Chương 6: Cốt truyện lệch lạc

Anh đứng bất động tại chỗ, cũng không có ý đưa tay ra tiếp nhận, chưa chờ Thương Hành mở miệng, anh đã không kiên nhẫn nói: “Cậu yên tâm, chi phiếu đã đưa cho cậu tôi sẽ không lấy lại, tôi rất bận, cậu không cần tới tìm tôi, có việc cứ liên hệ với trợ lí.”

Tốt nhất đừng đến làm phiền tôi.

Thương Hành cúi đầu mỉm cười, đặt hợp đồng lên chậu cây cảnh trên bàn: “ Lòng tốt của Cố tổng tôi nhận, suy nghĩ trước sau, tôi quyết định từ bỏ hợp đồng, chi phiếu tôi sẽ trả lại anh, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi.”

Thương Hành cúi đầu mỉm cười, đặt hợp đồng lên chậu cây cảnh trên bàn: “ Lòng tốt của Cố tổng tôi nhận, suy nghĩ trước sau, tôi quyết định từ bỏ hợp đồng, chi phiếu tôi sẽ trả lại anh, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi.”

Đến giờ phút này, Cố Lẫm rốt cuộc nhìn thẳng về phía hắn, mày kiếm khẽ nhích, mang theo vài phần kinh ngạc, cốt truyện nguyên tác có cảnh này sao? Nhớ không rõ nữa.

Anh nhìn chằm chằm Thương Hành, muốn nhìn thấu đôi con ngươi ẩn hiện dưới tóc mái xem đến tột cùng là đang muốn diễn trò gì.

Trên ghế sô pha dài, Hạ Lê và Phàn Dũng liếc nhìn nhau, người sau đang thưởng thức xúc xắc bạch kim trong tay, không để ý xúc xắc rơi lộc cộc trên mặt đất, Phàn Dũng nhìn Thương Hành từ trên xuống dưới, cười nhạo: “Giả vờ thanh cao cái gì, chắc không phải là chuẩn bị lấy tiền trốn chạy đi?”

Hạ Lê bĩu môi: “Đúng thế, hai triệu đấy, mấy tên chỉ xứng lăn trong bùn cả đời cũng chưa chắc kiếm được đâu.”

“Con người sống phải có ước mơ, biết đâu có ngày trở thành sự thật.” Thương Hành nhún vai, viên xúc xắc bạch kim kia lăn dọc theo thảm trải sàn, lăn tới bên chân hắn, Thương Hành cúi người xuống nhặt lên, tiện tay vứt trả lại thanh niên ngồi trên sô pha ——

Xúc xắc công bằng vừa lúc rơi tõm vào ly rượu trong tay Phàn Dũng, làm rượu bắn tung tóe lên mặt hai người bọn họ.

“Cậu —— “

“Việc rất nhỏ, không cần cảm ơn.” Vẻ mặt Thương Hành tươi cười thật thà, đổ ngược lời mắng chửi của đổi phương vào trong bụng bọn họ: “Về tiền bạc, tự kiếm vẫn tương đối tốt hơn.”

Cố Lẫm vẫn chưa nói gì, Thương Hành cũng không thèm để ý, thu nhận hết ánh mắt xem thường của nhóm công tử hào môn, giơ chân dài xoay người bỏ đi.

Cố Lẫm nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương, màn hình di động lóe lóe phát ra ánh sáng, không ngừng gợi ý “thiết lập nhân vật” mà Thương Hành nên có.

Kiểu cố ý thu hút sự chú ý, làm nổi bật sự thanh cao của nhân vật chính này, cho rằng anh không nhìn thấu?

Cố Lẫm ấn khóa màn hình, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt hiện lên vẻ bình tĩnh khinh thường: “Lạt mềm buộc chặt vụng về.”

Chưa đi đến cửa yến hội, Thương Hành như là nhớ tới chuyện gì, bước chân bỗng nhiên dừng lại, trước mắt bao người, hắn đột ngột đi vòng về, vươn ra một bàn tay chìa sang Cố Lẫm, lòng bàn tay mở ra hướng lên trên.

Hạ Lê chịu đựng căm tức chà lau rượu trên mặt, lạnh lùng mỉm cười: “Cố thiếu không giữ lại, hối hận rồi?”

Thương Hành: “Ngại quá, mới vừa rồi quên, tiền bánh ngọt còn chưa trả đâu.”

Cố Lẫm: “…”

Bầu không khí rơi vào yên lặng xấu hổ.

*