Chương 8: Cốt truyện lệch lạc

Bà chủ nhà khó xử mà nhìn hắn: “Vậy…”

Hai người đang nói chuyện, ánh sáng tối mù trong hành lang bỗng chớp chớp, bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy từng mảng tường khô nứt xung quanh chiếc đèn hành lang cũ kĩ treo trên trần nhà đổ nát đang bong tróc ra từng mảng.

Sau một trận chớp tối chớp sáng, công tắc nguồn điện đứt đoạn, bốn phía hoàn toàn rơi vào bóng tối mù mịt, tường trần nhà chỉ trong nháy mắt nữa là rơi xuống.

Bà chủ nhà hoảng sợ hét lên một tiếng “A” chói tai, giày cao gót đập vào chân trong lúc hoảng loạn, thế nhưng cú đánh nghiêm trọng trong dự đoán vẫn chưa đến ——

Chỉ nghe không khí có tiếng xé gió cấp tốc vang lên, bức tường vừa rơi xuống bị một quyền đánh bay, dính vào vách tường, vỡ vỡ vụn vụn thành từng miếng rụng xuống.

Một trận tiếng bước chân vội vàng chạy tới, chỉ chốc lát sau, công tắc điện hoạt động trở lại, đèn lại sáng.

Một người đàn ông mặc tây trang giản dị đang đứng trên hành lang, cổ áo sơ mi rộng mở, không đeo caravat, trên sống mũi cao thẳng đeo một gọng kính bạc tinh xảo, xương hàm cong cong mềm mại, làn da trắng nõn, mỗi một sợi tóc đều được chải vuốt chau chuốt tỉ mỉ.

“Mẹ, xảy ra chuyện gì?” Nam nhân đỡ bà chủ nhà đứng lên, động tác nhẹ nhàng.

Anh ta có một đôi con ngươi trong suốt, ánh mắt ôn hòa nhĩ nhã, toàn thân như ngọc đã được mài nhẵn, mang theo khí chất thư sinh nhàn nhạt, thanh âm và giọng điệu nói chuyện đều dịu dàng êm tai.

“A, mẹ không sao…” Bà chủ nhà vẫn chưa tỉnh hồn, không ngừng vuốt ngực thuận khí: “Thật sự cảm ơn Tiểu Thương.”

Thương Hành bước ra khỏi bóng tối, tiện tay phủi phủi vôi dính trên mu bàn tay, cười nói: “Thuận tiện thôi, không cần khách khí.”

Trong khoảnh khắc Dung Trí nhìn thấy rõ đối phương, đồng tử hơi hơi phóng lớn, kinh ngạc chính là trong chớp mắt đã được sự tao nhã nhất quán thay thế vào: “Cậu… là Thương Hành?”

Bà chủ nhà thu hồi ánh mắt khỏi đám tường vỡ vụn, có chút nghi hoặc, thằng nhỏ này từ trước tới nay không phải rất yếu nhược sao?

“Đã lâu không gặp. Dung Trí.” Thương Hành bình tĩnh chào hỏi, nhưng trong lòng có chút đau đầu, làm sao có thể giả bộ như đây không phải là lần đầu tiên gặp mặt?

Sự bối rối của hắn chưa kéo dài được bao lâu thì cửa phòng bên trái hành lang kẽo kẹt một tiếng mở ra, một thiếu niên mặc chiếc áo thun mới tinh dò ra nửa thân người mập mạp, không kiên nhẫn hét lớn với Thương Hành:

“Tại sao bây giờ anh mới trở về? Nhanh vào nhà nấu cơm, anh muốn tôi với ba mẹ chết đói hay sao?”