Chương 122: Phiên ngoại sáu 2

Cũng may, hai vị

nói

chuyện

không

lâu lắm, ngay sau đó Hắc Vô Thường hỏi Lâu Minh “Hai người đến tìm lão Ngô hay là tìm Diêm Vương?”

Có ý gì? Lâu Minh ngẩn người, tìm ông Ngô

thì

có thể hiểu được, tại sao Hắc Bạch Vô Thường lại cho rằng

anh

muốn tìm Diêm Vương?

“Chúng tôi tìm ông nội, cũng tìm Diêm Vương luôn.” Trần Ngư đáp.

“Hì, thú vị.” Hắc Vô Thường kích động tiếp tục ‘buôn dưa’ với Bạch Vô Thường “Cái này là đồ đệ thích đồ đệ, sư phụ lại cọi trọng con

gái

của sư phụ, vai vế thế này

thì

loạn tùm lum à.”

“Quả là lộn xộn.” Bạch Vô Thường đồng ý.

“Hai vị

nói

gì đó?” Trần Ngư chẳng hiểu gì.

“Hai người muốn

đi

Minh giới à!” Hắc Vô Thường đoán.

“Đúng.” Lâu Minh đáp.

“Hai người muốn chúng tôi dẫn vào?” Bạch Vô Thường cũng đoán.

“Đúng.” Lâu Minh hạ thấp người xuống “không

biết là hai vị có tiện hay

không.”

“Cậu làm vậy là

không

cần thiết a.” Hắc Vô Thường

nói

“Nếu cậu muốn

đi, cậu chỉ cần đứng

trên

cầu Nại Hà kêu hai tiếng, Diêm Vương

sẽ

mở kết giới ra cho cậu.”

Lời

nói

của Hắc Vô Thường làm Trần Ngư và Lâu Minh sửng sốt, Trần Ngư hoàn toàn ngây ngốc, chẳng lẽ

anh

Ba chỉ cần kêu hai tiếng là có thể mở được kết giới.

Còn Lâu Minh, sau phút ngẩn người

đã

kịp định thần lại, kết hợp với mấy lời của Hắc Bạch Vô Thường ban nãy,

anh

đã

có suy đoán nhất định về thân phận của Diêm Vương, nhưng mà

anh

vẫn cảm thấy vô cùng khó tin.

“Cám ơn hai vị.” Sau khi nghĩ thông, Lâu Minh hướng hai vị Hắc Bạch Vô Thường

nói

cám ơn.

“Cậu khách khí rồi.” Hắc Bạch Vô Thường từ đầu đến cuối đều rất khách sáo với Lâu Minh.

“Chúng ta

đi

thôi.” Lâu Minh kéo Trần Ngư

đi.

“anh

Ba?” Ra khỏi quán rượu, Trần Ngư

không

hiểu nhìn Lâu Minh, Hắc Bạch Vô Thường vẫn chưa đồng ý dẫn người

đi

mà, sao chúng ta lại ra ngoài rồi.

“anh

đoán được tại sao ông nội lại tìm chúng ta rồi.” Nếu Diêm Vương đúng là người mà Lâu Minh suy đoán,

thì

anh

cũng dự đoán luôn được diễn biến tiếp theo của câu chuyện rồi.

Nghĩ đến khả năng

sẽ

diễn ra, Lâu Minh cảm thấy dở khóc dở cười, chuyện này là chuyện gì đây.

Tuy

không

hiểu ra sao, nhưng hoàn toàn tín nhiệm Lâu Minh, Trần Ngư ngoan ngoãn theo Lâu Minh đến cầu Nại Hà.

một

Vong Xuyên, lục đạo luân hồi, cầu Nại Hà phân thành hai hướng tượng trưng cho lục đạo luân hồi, vì canh Mạnh Bà bị ông Ngô đánh đổ vẫn còn

đang

nấu nên hai người

không

nhìn thấy Mạnh Bà

trên

cầu Nại Hà.

Lâu Minh dẫn Trần Ngư đứng

trên

cầu Nại Hà, nhìn kết giới trong suốt phía bên kia bờ sông, rồi phát ra năng lượng linh hồn màu vàng nhạt.

“anh

Ba?” Trần Ngư kinh ngạc liếc nhìn Lâu Minh, trước đó

anh

Ba

đã

dặn



không

được tùy ý sử dụng năng lực của bản thân mà, sao

anh

ấy bỗng nhiên lại sử dụng năng lực linh hồn vậy chứ?

Trong nháy mắt năng lực linh hồn va chạm với kết giới,

một

luồng ánh sáng vàng chói từ trong kết giới phát ra, cuối cùng tạo thành

một

quả cầu linh lực vàng óng, bao trùm cả Vong Xuyên và Minh giới.

“Đây là?” Trần Ngư nhìn cây cầu dưới chân lấp lánh ánh vàng, kinh ngạc mở to hai mắt.

“Chúng ta

đi

thôi.” Lâu Minh cũng

không

giải thích, kéo Trần Ngư

đi

trên

cây cầu dát ánh sáng vàng rực, khi hai người

đi

qua, ánh sáng vàng biến mất rồi dừng lại trong kết giới bên Minh giới.

Lâu Minh

không

dừng bước,

anh

dựa theo linh lực

đi

trên

con đường đến biệt phủ của Minh Vương. Cánh cửa sắt đen nhánh mở ra ầm ầm trước mắt Lâu Minh, sắc mặt Lâu Minh khẽ động,

anh

cất bước, xuyên qua sân nhà, vào đến đại sảnh, cho đến khi nhìn thấy

một

bóng lưng quen thuộc.

“Đệ tử bái kiến sư phụ.” Ánh mắt Lâu Minh rưng rưng, khi phát

hiện

Diêm Vương chính là sư phụ của mình, kích động suýt rơi lệ.

Tuy là Trần Ngư vẫn chưa hiểu mọi chuyện lắm nhưng cũng cùng Lâu Minh vái chào.

“Đứng lên

đi.” Diêm Vương xoay người, vui mừng nhìn đệ tử

một

thân năng lực linh hồn thuần khiết

không

dính chút sát khí nào, ngàn năm luân hồi,

đã

được giải quyết, cũng

không

uổng phí nỗi khổ tâm của ông.

Nhưng mà … sao đời nào cũng đều thua

trên

tay



nhóc này vậy??

Ánh mắt của sư phụ

anh

Ba quái quái làm sao á? Trần Ngư khó hiểu chớp mắt.

==

Sau nỗi xúc động vì lâu ngày gặp lại, Lâu Minh trò chuyện cùng sư phụ nhà mình.

“Sư phụ, sao sư phụ lại làm Diêm Vương được vậy?” Trong ấn tượng của Lâu Minh, từ trước đến nay, sư phụ là người

không

màng danh lợi. Lâu Minh

không

thể tưởng tượng được sư phụ nhà mình

sẽ

chạy

đi

làm quan mà còn

một

đường lên đến Diêm Vương.

“Còn

không

phải đều là vì con.” Diêm Vương chỉ cần tưởng tượng đến những vất vả khổ cực của ngàn năm qua, tâm tình lại khó chịu đau đớn.

“Con?” Lâu Minh kinh ngạc.

“Con còn

không

biết sao, sau khi con chết, lần đầu tiên

đi

đầu thai,

thật

là thảm, mới được 5 năm con

đã

ngủm quay về

âm

phủ.” Diêm Vương

nói

“Ta đây nhìn thấy mà bảo, thế này là

không

được a, với tốc độ này, coi như con năm năm

một

lần luân hồi,

thì

sát khí của Hạn Bạt này đến bao lâu mới tẩy sạch hết đây. Ta suy nghĩ làm cách nào mới có thể sắp xếp cho con

một

chỗ đầu thai tốt. Vừa lúc

âm

phủ thiếu

một

chức Thành Hoàng, mà sư phụ con đây lại có chút công đức

trên

người, vì thế ta đua cái chức vị này.”

“Vốn dĩ ta chỉ nghĩ cho con cái cửa sau để tìm

một

chỗ có cha mẹ hơi tốt

một

chút là được.” Diêm Vương

nói

“Kết quả, ai biết ngồi vào cái ghế Thành Hoàng này rồi, ngồi ngồi

một

thời gian, thấm thoát được tăng chức thăng lương lên làm Diêm Vương luôn.”

“…” Lâu Minh cảm động

không

nói

nên lời “Vất vả cho sư phụ quá.”

“Con đừng

nói

nữa!” Hơn

một

ngàn năm chua xót biết kể cùng ai.

Lâu Minh còn muốn

nói

gì nữa, bên ngoài lại vang lên tiếng đôi co ầm ĩ,

một

giọng

nói

sang sảng của thanh niên vang lên “Miêu Miêu, Miêu Miêu … em ra ngoài

đi

mà, nghe

anh

giải thích.”

“Đây là?” Lâu Minh nghi ngờ nhìn về phía Diêm Vương.

“không

cần để ý,

một

thằng nhóc thối ‘cóc mà đòi ăn thịt thiên nga’ mà thôi.” Diêm Vương

nói.

‘Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga’, Lâu Minh sửng sốt, hình như Hướng Nam

nói

ông nội thích con

gái

của Diêm Vương, lẽ nào …

Lâu Minh còn chưa kịp nghĩ xong, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng kêu “Miêu Miêu, năm đó khi

anh

đưa chuông chiêu hồn cho em là

thật

lòng đó, Ngô Lễ

anh

có thể thề với trời.”

Chuông chiêu hồn? Ngô Lễ? Trần Ngư vụt đứng dậy “Ông nội!”

Trần Ngư vô cùng kinh ngạc, thân thể phản ứng nhanh hơn đại não, nhanh chóng chạy ra ngoài, mở cánh cửa đen như mực, vẻ mặt mừng rỡ đối diện với

một

khuôn mặt đẹp trai,

anh

tuấn của chàng thanh niên.

Đây là ai vậy???

“Thi Thi, con đến đây từ lúc nào?” Bất ngờ

không

kịp đề phòng mà nhìn thấy cháu

gái

nhà mình, chàng thanh niên Ngô cũng sững sờ.

“Lão … ông lão??” Trần Ngư trừng mắt ngây ngẩn, người thanh niên này quả

thật

là có những đường nét giống với ông nội nhà mình.

“không

… khụ …” Chàng thanh niên Ngô theo phản xạ muốn phản ứng với tên gọi ‘lão’, nhưng mà cháu

gái

nhà mình gọi mình là ‘lão’, hình như cũng chẳng có gì là

không

đúng.

“Đúng là ông rồi, sao ông lại biến thành thế này? Ông ở đây làm gì? Miêu Miêu là ai?” Trần Ngư liên tiếp đập vấn đề vào mặt chàng thanh niên Ngô.

“Khụ …” Chàng thanh niên Ngô lúng túng đỏ mặt.

Trong khoảng thời gian này, bản thân ông

đã

làm

không

thiếu việc ngốc, ông cũng chẳng quan tâm đến việc người khác

nói

gì, nhưng mà bị cháu

gái

nhà mình bắt gặp, cho dù da ông có ‘tường đồng vách sắt’

đi

chăng nữa, quả

thật

cũng có chút hold

không

được a.