Giữa sự kiện ban ân bên ngoài và gian phòng với lối đi bí mật trong sân tiệm rèn, tường nham thạch vây quanh bốn phía rất dày, hoàn toàn cách âm với thế giới bên ngoài, trần nhà cứ khoảng cách 10 bước chân sẽ có 1 ngọn đèn thạch trắng đắt tiền, lúc được thắp sáng tuyệt không vang lên 1 tiếng động mà còn có mùi thơm nhạt thoang thoảng.
Ông chủ Mạc đuổi bọn tiểu nhị đi, tự mình phục vụ, 1 bên kính nước dâng trà, tiện thể cùng ân vương phu nhân thưởng thức những bức điêu khắc và bức họa nổi tiếng treo trên tường.
Cho đến khi nghe thấy chủ tế và ân vương đề cập đến thành chủ, ông chủ Mạc mới lặng lẽ lau mồ hôi, lại không nhịn được mà dóng tai lên nghe ngóng.
Nhan Ân vương ngồi tựa lưng trên ghế dài, bắt chéo chân, đôi mắt nâu nhàn nhạt nhìn nam nhân đang phẩm trà ở phía đối diện, nhịn không được mà nhíu mày:
"Còn chưa tìm được thằng cháu đáng chết của ta sao? Cũng đã mấy ngày rồi, lúc đó, chính mắt ta nhìn thấy thầy phù thủy của thú nô yếm nguyền lên y, cả mặt y toàn là máu, toàn bộ dung mạo đều bị hủy hoại, dọa cho toàn bộ đội vệ binh bên cạnh chẳng ai dám đến gần, cứ cho dù y đã chết trong rừng sương thì cũng phải tìm thấy xác chứ."
"không không không, Ân vương đại nhân, là tôi nói không rõ."
chủ tế Mạc Vân nâng chén trà, gạt gạt lá trà trên mặt nước, dùng ngữ điệu thong thả trấn an sự nôn nóng của đối phương.
"thành chủ Nhan Túy tuy không xuất hiện nhưng có tin tức, gần đây trong thành có người thấy có kẻ có thương thế giống hệt y ẩn hiện, hơn nữa, ta hiểu rõ thành chủ, chỉ là 1 lời nguyền rủa, nào có thể dễ dàng gϊếŧ chết y?"
" Hừ."
Nhan Ân vương đổi tư thế ngồi, hơi khom lưng, mất kiên nhẫn.
"Ta cũng chẳng có hy vọng có thể tìm thấy thi thể của y, nếu chẳng thế thì chúng ta đã không cần phải lén lút co đầu rút cổ gặp nhau tại cái nơi bí mật này? Chẳng qua là..."
Chủ tế Mạc Vân cười ngặt nghẽo:
"haha, Ân vương đại nhân đừng nóng, lão thành chủ năm đó mạnh mẽ như vậy, cuối cùng cũng chẳng thể chống lại thời gian. Ngài đang tầm tráng niên, còn có đủ thời gian để hưởng thụ quyền lợi dễ như trở bàn tay mà."
Nhan Ân vương liếc hắn:
"Tuy rằng thành chủ không còn, ngươi lên làm chủ tế nhưng tại sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa hoàn toàn nắm được đội vệ binh của tên nhóc Nhan Túy đó? Nếu ngươi không làm việc bất lợi thì chúng ta đã sớm thành công vào được phủ thành chủ rồi!"
Cứ bị xem thường mãi, nét mặt của chủ tế Mạc Vân có hơi khó coi, nụ cười cũng nhạt dần.
"Chuyện này ấy mà, ngài cũng biết rồi đấy, thủ hạ của Nhan Túy, đội trưởng đội vệ binh tiêu mông là tâm phúc của y, thái độ làm người cương trực, muốn thuyết phục hắn, e là phải có thi thể của nhan thành chủ mới được."
Ân vương phu nhân nâng chén trà hoa lên, ngồi xuống bên cạnh chồng, ông chủ Mạc cung kính hầu hạ bên cạnh, nghe đến đây, không nhịn được mà tò mò, xen mồm hỏi 1 câu:
"Thuộc hạ không rõ, thành chủ Nhan Túy là con ruột của lão thành chủ, ngài là em trai ruột của lão thành chủ, cũng có quyền kế thừa như nhau, lúc đầu khi lão thành chủ qua đời, ngài không tranh với y, sao lại nhẫn nhịn tới bây giờ?"
Nhan ân không tức giận:
"Từ lúc đại ca ta qua đời, tiểu tử kia kế nhiệm, đến bây giờ cũng đã qua nửa năm, lúc đại ca còn sống đã lập 1 đội vệ binh cho y quản lý, y là đứa con độc nhất của đại ca, danh chính ngôn thuận, ta tranh thế nào được?"
"Nếu y thông minh, mọi người nhắm mắt cho qua thì coi như chẳng có chuyện gì. Nhưng tên tiểu tử này đăng quang chưa bao lâu đã tuyên bố rằng muốn chỉnh đốn quyền sở hữu tài sản của thành Uyên Lưu, đã thế còn muốn kiểm tra quặng mỏ!"
Nhan Ân vương "ha" cười lạnh 1 tiếng:
"Cho đến nay, không ít kẻ có thân gia tánh mạng đều liên quan đến mỏ quặng, ai cho y cái gan mà dám đi động đến chén vàng của mọi người chứ? Tự cho là trong tay nắm quyền lực là có thể muốn làm gì thì làm à! Hay là y nghĩ rằng mình đủ lông đủ cánh, có thể 1 lưới bắt hết lũ xương cốt già cỗi như chúng ta?!"
"Đúng là quá ngây thơ!"
Nhan Ân vương nặng nề tựa mình trở lại ghế, oán hận tích tụ hiện đầy trên mi tâm khiến khuôn mặt nhìn qua càng thêm đáng sợ, ông chủ Mạc không dám thở mạnh, hồi lâu sau, nhờ ân vương phu nhân an ủi chồng mình mới có thể bình tĩnh trở lại.
Chủ tế Mạc Vân trầm mặc một lát, thở dài:
"Lại nói, nhưng cũng phải cảm ơn bọn nô thú đã xâm chiếm lần này thay chúng ta làm suy yếu phần lớn thế lực của thành chủ, lại khiến y bị thương, nếu không, còn phải tốn kém nhiều tay chân hơn nữa."
Nhan Ân vương vung tay, dùng sức nắm chặt bàn tay:
"Thừa dịp y hiện tại còn chưa vững, lại bị trọng thương mất tích, đây chính là thời cơ tốt nhất để kéo y xuống! Tuyệt đối không thể để tên tiểu tử này phá hủy mối kinh doanh khổ tâm của gia tộc và tài phú của chúng ta!"
Chủ tế Mạc Vân liếʍ môi, siết chặt pháp trượng trên tay, hơi do dự:
"Tôi đã cực lực mua lại 1 số kẻ để chúng ta sử dụng, thế nhưng trong đợt thú nô đột nhiên xâm lược này, người của chúng ta cũng chết không ít..."
"Ta không muốn nghe mấy lời vô dụng này! Nhan Túy không có ở đây, cái cần lo lắng chẳng qua chỉ là 1 tên tiêu mông nhỏ bé. Lần trước đội vệ binh bị thương vong thảm trọng, nhất thời không thể bổ sung kịp, còn phải phái rất nhiều người đi sửa tường thành, phủ thành chủ đã chỉ còn là cái vẻ hào nhoáng bên ngoài rồi."
Nhan Ân vương ấn lên góc bàn, ánh mắt âm trầm dừng lại trên mặt ông chủ Mạc:
"Trong khoảng thời gian này, áo giáp và vũ khí được chế tạo ra sao rồi? Có đủ cho đội quân 200 người không, vũ trang đến tận răng?"
Ông chủ Mạc khổ sở trong lòng:
"Ân vương đại nhân, số lượng mà ngài nói lần trước không phải như thế này, chúng tôi cần thời gian để rèn ra được loại vũ khí cao cấp, đặp biệt là áo giáp, kỹ thuật phức tạp..."
Nhan ân lạnh giọng:
"Lỗ tai ngươi điếc à? Ta chỉ cần ngươi trả lời là được hay là không được!"
Ông chủ Mạc mắt miệng run lên, bị ánh mắt của đối phương khiến cho tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành khúm núm gật đầu:
"Được, được, tôi nhất định..."
Nhan ân hừ 1 tiếng, đành buông tha cho ông ta, ông chủ Mạc âm thầm thở phào, mồ hôi tuôn đầy cổ.
"Chủ tế Mạc Vân, sao ngươi không nói gì?"
Mạc Vân cau mày, thấp giọng nói:
"Tôi chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, nếu Nhan thành chủ đã không chết lại còn dám lang thang trong thành, lại còn chưa thèm khẳng định thân phận, nếu y còn tại phủ thành chủ thì đội vệ binh nhất định sẽ liều chết chống lại chúng ta. Y rốt cuộc muốn làm gì?"
"Chuyện này thì ta biết."
Ân phu nhân nãy giờ vẫn im lặng ngồi 1 bên đột nhiên lên tiếng, vén nhẹ làn tóc mai, lộ ra đường cong quyến rũ.
Trong mật thất, mấy người kinh ngạc quay đầu lại, Nhan Ân vương thế nhưng rất ôn hòa dịu dàng khi đối diện với phu nhân của mình:
"Phu nhân có cao kiến gì?"
Ân vương phu nhân che miệng cười khẽ:
"ngài quên rồi sao, Nhan Túy đã hủy dung rồi------lúc trước y sặc sỡ lóa mắt đến thế nào, đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm của mọi người, thiên chi kiêu tử, đứa con yêu thích của thần sắc đẹp! Ai đứng trước mặt y cũng đều bị lu mờ."
Đôi mắt xanh thẳm của ân vương phu nhân toát ra sự ghen tị khó giấu:
"Nhưng bây giờ thì sao? 1 kẻ quái gở có thể dọa trẻ con phát khóc, sự khác biệt trong việc rơi từ mây trên cao xuống vũng bùn dưới đất, mấy lão tổ các người từ trước đến nay chưa từng được xinh đẹp qua sẽ không thể hiểu được đâu!"
"Nói không chừng bây giờ đang trốn trong rừng sương khóc lóc cũng nên! Y xuất hiện thì sao nào, đội vệ binh tận tâm trung thành không chừng cũng chẳng nhận ra được y đâu."
"hahaha, nói hay lắm, thành chủ thành Uyên Lưu của chúng ta sao có thể để 1 tên tiểu tử không có mặt mũi gặp người khác đảm nhiệm được chứ!"
4 người có mưu đồ trong mật thất nhìn nhau mà cười, ánh đèn thạch trắng trên trần nhà chiếu rọi bóng lưng của họ thành 1 hàng trên mặt đất, hệt như 1 con dã thú vô thanh đang ẩn núp...
※ ※ ※
Ngoại ô thành Uyên Lưu.
Ngay lúc mấy vị quý tộc đang bày mưu tính kế, Nhan Túy "không có mặt mũi nhìn ai" trong miệng họ đang ngồi trên 1 cái xe ba gác hỏng, được 1 thanh niên mặc 1 bộ đồ nông tam kiện đẩy về trước.
"Cậu không thể tự leo xuống mà đi bộ à?"
Trầm Khinh Trạch xắn tay áo, hì hục đẩy xe, sắc mặt không tốt.
Nhan Túy gối đầu lên 2 tay, lười biếng nói:
"Tôi hảo tâm nói cho anh biết chân tướng của sữa bò, đây là thù lao. Nếu không, anh đã có thể uống nước tắm của người ta rồi."
Trầm Khinh Trạch tưởng tượng đến khả năng này, nháy mắt đen mặt.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa."
Nhan Túy mỉm cười.
"Chuyện buôn bán tôi vừa nói lúc nãy, anh cân nhắc sao rồi?"
"Có thể trang bị 50 bộ nõ và gươm thép à?"
Trầm Khinh Trạch nhíu mày, lắc đầu như trống bỏi.
"Còn không thể nhận đặt cọc? Nếu cậu quỵt thì sao? Tôi đi đâu mà đòi?"
Nhan Túy nhẹ nhàng nói:
"Phủ thành chủ."
Trầm Khinh Trạch cười lạnh:
"Haha, cậu thấy tôi dễ gạt lắm chắc?"
Nhan Túy vuốt cằm cẩn thận đánh giá đối phương, mặt lộ vẻ nghi hoặc:
"Nông phu mấy người đều thông minh như vậy sao?"
"..." Trầm Khinh Trạch cuối đầu nhìn bộ đồ làm nông tam kiện của mình, đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Nhan Túy còn chưa kịp nói tiếp, đột nhiên gió mạnh thổi lên, cành cây lá khô xung quanh bị gió thổi bay toán loạn, cát vàng và lá rụng cuồn cuộn đầy trời, bụi che mờ cả mắt!
Ngay sau đó, ánh nắng mặt trời hệt như trong nháy mắt tối sầm lại, 1 đường đen sậm từ bầu trời phương bắc tràn tới, giống như thủy triều gào thét, chớp mắt che lấp cả mặt trời!
Ngay lúc tia nắng cuối cùng biến mất ở chân trời, màn đêm tối tăm quỷ dị chợt bao phủ toàn thành!
Trầm Khinh Trạch kinh ngạc, mở hệ thống ra, story line vạn năm không đổi bỗng hiện lên 1 thông báo chính:
"Nguy hiểm! Màn đêm vĩnh cữu buông xuống thành uyên lưu!"
Xuyên đến đại lục thư quang hơn 1 tháng, đây là lần đầu tiên hệ thống hiển thị thông báo liên quan đến cốt truyện chính, là người phát triển game, Trầm Khinh Trạch hiểu rõ, trước khi y chết, thiết lập thế giới quan của game chỉ vừa mới xong bước đầu xây dựng, tình tiết chính vẫn còn trống không.
Nói cách khác, toàn bộ mọi chuyện phát sinh lúc bây giờ là do thế giới này tự phát triển mà có.
Là người chơi duy nhất, nhất cử nhất động của Trầm Khinh Trạch đều có thể làm thay đổi tiến trình của thế giới!
Bất an cùng ngạc nhiên ập đến, Trầm Khinh Trạch nghiêm mặt mở hướng dẫn story line ra:
"Bóng đen thình lình xuất hiện bao phủ lấy ngôi thành nhỏ này, 1 truyền thuyết nhỏ được lưu truyền trong thành, đây là lửa giận của Dạ thần, khiến cho màn đêm vĩnh cữu giáng xuống nhân gian, lửa giận của Dạ thần khiến cho con người không có ngày nào được bình yên, thành Uyên Lưu sẽ vĩnh viễn không còn được nhìn thấy ánh mặt trời nữa!"
Dạ thần? Là cái gì?
Thế nào mà y lại không thể nhớ ra được trong trò chơi còn có thiết kế thần thánh?
Trầm Khinh Trạch nhẫn nại, đọc tiếp phía dưới:
"Thế gian thật sự có thần linh tồn tại sao? Bạn không khỏi hoài nghi."
Trầm Khinh Trạch: "..." hệ thống còn có thể đọc được ý nghĩ?
"phía tây thành Uyên Lưu có 1 ngọn núi Dạ thần, nơi đó có lẽ sẽ có manh mối."
...hết rồi sao?
Nhắc nhở vài đoạn ngắn ngủi, Trầm Khinh Trạch lướt qua lướt lại, xem đi xem lại đến 3 lần cũng chẳng tìm ra được đầu mối nào.
Sắc trời hiện tại đã tối đen hoàn toàn, bầu trời vốn xanh mướt hệt như bị 1 bức mành màu đen chen kín, chỉ có vài ngọn đuốc le lói chiếu sáng trên tường thành Uyên Lưu.
Xa xa, khắp nơi truyền đến tiếng hô hào hoang mang và tiếng khóc than hoảng sợ của mọi người.
Chợt, gió lạnh thổi qua gáy, Trầm Khinh Trạch vô thức kéo áo, hồi thần, thế nhưng lại thấy Nhan Túy chẳng biết từ lúc nào đã trèo xuống xe, đứng lặng hồi lâu bên mình.
Nhan Túy ngửa đầu, nhìn vào bầu trời đen như mực, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt nhất thời mất tiêu cự, dùng lại ở nơi nào đó không biết tên, lúc tập trung tầm nhìn lại, dường như nỗ lực nhìn lại 1 thực tại gì đó.
"Vậy mà lại tới vào lúc này, trùng hợp quá rồi..."
Trầm Khinh Trạch nghe được âm thanh lầm bầm cực kì thấp này, quay đầu nhìn cậu:
"Cái gì tới rồi?"
Nhan Túy thu hồi lại ý cười thờ ơ trên mặt, đôi mắt nghiêm túc nhìn lại ánh mắt của đối phương:
"Anh về nhà nhanh đi, đưa theo người nhà, thu dọn đồ đạc, rời đi cho xa, tốt nhất là trốn vào rừng sương mù, tóm lại là đừng vào thành, thấy mặt trời xuất hiện rồi thì hãy trở về."
Trầm Khinh Trạch kinh ngạc:
"Tại sao?"
"Không còn thời gian giải thích nữa, nghe hay không tùy anh."
Nhan Túy cột chặt mũ trùm, khuất thế thương trên tay, không nói nhiều với thanh niên nữa, xoay người bước vào màn đêm đen đặc, bóng lưng to lớn, càng lúc càng xa, thẳng đến khi hoàn toàn biết mất.
Hệ thống chỉ dẫn y đến núi Dạ thần để tìm manh mối, thế nhưng Nhan Túy lại cảnh báo y rằng có nguy hiểm, bảo y mau chóng chạy đi...
Trầm Khinh Trạch hơi cân nhắc trong lòng, vẫn quyết định trước tiên về nhà tìm bố Lý rồi tính tiếp.
※ ※ ※
Đợi đến khi Trầm Khinh Trạch kéo xe vội vã chạy về đến thôn, chỉ thấy nhà nào nhà nấy cửa đóng then cài, yên lặng đáng sợ, chỉ còn âm thanh gà kêu chó sủa liên tục không ngừng. Lúc đi ngang qua nhà góa phụ vương trước cổng thôn, y mơ hồ nghe thấy có người lớn tiếng niệm tụng lời cầu khẩn kính tế với Dạ thần.
Bầu không khí tràn đầy sự căng thẳng và ngưng trọng của mưa gió sắp kéo đến.
Ngọn đèn dầu trong nhà, a bạch xa xa ngửi thấy mùi của y, chạy như bay ra tiếp đón.
Vừa vào cửa, Trầm Khinh Trạch liền ngửi thấy mùi của 1 bàn đồ ăn, cái bụng đói lập tức gào thét kêu vang, bố Lý khập khiễng bưng đồ ăn ra bàn, đón thanh niên đến dùng cơm.
Màu sắc các món ăn trên bàn đặc biệt phong phú, có thịt có trứng, thậm chí còn có 1 bát canh gà thơm phức, nếu như bên ngoài sắc trời không quỷ dị, Trầm Khinh Trạch suýt thì cho rằng sắp đến tết rồi.
Y nhớ lại lời dặn dò của Nhan Túy, bèn nói:
"Bố, bên ngoài sắp có nguy hiểm, tôi đi thu dọn đồ đạc, đưa bố tránh nạn vài ngày."
Bố Lý lắc đầu, thần sắc bình thản:
"Đứa nhỏ ngốc, cậu không hiểu, chỉ cần bầu trời còn tối thì trốn đến đâu cũng vậy thôi. Ăn cơm trước đi, ta đã làm xong cả rồi, ăn đi cho nóng."
"Bố, bên ngoài đột nhiên tối đen, tôi nghe được 1 ít tin đồn liên quan đến Dạ thần..."
"Ừ, là Dạ thần nổi giận rồi."
bố Lý ngồi bên cạnh bàn, không động đến bát đũa, chỉ đưa lên miệng 1 cái tẩu cũ, cũng không biết lấy từ đâu ra, ngay cả sợi thuốc lá cũng cũ rồi, bị sặc ho vài tiếng, vẫn như cũ, chầm chậm hút.
Trầm Khinh Trạch nhíu mày:
"Dạ thần có thật sao?"
Ngọn đèn trong phòng mờ ảo, khuôn mặt già nua của bố Lý lúc ẩn lúc hiện sau màn khói lượn lờ.
"Ai biết, ta sống đến từng này tuổi cũng chưa từng gặp được. Có điều, có lẽ không lâu nữa sẽ gặp được thôi."
Trầm Khinh Trạch lại suy nghĩ đến lời giải thích tình tiết mà hệ thống cung cấp, chẳng nghĩ nhiều đến nửa câu nói bóng gió của bố Lý phía sau.
Bố Lý nheo mắt thất thần nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhỏ chập chờn trên đèn dầu, mặt lộ vẻ hồi ức.
"Trưởng bối trong thôn từng nói, cung điện của Dạ thần ở trên núi Dạ thần, ngài rất ghét ánh sáng mặt trời, mỗi lần ngài tỉnh dậy từ trong bóng đêm sẽ che khuất ánh mặt trời. Ta chỉ tận mắt chứng kiến 1 lần vào 30 năm trước, hệt như hôm nay, màn đêm vĩnh cữu buông xuống."
"30 năm trước từng xảy ra chuyện giống như thế này?"
mắt Trầm Khinh Trạch hơi phát sáng,
"Nói vậy là có biện pháp phá được màn đêm vĩnh cửu, khôi phục hết thảy về lại bình thường?"
Đôi mắt bố Lý đυ.c ngầu nhìn xuyên qua màn khói mà nhìn y, chậm rãi gật đầu: "đúng là có cách, kẻ nào sống đủ lâu đều biết."
"30 năm trước là làm cách nào?"
"Hiến tế."
bố Lý nhả ra 1 ngụm khói:
"Chủ tế đại nhân sẽ ở trong thành cử hành tế điển long trọng, dâng lên tế phẩm phong phú, cầu khẩn với Dạ thần, xin ngài sớm ngày yên giấc, để cho ánh mặt trời xuất hiện lại lần nữa."
"Đơn giản vậy thôi?"
Trầm Khinh Trạch hoài nghi, thế thì mọi người cần gì căng thẳng như vậy, ở nhà chờ buổi hiến tế hoàn thành chẳng phải xong rồi sao.
Bố Lý lắc đầu, lẩm bẩm:
"Lão già quê như ta làm sao biết, có điều còn có 1 tin đồn nữa, nói rằng mỗi lần Dạ thần tức giận đều là vì có ác ma quấy phá, ngoại trừ dâng tế phẩm ra thì còn phải gϊếŧ chết ác ma đang ẩn nấp trong mọi người, như thế mới có thể khiến Dạ thần nguôi giận."
Tế phẩm? Ác ma?
Trong đầu đột nhiên xẹt qua khuôn mặt khủng bố bị nguyền rủa của Nhan Túy kia, lông mày Trầm Khinh Trạch giật mạnh, mặt đổi sắc:
"Nói vậy, làm sao tìm ra được ác ma trong đám người đó?"
Trầm Khinh Trạch nghe xong câu chuyện còn tràn đầy bí ẩn này, chỉ cảm thấy cả đầu toàn là nghi hoặc, mơ hồ có loại dự cảm chẳng lành, chỉ cần những thứ có liên quan đến thần linh, tôn giáo, ác ma, hiến tế linh tinh này nọ, đều chuẩn chẳng có chuyện gì tốt.
Có lẽ Nhan Túy đã ít nhiều đoán ra được chân tướng ẩn phía sau, không muốn liên lụy đến y nên mới bảo bọn họ bỏ đi, tránh đầu sóng ngọn gió?
Trầm Khinh Trạch nghĩ, có thể tránh được thì vẫn là nên tránh đi thì tốt hơn.
Dọn dẹp chén bát, Trầm Khinh Trạch mò mẫm trong bóng tối, về phòng thu dọn đồ đạc, còn chưa thắp đèn thì trong góc phòng hiện ra 1 vầng sáng nhạt.
Là chậu cá chứa cá chép kim long và ngọc long lân?
Trầm Khinh Trạch sửng sốt, từ sau khi thả ngọc long lân mà Nhan Túy đưa cho vào chậu cá, y gần như quên mất chuyện này, chẳng ngờ thế nhưng lúc này lại có biến hóa ngoài sự liệu.
Y 1 tay cầm theo đèn, 1 tay mò vào chậu nước hồi lâu, cho đến khi bàn tay cảm nhận được cảm xúc trơn trượt lạnh như băng, siết chặt 5 ngón tay, tiểu tử với ánh vàng rực rỡ kia bị y lôi ra!
Nó đã không còn là hình dạng của cá chép nữa, cơ thể trở nên vừa dài vừa mỏng, thậm chí còn mọc ra 4 cái vuốt nhỏ, toàn thân được bao trùm bởi vảy vàng, giống như được lai giữa thằn lằn và rắn nước, tiểu tử kia giãy giụa trong lòng bàn tay y cũng không có kết quả, đành đáng thương mà nhìn y.
"Hệ thống: chúc mừng bạn đạt được manh mối mới!"
Trang hiển thị hệ thống của Trầm Khinh Trạch vừa thay đổi nhắc nhở này, không kịp suy nghĩ kỹ lưỡng, dưới chân truyền đến 1 trận động đất, qua 1 lúc lại nặng nề trở về tĩnh lặng, thế nhưng lại khiến cho thôn trấn vốn yên tĩnh bị hoảng sợ đến gà bay chó sủa.
"Bạn ngoài ý muốn đạt được 1 con ngư long tiến hóa thành công, nào ngờ lại dẫn đến dị động trên núi Dạ thần, toàn bộ người dân trong thành Uyên Lưu đều bị kích động, đội vệ binh đang xuất động điều tra người và việc khả nghi, mọi người không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ở trong nhà mà cầu nguyện."
Trầm Khinh Trạch: "..." may là không có ai biết là y đã gây ra chuyện.
Trầm Khinh Trạch: "???"
Tui quyết định đi tìm kiếm chân tướng hồi nào?
"A Trạch!" của gỗ bị bố Lý gõ vang, thần sắc của ông có hơi bất an.
"Lúc nãy dường như là động đất, cậu không sao chứ?"
Trầm Khinh Trạch lập tức bỏ ngư long nhỏ lại vào bồn tắm, ho nhẹ 1 tiếng:
"Tôi không sao."
"Vậy thì tốt rồi."
bố Lý qua loa trả lời lại 1 tiếng, vẫn mặt nhăn mày cau như trước, hiện rõ vẽ lo lắng:
"chẳng biết lúc nào mới hết đây..."
"Hệ thống: xin trong vòng 2 tiếng đồng hồ đi đến núi Dạ thần, nếu không, manh mối sẽ mất hiệu lực."
Hệ thống nhắc nhở, còn 1 mực thúc giục y đi điều tra chân tướng, Trầm Khinh Trạch do dự 1 lát, muốn tránh nạn chẳng qua cũng chỉ là nhất thời, bèn nói:
"Tôi phải đi 1 chuyến, sẽ về sớm thôi, ông ở nhà đừng đi đâu hết, nếu không phải tôi quay về thì ngàn lần đừng mở cửa, đừng để người lạ vào nhà."
Vốn nghĩ rằng bố Lý sẽ ngăn y đi vào chỗ hiểm, Trầm Khinh Trạch vắt hết óc nghĩ ra lý do thoái thác, không ngờ bố Lý chỉ là muốn nói lại thôi, nhìn y 1 lúc lâu, cuối cùng im lặng gật đầu, để y đi.
Trước khi đi, bố Lý vội vàng mang cái áo khoác từ trong phòng ra đưa cho y:
"Là da của gấu hộ pháp lần trước cậu săn được mà may thành đấy, rất ấm, bây giờ không có ánh mặt trời, trời sẽ ngày càng lạnh, cậu mặc nó, đừng để bị cảm."
Lúc này bố Lý trở nên phá lệ dong dài, nói liên miên, dặn dò nửa ngày, Trầm Khinh Trạch bất đắc dĩ nói:
"Ông yên tâm, tôi đi rồi về, đợi tôi quay trở về lại nói cũng không muộn mà."
Bố Lý nắm lấy tay y, không kiềm được mà run run, cúi đầu thuận theo, gật gật đầu:
"Về sớm, ta chuẩn bị bữa khuya cho cậu."
Trầm Khinh Trạch gật đầu, mang theo cả dao găm và nỏ, nhanh chóng hòa vào màn đêm, đi thẳng đến nơi mà bản đồ chỉ dẫn.
※ ※ ※
Núi Dạ thần nằm ở phía tây thành Uyên Lưu, trên đỉnh núi thường dày đặc sương mù, đường đi lên núi gập ghềnh khó đi, xung quang hầu như không có bóng người.
Cũng may bản đồ không yêu cầu y phải trèo lên núi.
Trầm Khinh Trạch bước cao bước thấp giẫm lên mấy bụi gai mọc đầy đất trong rừng, ngọn đèn dầu cũ trên tay chỉ có thể soi sáng được chu vi 3 mét xung quanh.
Thế nhưng kỳ lạ là trên đường đi tới, trừ tiếng lá và cành khô bị y đạp gãy dưới chân ra thì không hề nghe tiếng chim hót, xung quang im lặng đáng sợ.
"Có lẽ là gần đây..."
Trầm Khinh Trạch đứng tại tọa độ mà bản đồ chỉ dẫn, đào mớ lá rụng đầy đất lên, nhìn quanh 4 phía, vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, cho đến khi y ngẩng đầu lên...
Một sợi lông vũ đen cực lớn to bằng cánh tay mắc trên ngọn cây, gió lạnh thổi qua, rơi từ nhánh cây xuống.
Bị Trầm Khinh Trạch bắt được.
1 khắc bắt được này, hệ thống nháy mắt hiện lên:
"Chúc mừng bạn đã phát hiện được manh mối mới: lông vũ của côn bằng!"
"Côn bằng, là thượng cổ yêu thú trong truyền thuyết của đế quốc đại hạ phương đông. Có ghi chép như sau, "cá côn to lớn, không biết kích thước bao nhiêu. Tiến hóa thành chim, kỳ danh là bằng, phẫn nộ bay lên, đập cánh, che lấp bầu trời."
Che lấp bầu trời...
Trầm Khinh Trạch kinh ngạc nheo mắt, tầm mắt từ trên lông vũ của côn bằng, chậm rãi nhìn xa ra hướng bầu trời không lọt nổi 1 tia sáng...
Truyền thuyết Dạ thần cái gì chứ?
Hóa ra là như vậy!
Chợt rùng mình, dọc theo xương sống chạy thẳng lên não, chân tướng ngoài dự đoán khiến y tê hết cả da đầu.
Cho dù không phải là thần linh thì đối với thượng cổ yêu thú kia, người chơi nhỏ bé còn chưa đặt được lv. 20 như y có thể đối phó được không?!
Ngay lúc đó, âm thanh mà chỉ có Trầm Khinh Trạch mới có thể nghe được vang lên bên tai:
"Đổi mới nhiệm vụ chính: vạch trần chân tướng! Đập tan âm mưu! Giải cứu uyên lưu thành trong bóng tối!"
"Thưởng cho nhiệm vụ chính: ngoài phần thưởng cơ bản, tặng thêm 100 tử tinh (tinh thể tím)."
Trầm Khinh Trạch kinh ngạc, tiếp theo là vui mừng, tử tinh là tiền nạp thẻ đổi được đó!
Y dường như thấy được trang bị và skin nạp tiền đang vẫy tay với mình!