Cửa phòng bên Dung Trí khép lại trong ánh đèn hành lang mờ nhạt, Thương Hành đứng ở huyền quan yên lặng đóng cửa, mím môi có vẻ phiền muộn.
Hắn liếc mắt nhìn miếng tart trứng sầu riêng chưa ăn trên bàn, càng thêm buồn phiền.
Cậu chàng Dung Trí này có bao nhiêu cố chấp với việc làm hàng xóm đối diện nhà hắn cơ chứ? Trong hoàn cảnh ngẩng mặt cúi đầu đều đυ.ng phải thanh mai trúc mã rõ tận gốc rễ về mình như vầy, xác suất lộ tẩy lập tức tăng những mấy phần trăm.
Trọng điểm là hắn hoàn toàn không tìm được lý do để từ chối.
Xuyên sách mới mấy ngày, hắn càng lúc càng hoang mang về các nam phụ trong nguyên tác, mấy hành vi vừa qua rốt cuộc là sao? Khác biệt quá nhiều so với cốt truyện gốc.
Mà thôi, thay vì rối rắm về các nam phụ này kia, chi bằng lo cho cái dạ dạy của mình trước đã.
Thương Hành đi vào bếp, mở cửa tủ lạnh, bên trong trống không, chỉ có một ít thực phẩm đông lạnh ở ngăn đá. Trong tủ chén kế bên thì có một túi đựng năm gói mì chưa khui.
Dùng ba giây cân nhắc giữa ra ngoài mua đồ nấu cơm và mì gói, Thương Hành quyết đoán xé gói mì.
Tương tự đông đảo những người làm công ăn lương ở thành phố, Thương Hành vừa ăn cơm chiều vừa chuyển thẳng đến chương trình kinh tế tài chính, điện thoại để sẵn trên bàn trà.
Cảm giác quen thuộc thoáng qua trong nháy mắt, hắn chợt thảng thốt cho rằng mình còn ở thế giới trước, mỗi ngày bận rộn vì cuộc sống, sinh hoạt gói gọn trên đường thẳng nối bởi hai điểm nhà và nơi làm việc .
Xem chương trình kinh tế tài chính và thời sự chính trị hết một giờ, Thương Hành đại khái hiểu rõ, ngoại trừ nhân vật và câu chuyện được kể là hư cấu, môi trường bên ngoài và các vấn đề thời sự không khác gì so với thế giới trước.
Theo đó, mọi chuyện tương đương với việc hắn ngược thời gian về mấy năm trước và không gian để hắn hoạt động còn rất lớn.
Nếu hắn có vốn, trước hết sẽ mua vài bất động sản, cho thuê lấy tiền rồi đợi tăng giá thì bán. Đáng tiếc hắn nghèo đến độ thở thôi cũng ra tiếng nghèo, còn cõng thêm một đống nợ.
Thương Hành nhịn không được nhớ tới Dung Trí, nói không chừng vị này mới là phú hào ngầm hàng thật giá thật trong số các nam phụ.
Chín giờ tối, điện thoại bị bỏ quên cuối cùng cũng vang lên.
Giọng chị Lý, người đại diện, vừa ôn hòa vừa khích lệ: “Gần đây có cái hoạt động, là chương trình phát sóng trực tiếp do công ty tự chế tác, kỳ phát sóng lần này có bốn khách mời, em cũng là một trong số đó.”
“Phát sóng trực tiếp trong hai ngày, ê kíp sản xuất chương trình có tổ chức tiết mục đặt cược. Chủ nhật sẽ đóng cổng
PK độ nổi tiếng khá phổ biến trong phát sóng trực tiếp. Lần đầu em tham gia thì không cần khẩn trương đâu, cho dù không bằng ai thì ké chút nhiệt độ cho người ta nhận mặt là được.”
Thương Hành không nói thêm gì, nhanh chóng đồng ý.
(PK độ nổi tiếng (QT là PK nhân khí): Em đoán là đọ số lượng quà tặng người xem gửi trong livestream ấy.
Em không rành mấy hoạt động này, anh/chị/bạn nào có biết thì bình luận cho em hay với ạ) được Giải Trí Hoài Mộng tung ra để chạy đua theo phong trào phát sóng trực tiếp. Đáng tiếc nội dung cũ rích, chẳng tạo được tiếng vang, rating thấp vững vàng như Thái Sơn, lại bị đối thủ cạnh tranh là chương trình giải trí với hình thức phát sóng trực tiếp của tập đoàn Thiên Hà áp đảo đến không ngóc đầu lên nổi.
Ngân sách cho ê kíp sản xuất chương trình hơi eo hẹp, người nổi tiếng được mời hoặc là người mới tiềm năng, hoặc là nghệ sĩ hạng hai hạng ba, ma mới vô danh như Thương Hành mà không có cái hotsearch cọ được chút nhiệt độ kia, nói không chừng chẳng tới lượt hắn.
Hắn nhớ rõ nguyên chủ cũng ra mắt trong chương trình . Có điều, đấy là sau khi đã qua đêm cùng Cố Lẫm, dựa vào Cố tổng bá đạo đập tiền PK mạnh tay, sẵn đó kéo chương trình với độ nổi tiếng đang quét sàn đi lên, dẫn tới việc nhà bên bị mất không ít khán giả.