tưởng Huy lập tức

nói

“Ngài cần bảo bối hay bùa chú gì

thì

cứ

nói, sư phụ

đã

chuẩn bị dự toán cho ngài

một

ngàn vạn để mua sắm các loại bùa chú, bảo bối, nếu

không

đủ

thì

chúng tôi có thể chi thêm.”

Hôm đó, khi đón Đồng thiếu từ chỗ Trần Thiên Sư về, sư phụ phát

hiện

có đặc điểm

nhỏ

đó là Trần Thiên Sư rất mê tiền.

một

ngàn vạn???

Trần Ngư bị dọa mà lảo đảo.

“Trần Thiên Sư, ngài sao vậy?” Tưởng Huy quan tâm hỏi.

“không

sao, tôi giẫm lên hòn đá nên bị trượt chân.” Trần Ngư cưỡng chế mình bình tĩnh lại,

nói

“Tôi muốn mua đồ gì

thì

các

anh

mua hay là tự tôi

đi

mua.”

“Chúng tôi mua cũng được mà ngài mua cũng được.” Tưởng Huy

nói.

Trần Ngư cúi đầu trầm tư,

trên

thực tế là

đang

cố gắng kìm chế tâm trạng kích động của mình,

mộtngàn vạn,

một

ngàn vạn …

“Trừ cái đó ra, nếu như Trần Thiên Sư đồng ý giúp đỡ, chúng tôi còn chuẩn bị

một

ngàn vạn phí vất vả.” Tưởng Huy tiếp tục dội bom.

“Tôi đồng ý.” Trần Ngư

nói

lời chính nghĩa “Nếu để cho quái vật kia lộng hành, chẳng phải là gây hại cho nhân gian sao.”

“Vâng, Trần Thiên Sư

thật

có tâm.”

“Vậy

anh

chuyển tiền cho tôi trước

đi, tôi cần mua

một

số bảo bối và bùa chú.” Trần Ngư

nói.

“Xin hỏi Trần Thiên Sư muốn bảo bối và bùa chú gì, ở đây chúng tôi cũng mang theo …”

“Bùa chú và bảo bối tôi mua được chế tạo theo phương pháp đặc biệt, của các

anh

không

được.” Trần Ngư

nói

“Phương pháp của tôi hơi khác

một

chút,

không

sử dụng bùa chú thông thường được.”

“Vâng, tôi biết rồi. Tôi chuyển khoản cho ngài ngay đây.” Sư phụ

đã

nói, chỉ cần Trần Thiên Sư đồng ý, tiền chỉ là chuyện

nhỏ.

Tác giả có lời muốn

nói:

Tây Thi:

một

ngàn vạn, cũng miễn cưỡng cho tôi thu hồi vốn.

Tam thiếu: Nhớ là chia cho

anh

ba phần.

Tây Thi:

không

thích

anh

chút nào.

Tam thiếu: Của

anh

chính là của em …