Chương 44: Tiếp thị kiểu cho vay

Đại đa số người qua đường chỉ muốn tới xem cho vui, giờ có chuyện hay để hóng thì chẳng nhịn nổi mà tham gia một phen, nhất là những người cho rằng mình chơi cược bất khả chiến bại và đối tượng bị chế giễu, Thương Hành, chắc cú phải thua cuộc.

Chỉ cần chia sẻ là được xem kẻ đáng ghét làm trò hề trước đám đông, hời chết đi được còn gì.

Thương Hành tủm tỉm đẩy tờ giấy về phía người dẫn chương trình: “Đến lượt chị.”

Người dẫn chương trình suy nghĩ rồi viết một câu: “Ngày mai có thể sẽ mưa”, đoạn nói: “Tôi chắc chắn không thua đâu, tôi xem dự báo thười tiết rồi.”

Thương Hành cười chẳng để tâm, đoạn viết liên tiếp hai điều.

Phòng phát sóng trực tiếp vốn tẻ ngắt và chỉ toàn màn đạn chửi rủa, bỗng chốc trở nên sinh động. Ngày càng nhiều khán giả vào xem, mọi người ít nhiều đã tham gia vào trò chơi với tinh thần bênh vực lẽ phải, khát khao đạp “tên hề” Thương Hành xuống đất.

Thương Hành còn chưa viết xong, màn đạn đã gấp không chờ nổi mà suy đoán hắn sẽ viết gì hòng giành chiến thắng.

Tờ giấy thứ hai nhanh chóng ra lò: Ngày mai, cổ phiếu công ty SKU sẽ tụt giá.

Người đại diện lại không nhịn được mà nhìn chị Lý, nói doanh thu phòng vé đã đành, bàn đến đây nữa là sao?

Công ty SKU là công ty khoa học kỹ thuật nổi danh trong nước, chủ yếu sản xuất điện thoại di động và linh kiện điện tử. Dòng điện thoại thông minh họ vừa tung ra thị trường với hoạt động Marketing mạnh mẽ đang được hưởng ứng tích cực. Thậm chí chủ tịch công ty còn chân đạp cờ hiệu, vung tay tuyên bố cho đối thủ cạnh tranh hít khói, khiến không ít người dùng đam mê công nghệ săn đón nhiệt tình.

(Bản gốc là 其总裁甚至喊出了拳打平果,脚踩木米的旗号. Không hiểu nên em đoán thôi ạ)

Thêm vào đó, ai đoán chuẩn được sự thay đổi của thị trường chứng khoán chứ?

Người dẫn chương trình lắc đầu, cái này trăm phần là bịa bừa rồi, cố tình thua hay sao đây.

Dưới khán đài, chị Lý hãy còn chìm sự khó hiểu khi Thương Hành bất ngờ tự ý khởi động trò chơi, đột nhiên vỗ bốp một cái vào lòng bàn tay trái, mặt mày sáng rực lên, xóa sạch tâm trạng lo lắng trước đó,

“Thì ra là thế! Thương Hành cố tình làm vậy, tự bôi đen để marketing, dẫn dắt khán giả mắng chửi mình đẩy lên thành đề tài nóng, hay lắm!”

“Đợi ngày mai cậu ta thua, dàn xếp thỏa đáng chút lúc phát sóng trực tiếp chịu phạt, nói không chừng còn lên hotsearch một chập.” Chị Lý nảy ra đủ loại sáng kiến từ góc nhìn chủ quan, trong đầu tự suy diễn chiến lược marketing tầm cỡ sách giáo khoa, càng nghĩ càng thấy có lý.

“Hèn chi thằng nhóc này nói mình giỏi đẩy mạnh tiêu thụ, hóa ra là thật!”

Đạo diễn mặt mày rạng rỡ, lẩm nhẩm bên cạnh chị: “Cũng đúng lúc ghê. Kỳ sau phát sóng cậu ta nhận trừng phạt đi. Năm nay làm tiết mục giỡn chơi xem ra còn dễ thu hút khán giả mấy tiết mục nghiêm trang đàng hoàng.”

Chẳng quá mấy câu, tờ giấy thứ ba của Thương Hành cũng xuất hiện trước màn ảnh: Ngày mai, ảnh đế Lâm Dư Tình sẽ xuất hiện ở phòng phát sóng trực tiếp.

Nếu ở hai điều trước, khán giả còn hi hi ha ha trào phúng Thương Hành, thì đến khi nội dung cuối cùng được công bố, phòng phát sóng của Thương Hành trực tiếp bùng nổ bình luận!

Màn đạn spam điên cuồng, “Tránh xa anh Lâm nhà tao ra”, “Đừng có cọ nhiệt anh Lâm nhà tui”, “Thiệt lòng cũng muốn coi anh Lâm phát sóng trực tiếp mặt đối mặt với mình ghê” liên tục lặp lại, nhảy tưng bừng trên màn hình, suýt nữa làm sập cả server của nền tảng!

Đạo diễn đang đếm rating, chợt nghe tiếng ai vang đến độ nước bọt cũng muốn văng tận người đạo diễn trên đài: “Thằng này, ai cho mượn nó gan khoác lác thế? Mời cho tôi coi thử, mời được tôi nhận nó làm cha!”